CHƯƠNG 118: MINH XÀ BẤT ĐẮC DĨ (3)

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

CHƯƠNG 118: MINH XÀ BẤT ĐẮC DĨ (3)

Hắn cũng không có nói là, cho dù tái nhập biển cả, trừ phi Thâm Hải Minh Xà vi phạm lời thề của mình, nếu không cũng chẳng sinh ra uy hiếp gì với hắn cả, lúc trước hắn lợi dụng tâm lý nóng lòng muốn đạt tự do của Thâm Hải Minh Xà mới bắt nó thề như thế, hiện tại Thâm Hải Minh Xà đã không cách nào tổn thương hắn được, trừ phi Tề Nhạc có đầy đủ năng lực thả nó ra, nếu không, dù nó muốn thoát ly thân thể của Tề Nhạc, chỉ còn cách xông đại ra ngoài, nếu làm thế chắc chắn sẽ gây tổn thương thân thể Tề Nhạc, thậm chí khiến Tề Nhạc chết đi, tự nhiên vi phạm lời thề thiên phạt của Thâm Hải Minh Xà.
Từ Đông nghi ngờ nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự có nắm chắc? Loại chuyện này không thể mạo hiểm.
Tề Nhạc liếc mắt nhìn bầu trời đen kịt, mỉm cười nói:
- Tôi là điềm lành! Vận may sẽ nương theo người của tôi. Được rồi, hiện tại không có việc gì, thật sự xấu hổ, hại các vị lo lắng. Như Nguyệt, cô nên trở về Kinh Thành đi, tôi và Từ Đông còn muốn chạy về Bắc Đái Hà.
Hiện giờ lo lắng duy nhất của hắn chính là Trầm Vân cùng Hứa Tình bên kia, hai nữ nhân đều nhìn thấy hắn sử dụng năng lượng Kỳ Lân, còn không biết sẽ phản ánh ra sao. Hơn nữa Trầm Vân lúc trước còn nói với hắn một câu đầy thâm ý, khiến cho hắn nóng lòng muốn biết rõ ràng thân phận của Trầm Vân.
Năng lượng trong người của Hải Như Nguyệt đưa vào cơ thể của Tề Nhạc mạnh hơn, rất nhanh thuận theo kinh mạch mà đi, Thăng Long Quyết sinh ra long lực khổng lồ hình thành một vân chu trong cơ thể của Tề Nhạc, cảm nhận được khí tức cường đại kia đã nội liễm, lập tức yên lòng, dù sao, không có ai đem tính mạng của mình ra đùa giỡn cả, Tề Nhạc lại càng không.
Lúc Tề Nhạc cùng Từ Đông trở lại Bắc Đái Hà, phía chân trời đã có ánh bình minh buổi sáng hiện lên, bộ dáng Tề Nhạc trần như nhộng rất chướng tai gai mắt, hai người giống như ăn trộm đi vào khách sạn, may mắn phần lớn nhân viên của khách sạn đều ngủ gật, cũng không có phát hiện bọn họ xuất hiện. Từ Đông lao thẳng đến phòng của Tề Nhạc, sau đó mới yên lặng rời đi.
Tề Nhạc sờ mặt thảm lấy chìa khóa phòng đặt bên dưới, quần áo của hắn đã sớm bị nát bấy, về phần vấn đề quần áo, Từ Đông đáp ứng giải quyết thay hắn. Đợi sáng sớm đưa tới cho hắn.
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Tề Nhạc dựa lưng vào cửa sổ, tình huống thân thể đã giải quyết xong, hắn vẫn còn sinh ra cảm giác thoát lực, tất cả những chuyện này đều tới từ tinh thần. Đêm nay trải qua những chuyện này làm hắn không cách nào bình tĩnh được, mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, nếu như nói trong nội tâm không sợ là chuyện không thể nào.
Thời điểm Tề Nhạc hít thở thật sâu khôi phục tâm tình của mình lại, đột nhiên, một làn gió thơm thổi vào mặt, một bóng đen nhanh chóng lao vào trong ngực của hắn.
Tâm của Tề Nhạc hiện giờ đặt trên cổ họng, thân thể vốn cứng đờ, ngay sau đó, thân thể cứng ngắt được hơi ấm từ thân thể mềm mại kia truyền tới làm Tề Nhạc mềm nhũn ra. Hai tay ôm lấy thân thể mềm mại này, cảm xúc trong nội tâm rất phong phú, ánh hào quang mông lung từ ngoài cửa chiếu vào, từ màu tóc hắn biết rõ người tới là ai.
- Anh trở về, rốt cuộc anh cũng trở về. Tôi còn tưởng rằng...
Âm thanh của Trầm Vân nghẹn ngào, ôm chặc thân thể Tề Nhạc, giống như sợ hắn biến mất.
Ôm lấy thân thể mỹ nữ mềm mại thơm dạt dào trong ngực, hắn đúng là có chút không thích ứng.
- Vân tỷ, sao cô lại chạy tới phòng của tôi.
Trầm Vân ngẩng đầu, gương mặt đẹp của nàng phủ kín nước mắt, thân thể mềm mại run rẩy nhè nhẹ, thân thể ấm áp của nàng ma sát với thân thể trần như nhộng của Tề Nhạc, hắn nhanh chóng sinh ra phản ứng sinh lý.
Đột nhiên Trầm Vân cảm giác dưới hạ thân có cảm giác nóng rực, thân thể mềm mại hơi chấn động, đột nhiên phát hiện trên người Tề Nhạc ngay cả quần lót cũng không có, lập tức xấu hổ, vội vàng giãy dụa thoát ra rồi quay sang chỗ khác.
- Anh, anh nên mặc chút quần áo vào người đi.
Tề Nhạc ngây người, trong mắt xuất hiện thần thái vui vẻ, đi vào trong toilet cầm lấy một cái khăn che hạ thân lại.
- Vân tỷ, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc với nhau.
Trầm Vân đưa mắt nhìn qua, thấy hung khí của Tề Nhạc đã che lại, lập tức thở ra một hơi, nhưng mà, ngay sau đó nàng đã nhìn thấy hung khí đó đội lên dưới cái khăn trắng, khuôn mặt lập tức biến thành đỏ hồng.
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:
- Tôi chỉ đem một bộ quần áo theo, nhưng bị sóng biển cuốn đi rồi, không có đồ thay. Đợi lát nữa Từ Đông sẽ mang quần áo tới cho tôi.
Trầm Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, Tề Nhạc vội vàng theo sau. Trầm Vân đã thay một bộ váy dài màu trắng, phác hoạ dáng người thiết tha mềm mại của nàng. Tóc dài rối tung từ bả vai phủ xuống tận hông, càng tăng thêm cảm giác kiều mỵ. Hồi tưởng lại hai khối thịt nhô ra ở trước ngực mình lúc nãy, Tề Nhạc lập tức nhớ lại cảm giác trong biển. Thân thể nóng lên như sắp nổ tung, tiểu đệ của hắn càng đội khăn chào cờ cao hơn.
Trầm Vân nhu thuận ngồi trên ghế sa *** trong phòng, nhìn Tề Nhạc, nói:
- Anh, anh có thể cho nó rủ xuống được không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Toàn thân của tôi, chỉ có nó là không nghe lời nhất. Không có biện pháp, ai bảo tôi còn trẻ tuổi chứ. Hỏa lực quá mạnh mẽ!
Trầm Vân lau lau nước mắt trên mặt của mình, nhìn qua bộ dáng xấu hổ bất đắc dĩ của Tề Nhạc liền bật cười, nói:
- Anh là côn đồ nha! Tôi nên nói anh cái gì mới tốt đây?
Tề Nhạc nhìn thấy bộ dáng Trầm Vân không có chút tức giận nào, lập tức đi lên, ngồi dán sát vào người của nàng, nói:
- Vân tỷ, sao cô biết tôi là Kỳ Lân? Lúc ấy đối mặt Thâm Hải Minh Xà, cô còn biết rõ tên kia là gì, có thể vừa sơ qua đã nhận ra chúng tôi là chiến sĩ cầm tinh, tôi nghĩ, cô cần cho tôi lời giải thích.
Trầm Vân ôn nhu nói:
- Cảm ơn anh Tề Nhạc, hôm nay nếu như không có anh, chỉ sợ tôi cùng Tình Nhi đã bị Tử Dương Địa Ngục thôn phệ. Anh thật sự không có gì thật chứ? Hiện tại dường như chưa qua hai giờ.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Xem ra cô phi thường quen thuộc với chiến sĩ cầm tinh chúng tôi! Yên tâm đi, tôi không sao, sau khi Thâm Hải Minh Xà rời khỏi biển cả, thực lực suy yếu mức độ lớn, tôi được mấy chiến sĩ cầm tinh trợ giúp, đã phong ấn nó vào cơ thể của tôi rồi.
Tuy sắc đẹp trước mắt rất mê người, nhưng hắn không có ngốc tới mức đem trọng bảo Xá Lợi Thủ Châu nói ra.
Trầm Vân nhả ra khí, nói:
- Vậy là tốt rồi, lúc ấy anh sử dụng Kỳ Lân thần hàng, tôi đã nghĩ anh xong rồi. Thực lực của anh quá yếu ớt, làm sao có thể chịu đựng cắn trả của Thâm Hải Minh Xà chứ.
Tề Nhạc nhìn thấy dung dang kiều mị mịn màng của Trầm Vân, nhịn không được kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của nàng, nói:
- Không có việc gì, tất cả đã qua đi. Tôi cũng quá may mắn, ngay cả hung thú như Thâm Hải Minh Xà cũng gặp được.