Chương 280: Đội Ngũ
Bởi vì sau này hắn sẽ không cùng Chu Tường quản lý được thì có bao nhiều về những thứ cần thiết nên đưa cho Chu Tường để sau này chu Tường có được cái nhìn của mình về công ty.
- Còn một yếu tố quan trọng là niềm tin về tầm nhìn nó không đơn thuần là kỹ năng hay kinh nghiệm Nhã Kỳ là người em đã áp dụng điều này thay vào đó anh hãy để ý vào những yếu tố chẳng liên quan. Ví dụ như bắt tay quá nhẹ nhàng, kiểu kính đang đeo, lỗi ngữ pháp… Anh không nên quá để tâm đến cặp kính mà một lập trình viên đang đeo. Một nhân sự marketing không có kĩ năng Tiếng Anh quá tốt cũng không phải một vấn đề nếu họ chỉ làm việc độc quyền cho thị trường trong nước.
- Vấn đề Ngôn ngữ chắc không cần phải lo lắng quá nhỉ. công ty mình đặc ở đây anh thấy đa số mọi người đều thông thuộc tiếng anh cũng ít thấy họ sử dụng ngôn ngữ khác.
Chu Tường thấy vấn đề nầy không cần phải bàn cải vì tại đây đa số những người làm việc và nói chuyện với nhau bằng tiếng anh khá nhiều. Lúc này Thiếu Kiệt mới lắc đầu hắn đã không chỉ muốn công ty phát triển ở lĩnh vực trong nước mà ra nước ngoài để phát triển cả những khu vực xung quanh nên nhắc nhở Chu Tường.
- Anh nên nhớ những người sẽ bên dưới anh sẽ là từng bộ phận của các quốc gia lận cận. Có thể ở đây họ sử dụng những ngôn ngữ thông dụng là tiếng anh nhưng đối với malaysia, hay thái lan thì lại khác nên vấn đề ngôn ngữ nếu cho qua được thì cứ cho qua.
Nghe Thiếu Kiệt nhắc nhỡ Chu Tường mới chợt nhận ra công ty lúc này không còn hạn chế chỉ ở trong một quốc gia mà còn có ở nhiều nước khác nên cũng gật đầu.
- Những người này phải nhất định tin vào những gì công ty đang làm sẽ thành công bởi nếu có niềm tin họ sẽ có được một mục đích chính cho công việc của mình cố gắng hoàn thành nó. Cố gắng thật hiện nó nếu điều đó giúp họ đi đến kết quả.
Chu Tường lúc này cũng cảm thấy mơ hồ vì sao Thiếu Kiệt lại nói về niềm tin một thứ mơ hồ không có thực chỉ với điều này làm sao có thể giúp được họ thực hiện công việc của mình nên mới hỏi hắn.
- Điều này có quá mơ hồ không Thiếu Kiệt làm sao để họ tin tưởng được những dự án phát triển của công ty khi họ chỉ mới là một nhân viên vừa bước vào công ty.
- Cái này đơn giản là do chính anh nếu là nhân tài anh có thể mới người đó làm việc và trả lương trước cho anh ta một tuần trước khi quyết định tuyển dụng hay không. Vì việc này sẽ giúp anh làm việc cùng và hiểu được người đó có thích hợp với công việc hay không.
Thiếu Kiệt biết bây giờ cái Chu Tường cần là một đội ngũ có thể hoạt động để cho hắn có thể tập trung điều hành công ty mà không phải vướng bận những việc khác.
Bây giờ điện thoại của Thiếu Kiệt vang lên am thanh có cuộc gọi đến. Nhìn đến số máy của Huyền Thanh. Thiếu Kiệt mới nhận cuộc gọi.
- Thiếu Kiệt hả? Công ty cô nhận được gói thầu của trung tâm này rồi! Vừa mới nhận được quyết định Cháu nói mọi người tối nay tập trung cô làm tiệc chúc mừng nhé.
- Chắc không được đâu cô tối nay bọn cháu phải tranh thủ trang trí gian hàng bên kia nữa.
Nghe được Thiếu Kiệt nói như thế Huyền Thanh cũng trầm xuống một chú. Rồi mới nói với hắn.
- Cô thấy bên cháu cũng không cần gấp mà tối nay để mọi người cùng đi ăn đi. Dù sao thì ở đây chỉ có bọn cháu là thân thuộc thôi.
Thiếu Kiệt lưỡng lự một chút đúng là ở đây hiện tại chỉ có người của mình với lại Huyền Thanh là có quan hệ dù sao người ta cũng đã giúp mình nên Thiếu Kiệt cũng phân vân một lúc mới trả lời.
- Như vậy cũng được! Để cháu nói mọi người sẵn Trương Hạo lát chiều cũng qua đến lúc đó dẫn câu ta đi luôn.
- Như vậy có phải tốt không thế nhé hẹn gặp các cháu tối nay cô đi ký hợp đồng đây.
Cúp máy xong Thiếu Kiệt hướng hai cô nàng đang tập luyện làm người dẫn chương trình nói.
- Tối nay tất cả cùng dì Huyền Thanh đi ăn tối chúc mừng dì ấy vừa mới ký được hợp đồng nào.
Lời của Thiếu Kiệt vừa nói ra hai người Nhã Oanh với Hà Vi đều reo lên vui vẻ. Thiếu Kiệt thấy như thế mới hướng hai người để tay lên miệng ra vẻ đừng làm ôn nói với âm thanh vừa đủ nghe.
- Để cho Lý Đồng nghĩ ngơi nữa!
Hai người lúc này mới chợt nhớ ra Lý Đồng có bệnh khó ngủ giờ mình mời người ta về nhà nghĩ ngơi lại là làm ồn thì cũng không hay lên mới gật đầu với Thiếu Kiệt xem như đã hiểu.
Trở lại với Chu Tường vừa ghi chép xong những gì mình vừa nói Thiếu Kiệt cũng chỉ cười hỏi hắn.
- Theo anh thì để phát triển một công ty anh sẽ phải cần gì? Nếu trong tay anh đã có định hướng lối đi cho công ty những thời gian sắp tới?
Trầm ngâm trước câu hỏi của Thiếu Kiệt một lúc Chu Tương qua những điều trên cũng biết mình cần một ít người làm việc đủ tài năng và kinh nghiệm thêm vào đó sự nhiệt huyết với công ty nên đáp lại câu hỏi của Thiếu Kiệt bằng suy nghĩ lập luận của mình.
- Với định hướng có sẵn anh cái anh cần hiện tại là những người có thể giúp anh làm việc hiệu quả và đưa công ty phát triển. Chắc chắn họ phải là những người có suy nghĩ về những việc đang làm.
Nghe Chu Tường trả lời như vậy đơn giản hắn biết Chu Tường cũng có một phần nào đó nắm chắc những việc này trên lý thuyết còn kinh nghiệm thì vẫn là con số không nên mới đưa thực tế vào để cho Chu Tường hiểu.
- Đúng là như thế nhưng không hẳn. Anh thử nghĩ xem tại sao em luôn đưa ra những công việc thích hợp với mọi người và tại sao mọi người đều thích thú khi được em giao công việc cho họ?
Chu Tường im lặng hắn vẫn chưa hiểu dù lấy cả bản thân mình đánh giá. Tại sao những lần có dự án mới của Thiếu Kiệt hắn đều háo hức làm việc dù chưa biết gì về nó những Chu Tường vẫn luôn muốn làm. Im lặng một lúc Chu Tường phải thừa nhận mình không biết được nên lắc đầu xem như không có câu trả lời.
- Cái em có là một đội ngũ lựa chọn công việc không phải xem họ như là nhân viên mà là người cùng phát triển một tổ hợp anh cũng vậy nếu muốn làm việc hiệu quả đứng xem những người làm việc với mình là nhân viên hãy xem họ là những người cùng với mình đang làm một công việc một đội ngũ thật sự. Dù nó có yếu kém có khiếm khuyết và không hẳn là những người tài năng lúc đó anh mới có thể đánh giá mọi thứ chung nhất.
Chu Tường bắt đầu suy nghĩ cứ mỗi lần Thiếu Kiệt có một nhân tố mới là lúc hắn thật sự cần người cho dự án của mình. Hoặc là chuyển dời một người đang làm việc nào đó đưa qua một bộ phận mới có thể làm việc tốt nhất. Thấy Chu Tường bắt đầu tiếp nhận ý kiến của mình Thiếu Kiệt bắt đầu nói tiếp.
- Công việc của anh cần là phát triển đội ngũ lâu dài và làm cho đội ngũ ấy của anh đều hoạt động hòa đồng vì Khi phát triển đội ngũ, mọi người thường có xu hướng muốn tuyển dụng những người giỏi hơn những nhân viên ban đầu. Điều này có thể tạo ra sự mất cân bằng. Những người mới cảm thấy bị "kìm nén" bởi " người cũ" mặc dù họ có thể mới chỉ được tuyển vào cách đây ba tháng trong khi "người cũ" lại cảm thấy mình không còn được người sáng lập coi trọng như trước. Môi trường làm việc nói chung vì thế bị ảnh hưởng. Vì thế anh có thể thấy được tại sao mọi người đều làm việc với em mà không phải so bì ai hơn ai.
Sự cân bằng với một đội ngũ làm việc cùng mình hết sức quan trọng Thiếu Kiệt cũng đã từng ở cảm giác ma cũ và ma mới này một thời gian. Để có thể rút ra những kinh nghiệm của bản thân minh giờ đây hắn mới có thể điều hành những người khác mà ai trong số họ đều biết mình là một phần của Thiếu Kiệt mỗi bộ phận nhân sự.
- Thiếu Kiệt có cái gì có thể dựa vào để làm được việc này không? anh thấy nếu mình có cách phát triển đội ngũ như em thì chắc chắn công ty sẽ đi lên mà không phải lo lắng những việc sau này.
Không chối bỏ những gì Thiếu Kiệt đưa ra Chu Tường đánh giá những người xung quanh mình. Trước đây hắn từng có những câu hỏi này trong đầu Thiếu Kiệt làm sao đánh giá để trả lương cho họ. Bởi ai cũng có công việc của mình công sức của mọi người đều được đền đám một cách xứng đáng không phải người mới cũng không phải người cũ chỉ có làm được việc và được Thiếu Kiệt đánh giá theo cách của hắn.
- Có chứ có ba điều em luôn dựa vào Thứ nhất là không hứa hẹn quá nhiều với những nhân sự đầu tiên, nhất là về phía cạnh trách nhiệm.. Thứ hai "Thưởng" xứng đáng cho những nhân viên đầu tiên bởi sự "liều lĩnh" mà họ dám đón nhận.Thứ ba là.Đảm bảo những nhân viên đầu tiên phát triển, hoàn thiện nhiều nhất có thể.Tất nhiên, anh cũng cần đảm bảo công ty lớn mạnh để có đủ dự án, "đất dụng võ" cho tất cả mọi người.
Nói đến đây Thiếu Kiệt đứng lên vươn vai một lúc nhìn Chu Tường nói.
- Thôi tạm thời hôm nay như thế này thôi. Cái gì cũng từ từ sớm hay muộn thì anh cũng nắm giữ được cách điều hành thôi đây là kinh nghiệm khi nào có những gì phát sinh từ nó thì anh phải tự làm và trải nghiệm như thế mới đem lại cho anh một kiến thức nhất định.
Thiếu Kiệt biết kiến thức và kinh nghiệm nếu truyền thụ một lúc Chu Tường cũng không tiếp thu được gì cũng không mang lại hiệu quả cần thiết cứ để từ từ đưa cho anh ta mỗi lần một ít nhưng như thế sẽ hiệu quả hơn nhiều.
- Sao rồi hai người đẹp của nhà chúng ta chuẩn bị cho việc làm MC thế nào rồi?
Hà Vi mới nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu. Đối với cô chuyện này có vẻ không là vấn đề gì lớn nhưng đối với Nhã Oanh nãy giò thì có chuyện không nhỏ.
Cô thì đã quen thuộc với những gì Thiếu Kiệt ghi ra cho hai người nhưng có vẽ Nhã Oanh nói chuyện bình thường thì được còn đứng trước đám đông để nói thì chưa bao giờ.
Dù Nhã Oanh đã cố giấu thật kỹ những chuyện này nhưng cô vẫn nhận ra sự khác biệt trong lời nói bình thường của cô có điều bất ổn. Nhưng Hà Vi vẫn chưa biết Nhã Oanh gặp phải vấn đề gì.
- Nhã Oanh những lời thoại thì đã thuộc rồi đó nhưng mà có vẻ như bạn ấy không đứng trước đám đông nói chuyện được.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn Nhã Oanh vì theo hắn thấy Nhã Oanh phải có thể đứng trước đám đông nói chuyện đơn giản như bình thường mới đúng giờ lại đưa ra cái phiên phức này thì thật là khó khăn không nhỏ.
Nhã Oanh cúi đầu một lúc rồi mới ngước lên nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Trước giờ em chưa bao giờ đứng trước đám đông nói chuyện cả. Ngay cả trong lớp cũng vậy từ trước đến giờ đều vậy. Em chỉ có thể nói chuyện bình thường với người đối diện mình hoặc là người quen biết được thôi.
Nghe Cô nói vậy Thiếu Kiệt cũng nhíu mày bởi hắn nhớ có lần đó cô can đảm tỏ tình với hắn khi xung quanh vẫn có nhiều người tại sao lại như thế này.
- Vậy lần đó em tỏ tình với anh cũng trước mặt nhiều người vậy sao em lại làm được? nếu lần đó em làm được thì lần này phải khác chứ?
Thiếu Kiệt hỏi Nhã Oanh lúc này làm cô cũng ấp úng cúi đầu nói nhỏ.
- Lần đó em chỉ nhìn anh đâu có quan tâm những người xung quanh với lại lúc đó em cũng không để ý đến những người khác trong mắt em lúc đó chỉ có anh thôi.
- Ấy đang lý ra hai cái cũng không khác biệt gì nhau chứ? anh thấy hai cái như nhau có khác biệt gì đâu?
Thiếu Kiệt thấy giữa việc lần đó và lần làm MC này hoàn toàn không khác nhau là mấy cũng chỉ là đứng trước đám đông nhưng ở một góc độ khác nhau không bao nhiều về việc Nhã Oanh phải nói mà thôi.
- Làm sao mà giống được lần đó em chỉ tập trung vào những gì trong đầu mình và nhìn anh thôi còn lần này thì lại khác em phải nhìn bao quát mọi người mà. Với lại những câu nói này là những câu học thuộc còn em lúc đó chỉ nói ra những suy nghĩ của mình.
Bây giờ thì Thiếu Kiệt hiểu tại sao Nhã Oanh lại có vấn đề này. Đơn giản là cô thiếu tự tin trong việc đứng trước những người mà mình không quen thuộc và phải nói những thứ không theo suy nghĩ dẫn dắt. Nên mới hỏi Nhã Oanh.
- Thường thì lần đứng trước mọi người trong lớp nói chuyện về một đề tài của em là lúc nào?
- Việc này hình như là cuối năm học của sơ cấp. Lúc đó em còn nhớ đến giờ cảm giác căng thẳng hâu như quên hết những gì đã học thuộc chưa kể đến em còn bị chế nhạo một lúc nên từ đó đến giờ em không bao giờ đứng trước mọi người nữa.
Thiếu Kiệt vội nhẩm tính trong tay và thời gian giờ hắn hiểu tại sao Nhã Oanh lại có sự thiếu tự tin trong việc đứng trước đám đông mà nói điều gì đó được chuẩn bị sẵn nên cười cười lắc đầu.
- Thiếu Kiệt Nhã Oanh như thế thì làm sao khắc phục được. Nếu không thì em làm cả hai buổi cũng được.
- Không sao chuyện này có thể khắc phục được đơn giản thôi mà. Không sao đâu. Nhã Oanh chỉ bị thiếu tự tin trước đám đông thôi việc này trước mắt phải tìm hiểu nguyên nhân ra sao đã nhưng mà vẫn có cách khắc phục.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Nhã Oanh mừng trong lòng không ít nếu Thiếu Kiệt có cách khắc phục việc này thì cô sẽ có thể giúp hắn. Việc đi theo Thiếu Kiệt mà có việc đơn giản giúp hắn mà cô cũng không làm được thì cô không mấy vui vẻ.
- Có cách khắc phục đúng không Thiếu Kiệt chỉ mình đi mình muốn hoàn thành công việc mà cậu đã giao cho mình với lại Thiếu tự tinh trước đám đông là bệnh gì mà khắc phục ra sao có cần uống thuốc gì không?
- Cũng không phải bệnh nặng gì mà cần phải uống thuốc. Việc chưa thật sự tự tin khi thuyết trình trước công chúng, sự căng thẳng đến mức quên hết tất cả những gì chuẩn bị như nội dung, kỹ năng thuyết trình chỉ vì những áp lực là chuyện rất bình thường. Còn tại sao em lại gặp những khó khăn trong việc này. Thì để anh nói cho rõ hơn.
Lúc này Hà Vi cũng biết một số điều nhìn Nhã Oanh một lúc rồi mới gật đầu. Theo những gì cô thấy ở Nhã Oanh thì chắc chắn điều này Nhã Oanh mắc phải không lớn quan trọng vẫn là Thiếu Kiệt có cách khắc phục ra sao trước khi khai mạc triển làm hay không.
Nhã Oanh thì càng muốn biết Thiếu Kiệt sẽ giải quyết vấn đề của mình như thế nào dù cho việc có nỗi sợ đứng thuyết trình trước đám đông của cô không phải là mới đây mà nó tồn tại khá lâu trước đó.