Chương 31: Tạm giữ điều tra

Siêu Việt Tài Chính

Chương 31: Tạm giữ điều tra

Thấy cuộc chiến thắng lợi về một phía bên Thiếu Kiệt những người xung quanh cũng trầm trồ bàn tán. Có người nói bọn này chuyên trấn lột móc túi đủ mọi chuyện ở khu này trước giờ chưa ai dám đụng đến hôm nay gặp phải Thiếu Kiệt xem như đã phải thiết bản, có người còn nói là về nhà xem cho con mình đi học võ phòng thân để sau này có thể như hắn đánh lại người xấu, gió đổi chiều là vậy nhưng với Thiếu Kiệt hắn cũng không quan tâm lắm.

Lúc này trong tay hắn vẫn nắm chặt áo người thanh niên kia đã làm mẹ hắn té ngã, Thấy được gương mặt phẫn nộ của Thiếu Kiệt người thanh niên kia cũng biết nếu không nó thì sẽ còn tiếp tục bị thiếu kiệt hắn đánh thêm một trận, hắn cũng chỉ là người nhận được lệnh của Lão đại trong khi hắn cùng đồng bọn đang ngồi trong một quán game say sưa thì lại bị gọi đi, vốn cũng đang bực mình nhưng nghe nói đi xong về có thưởng nên cũng hăng hái, đối với hắn có quậy phá một quán hay mười quán thì cũng như nhau không ngờ lần này lại bị một người thằng nhóc đánh cho không ra gì.

- Bọn tao người của anh Cửu, mày không đóng thuế cho anh cửu, bọn tao đến đòi.

Nghe Thằng này nói thế Thiếu Kiệt cũng hơi giật mình hỏi.

- Tụi mày là người Xuân Nghĩa Bang.

- Không tụi tao bên Cửu Hùng Bang không phải của người của Xuân Nghĩa Bang.

Từ đâu lòi ra một cái bang phái không nằm trong thành phố Lưu Minh Thiếu Kiệt mới nhẩm lại danh tự Cửu Hùng chợt nhớ ra bang phái này là của Thành Phố Long Hoa sao lại có mặt tại khu vực thành phố Lưu Minh. Thiếu Kiệt đẩy tên thanh niên xuống đứng dậy

- Đại Ca của bọn mày là ai, khu vực này của Xuân Nghĩa Bang ở đâu ra bọn Cửu Hùng mấy người!

người thanh niên nhăn mặt phun một bãi nước bọt có hẳn một chút máu trong đó nói.

- Trước sau gì khu vực này sẽ là của bang chúng tao thôi mày không hồn biết điều thì đền tiền thuốc men thêm vào đó là phí trị an.

Thiếu Kiệt lúc này mới cười nói.

- Có lẽ bọn mày bị đánh chưa đủ. Tao không cần biết bọn mày Cửu Hùng hay Cẩu Hùng biến cho khuất mắt tao từ nay về sao mà còn xuất hiện thì đừng trách.

Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài một chiếc xe cảnh sát chạy tới, nhóm người mặc sắc phục từ trên xe nhảy xuống, không biết đây có phải là thông lệ hay không nhưng cứ lúc cần sẽ không có một người cảnh sát nào nhưng khi xong việc lại xuất hiện đó là hình ảnh thường thấy mà mọi người không lạ.

Nhìn người mặc sắc phục nhảy xuống xe không khó để Thiếu Kiệt có thể quên vì hắn cũng gặp người này không lâu. Lý Hàn vừa xuống xe đã hô hào.

- Giải tán! Giải tán … làm gì tập trung ở đây.

Nhìn thấy Lý Hàn tới bọn người kia vùng dậy hướng Lý hàn nói.

- Cảnh Sát Hàn! tôi muốn tố cáo hắn kinh doanh lấn chiếm vỉa hè, đánh người gây thương tích.

Theo hướng tay của người thanh niên Lý Hàn lúc này mới nhận ra người đánh bọn người của Cữu Hùng Bang là ai.

- Chúng ta lại gặp nhau! Xem ra coi bộ Hàn cảnh sát quen biết cũng rộng rãi thật đến cả bọn này cũng có quen biết Hàn cảnh sát.

Thiếu Kiệt nhìn Lý Hàn cười cười nói. Lúc này không ai nói hắn cũng biết người đứng sau vụ này là ai. Lý Hàn biết mình hơi khớp. Hắn lúc này trong lòng trầm xuống một ít gặp ai không gặp lại gặp ngay tên này lần trước không làm gì được hắn lần này trên địa bàn khu vực của mình xem thằng nhóc này chạy sao.

- Ngươi nói năng bậy bạ gì đó, những thành phần gây rối này làm sao mà ta quen biết!

Người thanh niên của Cửu Hùng Bang nghe thế cũng biết mình thất thố đành sửa lại.

- Đồng chí cảnh sát. chính thằng nhóc này đánh người gây thương tích, đồng chí cảnh sát nên bắt hắn giam lại.

Lúc này Hoàng Lâm Nhu cũng chạy ra đến bên cạnh Thiếu Kiệt nghe thấy người thanh niên kia nói thế càng tức giận cái này đúng là đổi trắng thay đen mà.

- Người nói bậy! chính các ngươi đến phá rối việc kinh doanh lại còn đánh đổ đồ đạc nên con ta mới đánh các ngươi.

Thấy Hoàng Lâm Nhu nói thế ở đây lại khá nhiều người chứng kiến hắn cũng biết nếu làm khó Thiếu Kiệt ở đây thì chẳng khác nào nói cho mọi người biết hắn và bọn người Cữu Hùng Bang chung một nhịp.

- Việc này đưa các bên liên quan lên trụ sở cảnh sát rồi sẽ giải quyết. Bắt hết lại.

- Các anh không có quyền đưa con tôi đi đâu hết mọi việc mọi người ở đây đều nhìn thấy các anh có quyền gì đưa con tôi đi nó chỉ bảo vệ tài sản gia đình điều đó là sai sao. Thiếu Kiệt con không cần phải đi đâu hết.

Hoàng Lâm Nhu phản ứng khá gay gắt vì bà cũng không ngốc đến độ không biết rằng người cảnh sát này với bọn người kia là cùng một bọn mà bà thì đã giao tiếp với các ban ngành trong ủy ban nên bà cũng biết tiến vào đồn cảnh sát rồi thì cũng chẳng thể nào tốt được.

Thiếu Kiệt thấy mẹ phản ứng như thế cũng biết bà quan tâm cho mình, mà hắn hiện tại là người đánh bọn người kia, dù đúng hay sai hắn cũng phải lên đồn cảnh sát lấy lời khai làm một số thủ tục hành chính. Nhưng qua cái cách nói chuyện của Lý Hàn hắn cũng biết đang đợi hắn ở đồn cảnh sát là gì.

- Chị Yên tâm chúng tôi chỉ mời Thanh niên này về phối hợp điều tra thôi không làm gì hết! Chị cứ bình tĩnh để cơ quan chức năng bọn tôi làm việc.

Lý Hàn thấy mọi người ở đang nhìn chằm chằm vào mình với Hoàng Lâm Nhu phản ứng khá gay gắt nên hắn mới nói để yên lòng mọi người đang có mặt tại đây mà khi về đồn cảnh sát hắn có làm gì thì có trời mới biết được điều gì sẽ xảy ra.

Thiếu Kiệt lúc này mới cười cười nói với mẹ mình cùng mọi người xung quanh, hắn cố ý nói lớn để mọi người ở đây đều biết rằng hắn không phải bị bắt đi mà cơ quan cảnh sát nhờ hắn phối hợp điều tra bọn người gây rối cửa tiệm của nhà hắn, cũng không quên cảnh cáo Lý Hàn.

- Mẹ không cần phải lo con chỉ lên hợp tác điều tra cái bọn gây rối này với lại hiệp trợ điều tra thì chỉ được chưa tới nửa ngày còn nếu mà có phát sinh việc gì cũng là 48h xem như hai ngày đi chơi, mà sau hai ngày con chưa về thì mẹ thuê luật sư lên đồn cảnh sát kiện là được.

Sau đó hắn nhỏ giọng chỉ để cho Hoàng Lâm Nhu nghe thấy.

- Con lên đồn cảnh sát sẽ không sao mẹ yên tâm nhưng tuyệt đối mẹ không được đóng cửa tiệm có gì mẹ cứ gọi cho Trương Hạo với Lý Bân qua giúp. Cũng không được kiếm cách gì hết cứ bình tĩnh, vẫn tiếp tục kinh doanh xem như không có chuyện gì xảy ra, mẹ cứ yên tâm bọn họ không làm gì được con đâu.

Thấy Thiếu Kiệt bình tĩnh như thế bà cũng vội vàng gật đầu trước khi nhìn thấy hắn lên xe cũng không quên dặn dò hắn.

- Con cẩn thận. Con mà có chuyện gì mẹ không để yên đâu.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Thiếu Kiệt vẫn một mực khá ung dung hắn rất bình tĩnh. Sau khi được đưa vào một phòng chờ. Trên khóe môi hắn khẽ động một tý nhưng cũng bước vào.

Đối với người không biết còn tưởng đây là phòng chờ, nhưng thật chất đây là phòng tạm giam của đồn cảnh sát nó không như một nhà tù chính thức, mà nó là một căn phòng với tầm mười sáu mét vuông không đồ đạt gì ngoài chiếu và gối, cửa cũng không làm song sắt mà là cửa kính với cửa sổ cũng khá thông thoáng.

Thường căn phòng này rảnh rỗi người trong đồn cảnh sát không về nhà nghỉ trưa thì cũng vào đây năm ngũ, đơn giản vì ít khi trong này có người lại cư ngụ lâu vì nếu phạm tội hành chính cũng chỉ tạm giam 24h còn quá lắm là 48h, những vụ trọng tội, đa số sẽ được đưa thẳng lên Quận trên đó mới có nhà lao chính thức.

Bên ngoài hắn không cùng nghĩ cũng biết cái bọn bị hắn đánh thế nào cũng được thả ra nhưng hắn không thể nói gì hơn lúc này là đấu trí bởi những lần ở kiếp trước hắn ở qua không biết bao nhiêu lần những căn phòng như vậy bởi đi thưa kiện bọn người cấu kết với Hoàng Chí Hùng.

Thiếu Kiệt lên xe của cảnh sát vừa đi không lâu bên này Hoàng Lâm Nhu đã gọi cho Trương Hạo và Lý Bân cùng đến. nhân viên của các công ty cũng thu dọn đồ đạc nghe theo lời Thiếu Kiệt nên bà vẫn mở cửa hàng không đóng cửa mà tiếp tục kinh doanh.

Nhận được tin Trương Hạo cùng Lý Bân một trước một sau rất nhanh đã tới cửa hàng của Thiếu Kiệt. Vừa đến Trương Hạo đã gấp gáp hỏi Hoàng Lâm Nhu.

- Cô Thiếu Kiệt nó sao rồi?

Trương Hạo và Lý Bân không xa lạ gì với bà hai đứa này một trước một sau đến cùng một lúc bà cũng biết hai đứa này bỏ cả những việc đang làm nên kể lại đầu đuôi sự việc cho hai người.

Chưa kể xong câu chuyện Trương Hạo đã tức giận hô lên.

- Thằng Kiệt sao nó lại đi lên đồn cảnh sát làm gì. Chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Lý Bân biết Trương Hạo nóng tính hắn cố xóa dịu. rồi nói ra suy nghĩ của mình.

- Anh Hạo đừng nóng! em nghĩ anh Kiệt làm vậy có lý do. Nếu không theo họ lên đồn cảnh sát họ lại ghép thêm tội. Dù sao đây cũng là khu vực của bọn họ trước mắt chúng ta phải bình tĩnh tìm người giúp Anh Kiệt thoát ra cái đã. mình giờ mà càng nóng là càng hỏng việc.

Lúc này Trương Hạo tuy nóng giận nhưng mà nghe Lý Bân nói ra suy nghĩ của mình cũng trầm mặc, đối với việc nhờ người giúp đỡ hắn không có ai quen biết để có thể giúp trong lúc này đa sô những quan hệ gần đây hắn lui tới toàn là người kinh doanh mà với họ những việc này họ cũng ngại nhúng tay. Im lặng một lúc lâu Lý Bân chợt nhớ tới Tước Phàm.

- Anh Kiệt có người quen để em gọi điện xem thử.