Chương 248: Điên cuồng (2)

Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 248: Điên cuồng (2)

"Phù...Xử lý xong rồi sao…(#.#)...!"

Hitomi nặng nề thở ra một hơi, thu nắm đấm lại nhìn tác phẩm mình vừa mới làm ra, tỏ vẻ hài lòng nói, "Cũng không tệ lắm...Xem ra bão tuyết cấp bậc này tai họa đối với mình đã không có bao nhiêu lực uy hiếp… @(ᵕ.ᵕ)@!"

Đằng sau cậu, Mayumi, Mari và Azusa tựa hồ đã chết lặng, họ hết nhìn về phía Hitomi, lại nhìn về đối diện từng vũng nước chảy xối xả do tuyết tan, cảm thấy thật hoang đường.

Nếu nói Hitomi là một cái chiến lược pháp gia ẩn danh, sử dụng thuật thức để triệt tiêu bão tuyết thì còn nói được.

Nhưng đằng này hoàn toàn không phải.

Người kia, sử dụng toàn bộ là sức mạnh vật lý a.

Không, cũng có một phần Psion dao động trong đấy, nhưng nó thật sự chẳng đáng kể.

Mayumi có thể thấy được vẻ mặt không thể tin nổi của hai cô bạn, tuy nhiên lại không phải chấn động lớn như vậy.

Bởi vì, hơn mười năm trước đó, đã có một người tương tự như thế từng xuất hiện.

Người kia, đã từng đánh bại toàn bộ dòng dõi lớn ở Nhật Bản, dùng sức một mình, cân thập đại gia tộc.

Mayumi nhớ rõ ràng, vì chính người đó, đã làm nên cô bây giờ.

Nhưng là, giữa bọn họ, liệu có mối quan hệ nào không…?!

Mayumi đáy mắt lóe lên một tia sáng kì dị, cô đang muốn cất bước tiến tới chợt dừng lại.

Bởi vì thần bí lữ khách kia bỗng khoát tay ngăn họ, "Đừng tới đây...Lui xa một chút…!"

Trong đầu Hitomi lúc này đang đối thoại với Kuro, nhóc tỳ mới tạt một gáo nước lạnh lên đầu cậu, "Oni-san, mới nhiêu đó chưa thấm gì đâu...Cái đằng sau mới chính thức là thảm họa…(0~0)...!"

"Hả...ಠ▃ಠ???"

"Coi chừng oni-san...Nó tới kìa…(o~.~o)!"

Hitomi giật mình mở mắt, bỗng cảm nhận rung động mãnh liệt từ dưới đất truyền đến cơ thể, mà đầu nguồn phát ra, chính là từ lưng núi Phú Sĩ.

ẦM ~~~ ẦM ~~~ ẦM~~~

Va chạm rầm rầm thanh âm khiến Hitomi nhíu mày, mà cảnh tượng vừa trông thấy khiến hai mắt cậu sa sầm lại.

Bởi vì, tính đến gần mười cái bán kính bốn mét tảng đá đang lấy tốc độ khủng bố lăn xuống.
Nếu chỉ là bình thường ngọn núi thì những tảng đá này chưa hẳn đã là tai họa. Nhưng tại một nơi tuyết đầy ứ động, mới trải qua bão tuyết ngập trời núi Phú Sĩ thì đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cách xa hàng trăm mét mà cậu còn nghe được ầm ầm âm thanh nứt vỡ và ma sát, dùng mắt thường thôi cũng có thể thấy được từng viên một từ từ phồng to lên.

Bởi vì quán tính của chúng, càng lăn càng tụ tập nhiều tuyết hơn, cho đến khi chạy tới trấn nhỏ, chắc chắn kích cỡ chúng không phải là bốn mét bán kính như ban đầu, mà là năm mét, sáu mét, thậm chí còn hơn thế nữa.

Tiếp cận chục cái như vậy, với sức nặng và động lực khủng bố sinh ra khi di chuyển ấy, bất cứ thứ gì cản đường nó, chắc chắn sẽ bị nghiền nát như tương.

Hitomi không dấu vết âm thầm quan sát đằng sau, cậu không nhịn được thở dài.

Chỗ này cư dân, phần lớn toàn dựng nhà bằng gỗ, khó khăn lắm mới có một hai cái nhà gạch, mà cũng chẳng phải là loại chắc chắn.

Chu dù là cao ốc, nếu tiếp thu cấp bậc này trùng kích còn chưa chắc nguyên vẹn, huống hồ gì càng yếu kém hơn.

Hitomi chợt nhớ tới thời gian trước đó đánh với Liu Yunde và Yotsuba Maya.

Một cái là Đại Á Liên Minh, còn người kia là Nhật Bản pháp gia.

Nhưng hai bọn họ đều có một điểm chung, đấy là chiến lược pháp sư, và thủ đoạn công kích cực kỳ ghê gớm.

Yotsuba Maya thì không nói, tuyệt chiêu của cô ta tốn quá nhiều thời gian, mà điều kiện phát động cũng hết sức hà khắc.

Mà Liu Yunde, thì khác hẳn.

Sức công kích của ThunderClap Tower không những bá đạo, tốc độ cực nhanh, mà thi triển thuật thức so sánh với Major of The Darkness cũng thuận lơi hơn nhiều.

Dĩ nhiên là phạm vi công kích và uy lực của ThunderClap Tower không thể bì kịp Major of The Darkness, nhưng tại tình thế bây giờ, quả thực phù hợp vô cùng.

Nhưng là, đó là kỹ năng của người khác, Hitomi suy nghĩ thật nhanh như vậy, chính là đang muốn tìm ra đối sách thích hợp.

Có điều, cậu chợt lắc đầu, thở dài thì thào, "Rốt cuộc ưu điểm của mình, chẳng phải là ma pháp a…(~.~)!"

Final Magic Canon trong trường hợp này phóng ra không có bao lớn tác dụng, bởi vì mấy tảng đá kia cao thấp khác nhau, tốc độ lăn và tuyến đường cũng chả hề cố định.

Vả chăng, một người đàn ông chân chính, phải dùng từng quyền đánh vỡ toàn bộ chướng ngại vật trước mặt mình.

Nhân sinh lý tưởng của cậu, trước nay chưa hề thay đổi.

Hitomi quay đầu hỏi Mayumi đám người:

"Ba cô có thể giúp tôi hướng toàn bộ những tảng đá kia về chỗ này được không...►_◄!"

"Hả...ಠ▃ಠ…?!"

Cả Mayumi và hai cô bạn cùng kinh hãi kêu lên, "Đừng bảo là anh định một người chọi cứng với tất cả chúng nó chứ…(v?V)[email protected]@@...!?"

Mười tảng đá lớn, vẻ ngoài so bão tuyết muốn nhỏ bé nhiều lắm, kể cả về khí thế lẫn tên gọi.

Nhưng thực tế, khả năng trùng kích và phá hoại của nó còn muốn kinh khủng gấp mấy lần.

Thậm chí có thể đạt tới một loại khác khắc nghiệt thiên tai, sạt lở đất.

Dẫu Hitomi vừa thể hiện ra lực lượng không thuộc về nhân loại, chẳng khác gì nhân hình đạn đạo, nếu chỉ là một, hai viên thì còn được. Nhưng một lúc gần mười hòn như vậy, chính là muốn chết.

"Đó là cách duy nhất...Ma pháp của các cô không yếu, có điều, muốn ngăn cản nó, không thể…(- -)!"

"Nhưng là…~~~~"

"...Không nhưng nhị gì hết...(ノಠ益ಠ)...Chỉ việc làm theo lời tôi nói thôi…!!!" - Hitomi đột nhiên giận dữ quát lớn, khiến Mayumi sững người, trong thoáng chốc quên béng những gì mình đang chuẩn bị nói.

Làm thiên chi kiêu nữ, tài sắc vẹn toàn, Nhật Bản con trai xếp hàng theo đuổi cô, có thể kéo dài một dãy phố đâu.

Lần đầu tiên bị người khác la mắng, mà còn xuất phát vì lòng hảo tâm, Mayumi cảm thấy nội tâm đột ngột trống rỗng quen thuộc, tựa hồ thất vọng, lại bất lực không biết phản bác...[Thật giống a...Mình lại chưa hề nhớ rõ vẻ ngoài...Nếu là anh ấy...(●´ω`●)...]

Ánh mắt cô quét ngang qua bóng lưng cô độc của Hitomi.

Thân ảnh ấy lần nữa đứng trước vẫn thạch từ trên núi đổ bộ, giống như lúc trước vậy, không có chút nào sợ sệt, không chút nào lùi bước, dường như thiên tai kinh khủng đối mặt với cậu đã mất đi áp lực và uy nghiêm vốn có của nó.

"A-chan...Mari...Làm thôi...॓_॔!" - Mayumi nhẹ nhàng mở miệng, quyết tâm ẩn chứa không hề che giấu.

"Mayumi...Cậu nói thật hả...Loại này người, cậu nhẫn tâm chứng kiến anh ta bị đè nát như tương sao…(0~0)!"

"Không...Mình tin tưởng, anh ấy sẽ ngăn chúng lại…!"

"Phá nát chúng nó...Mình không thể...Cho dù kết hợp Magic Shooter và Multi-Scope cũng vô dụng...Nhưng là, thay đổi phương hướng chẳng khó khăn với chúng ta."

Mayumi dứt lời, không ngần ngừ chút nào thi triển thuật thức.

"Mayumi nói đúng...Tụi mình phải cược một kèo thôi...Không thể để người dân vô tội dưới trấn chịu chết…(`・ω・´)!"

Mari tương tự rút CAD ra, hít một hơi nhẹ giọng nói, "Coi như lần cuối mình điên cuồng với cậu đi, hội trưởng…!"

"Tớ cũng vậy...●﹏●!" -Azusa run run nói.

Cô biết giá trị của Hitomi lớn đến đâu khi sức mạnh của cậu bộc lộ, càng rõ ràng nguy hiểm mà cậu đang muốn đối mặt.

Sức mạnh như vậy, dẫu là gia tộc của cô, đều muốn trả giá đắt cũng chưa chắc có thể lôi kéo được.

Bởi vầy, Azusa mới mở miệng.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của bạn mình và từng bước tiến vững chắc về phía cầu tuyết của Hitomi, cô hiểu, mình chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.

Theo Azusa gia nhập, dưới chân mười viên cầu tuyết khổng lồ kia đều xuất hiện màu bạc lấp lánh vòng sáng.

Hitomi dễ dàng nhận ra, bọn họ đang thi triển ma pháp giảm trọng và điều chỉnh dao động phần tử, còn có thêm vài ba cái khác ma thuật mà Hitomi không hề biết.

Có điều…

Cậu nhìn ầm ầm lao tới khổng lồ bóng đen, chợt nhếch miệng cười.

Như thế, đủ rồi!

Hitomi hai mắt đóng lại, đất trời trong tích tắc đột ngột yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn âm vang đinh tai nhức óc đến từ khổng lồ cầu tuyết.

Một trăm mét…

Tám mươi mét…

Sáu mươi mét…

Bốn mươi mét…

Hai mươi mét...

Cặp mắt nhắm nghiền của Hitomi bỗng mở tung, khiếp người tia sáng theo đó chiếu thẳng về đối diện.

Cùng lúc đó, áo khoác quấn quanh Hitomi đột nhiên phất phới bay lên trong gió, nổi bật bóng người cao lớn của cậu.

Mái tóc ủ rũ không biết tự lúc nào đã dựng ngược lên, bạc trắng lấp lánh kèm theo từng tia kì dị điện óng ánh bao quanh thân thể Hitomi.

Ngay tại chớp mắt ấy, cậu vung quyền.


P/S: Bài vở nhiều quá, đuối ghê!