CHƯƠNG 62: KỲ LÂN TÍ HIỆN PHÁ THƯƠNG KHUNG. (2)
Tề Nhạc kinh ngạc, lão nhân cũng kinh ngạc, thời điểm hắn nhìn qua Tề Nhạc, hắn liền phát hiện tuổi tác của thanh niên này không khác gì con gái mình, nhưng trên người có khí chất không nói nên lời, lão nhân duyệt người vô số, nhưng khí chất này mới thấy lần đầu. Trong lòng của hắn hơi suy nghĩ, lập tức giật mình, đây là khí chất vương giả đứng đầu a, mà khí chất này chỉ có trên người đám lão hữu của hắn mới có. Tốt cho một người trẻ tuổi đặc thù.
- Bá phụ ngài khỏe.
Tề Nhạc không có toát cái khí chất lưu manh của mình ra ngoài, cung kính vấn an lão nhân.
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Mời ngồi đi. Anh là bạn của Cơ Đức, hay là bạn của Minh Minh?
- Hắn là bạn của em gái.
Cơ Đức lúc trước còn có một phần khí phách, sau khi nhìn thấy lão nhân đã thu liễm rất nhiều, dùng tiêu chuẩn quân nhân đứng nghiêm, cung kính nói ra.
Hào quang trong mắt lão nhân khẽ động, liếc mắt nhìn qua con gái bên cạnh, Minh Minh kéo tay lão nhân, sau đó nói:
- Cha, chúng ta chỉ là bạn bình thường. Ngài còn nhớ rõ Trát Cách Lỗ đại sư không? Tề Nhạc là người Trát Cách Lỗ đại sư nhìn trúng đấy.
Lão nhân có một tia kinh ngạc, nói:
- Ah? Thì ra là người đại sư nhìn trúng, cũng không xem là người ngoài. Hai anh em các ngươi đã lâu mới quay về, đều ngồi đi, trò chuyện với ta chuyện mấy ngày nay đi.
Sau khi lão nhân ngồi xuống, Tề Nhạc mới đi theo anh em Cơ Đức ngồi xuống, lão nhân tháo kính mắt của mình ra, đặt tờ báo qua một bên, hướng Cơ Đức nói:
- Chuyện bên Lam Long anh đã rõ rồi chứ?
Tư thế ngồi của Cơ Đức cũng tiêu chuẩn như đứng, cung kính nói:
- Cha, con đã bàn giao rồi, tùy thời chờ lệnh của thủ trưởng.
Lão nhân gật gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, ngày mai anh có thể đi báo danh, tôi đã gọi điện trước rồi.
- Cha, anh thật lâu mới về nhà, ngài cũng nên cho anh ở nhà vài ngày, chúng con cũng muốn tận hiếu.
Minh Minh có chút oán hận nói ra.
Lão nhân cười nhạt một tiếng, nói:
- Anh con và con không giống nhau, anh con là quân nhân. Với tư cách quân nhân, phải tùy thời nghe theo lệnh, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trên cương vị của mình. Bất luận có thân phận gì, điểm này phải làm được. Nếu không, quân uy của quân nhân dùng để làm gì? Hảo hảo làm tốt công tác của mình, đây chính là hiếu thuận tốt nhất với cha.
Cơ Đức chợt đứng lên, làm theo nghi thức quân đội.
- Vâng, thủ trưởng, ngày mai tôi sẽ tới báo danh. Quân đội mới là địa phương thích hợp nhất của tôi.
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Đi, ở nhà không cần giống như trong quân đội. Hôm nay anh nên nghỉ ngơi thật tốt. Ah, đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo vị Tề Nhạc này đang làm ở đâu?
Lão nhân nói rất khách khí, nhưng lại thủy chung mang theo áp lực vô hình cho Tề Nhạc, lão nhân vừa nói chuyện với Cơ Đức làm cho hắn rất khâm phục, đuổi vội trả lời:
- Con cùng Minh Minh đều là sinh viên năm nhất ở đại học Thanh Bắc.
Lão nhân gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Thanh Bắc không tệ, là địa phương đào tạo không ít nhân tài cho đất nước. Nghe khẩu âm của anh, có lẽ cũng là người kinh thành a.
Tề Nhạc gật đầu nói:
- Vâng, từ nhỏ con sống ở gần núi. Bá phụ, ngài cứ gọi trực tiếp tên của con.
Cơ Minh Minh cười trêu nói:
- Ah, không nhận ra! Tề Nhạc cũng có khi lễ phép như vậy.
Lão nhân nói:
- Minh Minh, không được vô lễ. Tề Nhạc, anh là nam nhân duy nhất Minh Minh dẫn về nhà, ân, chàng trai rất không tồi, tại Thanh Bắc nên học cho tốt, sau này chỉ cần có cương vị thích hợp cho mình, xem như cống hiến cho quốc gia.
Minh Minh cười nói:
- Cha, ngài vừa nói với anh là ở nhà không bàn chuyện quân nhân, vậy tại sao lại nói tới những chuyện này.
Lão nhân có chút bất đắc dĩ nói:
- Nha đầu này! Tốt rồi, không đề cập tới chuyện quốc gia, nói chuyện của các ngươi. Việc học ở Thanh Bắc như thế nào?
Minh Minh nói:
- Là con gái của ngài, còn có thể kém sao? Con là tài nữ hệ ngoại ngữ đấy.
Lão nhân nhìn về phía Tề Nhạc, nói:
- Vậy anh học hệ gì?
Tề Nhạc có chút lúng túng nói:
- Con học là hệ triết học.
Lão nhân nhíu mày, nói:
- Hệ triết học? Vậy sau này anh chuẩn bị làm lão sư?
Cơ Đức bên cạnh nghe Tề Nhạc học là hệ triết học thiếu chút nữa cười ra tiếng, tuy hắn cũng không có học đại học, nhưng cũng biết hệ triết học là thứ không có đường ra nhất.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:
- Con cũng không biết sau này làm cái gì. Hiện tại chỉ có thể nói đi một bước tính một bước.
Lão nhân trong mắt toát ra vẻ thất vọng, suy nghĩ một chút, vừa muốn nói cái gì đó, trong lối nhỏ trước mặt của hắn có một người đi ra, người này thân mặc quân trang, từ trong lối nhỏ đi ra đứng lại, nói:
- Thủ trưởng, ngài có điện thoại.
Lão nhân đứng lên, nói:
- Mấy hài tử các ngươi cứ trò chuyện, tôi đi nghe điện thoại đây. Lý bí thư, anh nên lấy quả ướp lạnh cho lũ trẻ ăn đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Lý bí thư không tình cảm trả lời.
Thư ký? Quân nhân này là thư ký của lão nhân. Tề Nhạc mắt thấy thân ảnh người trước mặt cao lớn, vẻ mặt chính khí, trong nội tâm tràn ngập hoảng sợ, quân nhân Lý bí thư của lão nhân trên vai mang quân hàm hai gạch bốn tinh, rõ ràng chỉ là một thư ký. Dựa theo suy tính bình thường, thư ký phải thấp hơn thủ trưởng ba cấp, nói như vậy, chẳng phải lão nhân này là thượng tướng sao? Phải biết rằng, thượng tướng chính là cấp bậc cao nhất của quốc gia đấy, phó chủ tịch quân ủy cùng lắm cũng chỉ cấp bậc này. Lão nhân họ Cơ, họ Cơ, trời ạ! Chẳng lẽ hắn chính là người hai mươi năm trước, dùng một chi bộ đội đặc chủng trang bị đặc thù, dẫn theo thủ hạ sáng tạo một thần thoại quân giới hay sao, có danh xưng là quân thần, Tổng tư lệnh Cơ Trường Minh thượng tướng sao?
Quân đội đặc chủng, là quân đội ưu tú nhất của đất nước, cũng có thể nói là vương bài của quốc gia, toàn là những chiến sĩ xuất sắc nhất của các đại quân khu tuyển chọn ra, chuyện bọn họ phải làm, chính là nhiệm vụ ít khả năng hoàn thành nhất, giữ gìn thế cục của đất nước, hơn nữa còn là chi quân đội duy nhất đất nước tham gia lực lượng gìn giữ hòa bình của liên hiệp quốc, là siêu cấp tinh nhuệ đối kháng với lực lượng khủng bố.
Minh Minh hiển nhiên nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc, bật cười, nói:
- Anh nhất định đã đoán ra thân phận của cha tôi, đi ra ngoài cũng không thể nói lung tung ah, tôi không muốn bị người ta nói là con gái của tướng quân.
Tâm tình của Tề Nhạc kích động như trước, hắn làm sao không nghĩ tới, mình lại là khách của thượng tướng cơ chứ, hơn nữa còn là thượng tướng mang màu sắc thần kỳ, nguyên soái Cơ Trường Minh chính là nguyên soái đầu tiên của đất nước, đồng thời, uy vọng của hắn trên quốc tế cực cao, hơn nữa còn giữ chức phó chủ tịch quân ủy. Đây là khái niệm gì? Khó trách Cơ Đức lại xem thường mình.