Chương 93: Danh vọng

Siêu Dự Bị

Chương 93: Danh vọng

Chương 93: Danh vọng

Khách sạn Buriam, Thái Lan,

Đêm trước trận với Triều Tiên,

HLV Park cùng cả đội bước xuống xe buýt trong sự vây lấy của các phóng viên. Trong buổi họp báo mới vừa diễn ra vài phút trước, HLV Triều Tiên hùng hồn tuyên bố:

-Tuy chúng tôi đã bị loại nhưng đội tuyển Việt Nam cũng sẽ không dễ dàng có được chiến thắng. Chúng tôi vẫn sẽ thi đấu hết mình.

HLV Park lại khiêm tốn:

-Chúng tôi luôn muốn cống hiến cho khán giả thứ bóng đá đẹp, chúng tôi nhất định sẽ đá hết sức mình và giành được tấm vé vào vòng trong.

HLV Park vừa bước xuống xe thì đã có vô vàn máy chụp hình lia tới tấp, không thiếu những tiếng hò hét phấn khích của các cổ động viên bên ngoài.

Tí run run người nói nhỏ:

-Tao cứ tưởng mình là tài tử điện ảnh. Lố quá vậy mậy. May sao tao có thủ sẵn cây viết.

Tín chưa kịp phản ứng, hỏi theo quán tính:

-Chi vậy?

-Mày ngu quá, để ký tên chứ chi. Em nào đẹp xin mình mà mình không cho thì tội với nhân dân quá. - Tí cười gian.

Thái bĩu môi:

-Thằng dở hơi, có cái em kia kìa mới đến xin chữ ký mày.

Thái chỉ tay qua một hướng, mọi người quay đầu qua thì thấy một cô người Thái tướng tá thon dài đang mặc đúng bộ đồng phục biểu diễn show Thái...

Tí nóng mặt:

-Mày muốn chiến đúng không?

Tèo ho khan:

-Thôi mấy bố, camera lia tới kìa. Còn không làm mặt cười.

Lập tức mấy cái mặt quay qua cười nham nhở.

Không biết cả đám làm thế nào mà có một số khán giả xem trực tuyến đã bình luận vào:

-Tội nghiệp quá, có tật có tài, mấy cầu thủ APFC nhìn giống đau bại.

-Thương mấy anh quá, đã tật nguyền còn phải đi đá bóng kiếm cơm.

Một phóng viên đã tiếp cận được với thầy Park liền đưa ra câu hỏi:

-Thưa ông, trận cuối cùng đấu với Triều Tiên để quyết định thì ông có sự thay đổi nào không? Co

HLV Park từ tốn trả lời:

-Sẽ có nhiều sự thay đổi về mặt chiến thuật và đội hình. Về mặt chuyên môn thì tôi không thể trả lời quá chi tiết được.

Phóng viên B lại hỏi:

-Thế lần này cơ hội đội tuyển U23 Việt Nam đi tiếp sẽ là bao nhiêu phần trăm ạ?

Chiến lược gia người Hàn lại nói:

-Theo tôi thì khả năng đó rất lớn. Bóng đá thì có thắng có thua, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để không phụ lòng người hâm mộ. Rất cảm ơn.......

Họp báo xong cũng là lúc công bố đội hình chính thức ra sân, sau một loạt cái tên, trợ lý Cường hô lớn:

-...., tiếp theo trong vị trí thủ môn là Nguyễn Hoàng Thái, trung vệ giữa là Đặng Đức Tín, tiền vệ trái là Nguyễn Hoàng Tí, tiền đạo cắm là Tiến Linh và tiền vệ phải là Nguyễn Văn Tèo.

Sơ đồ quen thuộc 3-4-3 nhưng lại có sự khác biệt lớn khi Tèo và Tí đá hai cánh tiền vệ.

"Là tiền vệ phải? Không phải tiền đạo cắm sao?" - Tèo tự hỏi.

-Ê Tèo, biết đá cánh phải không mày? - Tí húc nhẹ tay Tèo hỏi thầm.

Tèo nhún vai:

-Chắc được, ai biết được là có chuyện vậy.

-Tất cả gỉai tán, Tèo, ở lại một chút - Trợ lý Cường thông báo.

Đội trưởng Minh Hiếu ngay lập tức đứng dậy vỗ hai tay:

-Các bạn, đợi Tèo ra thì mình tập trung ở hồ bơi nhé trong ba mươi phút nữa nhé.

-OK, Ok, Ok (tất cả đáp lại)

Phòng họp im ắng trở lại, chỉ còn mình Tèo trơ trọi ngồi đối diện với HLV trưởng và trợ lý Cường. Thầy Park nở nụ cười hỏi:

-Em uống gì không, có đói không?

Tèo gãi đầu:

-Dạ, em no rồi, cảm ơn thầy ạ.

Thầy Park lại tiếp tục:

-Không có gì, đừng lo lắng. Có lẽ em đang tự hỏi tại sao tôi lại sắp xếp cho em đá vị trí khác sở trường?

Tèo im lặng không đáp, coi như là đồng ý, lại nghe tiếp:

-Đúng, tôi chính là muốn thử nghiệm đội hình trong trận này. Em có sức rướn và tốc độ rất tốt, khả năng dứt điểm và độ bình tĩnh hoàn hảo. Nhưng nếu em mang trong người cái áo số 9 thì lại hơi uổng phí. Nhiệm vụ của số 10 còn quan trọng hơn thế nhiều.

-Tiền đạo, không có nghĩa là chỉ ghi bàn. Vị trí của em chính là tiền đạo lùi, hỗ trợ và nếu cần thì đột phá. Theo tôi quan sát thì giữa em và cậu Tí và Tín có một sự kết nối khá chặt chẽ. Hơn nữa em có vẻ như là thủ lĩnh của bọn họ. Tôi còn biết việc các em mỗi ngày đều dậy lúc 3 giờ sáng tập riêng.

Tèo được khen hơi ngượng gãi đầu:

-Dạ tại em với mấy đứa nó quen từ hồi ở APFC rồi ạ, giờ dậy trễ lại thấy không quen.

Khuôn mặt người đàn ông người Hàn dãn ra cười lớn:

-Ha ha ha, tôi nói mà, sức mạnh và kỹ thuật của các em không thể là do thiên phú, chính là sự tập luyện khắc khổ mà có. Nếu nói Messi là thiên tài thì CR7 chính là tập luyện. Tôi lại rất thích những cầu thủ không dựa vào thiên phú mà là dựa vào chính mình. Tương lại của em không phải ở đây mà chính là trời Âu kìa. Do đó tôi muốn em phải trải nghiệm nhiều vị trí. Nên nhớ khi nào cần đột phá thì hãy đột phá, khi nào cần phối hợp thì hãy phối hợp.

Tèo dạ một cái rõ to rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng thì nghe tiếng gọi í ới:

-Ê Tèo, Tèo, đi tập hợp ở hồ bơi kìa. Ông Hiếu đội trưởng gọi

Bọn Tí, Tín và Thái chạy đến kéo hắn cùng nhau ra hồ bơi khách sạn.

Ra tới hồ bơi thì đã thấy đông đủ anh em tập trung ngồi quây quanh thành hồ. Đội trưởng là người duy nhất đứng nói:

-Tèo, Tí, Tín, Thái, bọn em tới rồi hả, vô ngồi luôn.

-Dạ (x4)

Đội trưởng Minh Hiếu tằng hắng một cái rồi cùng ngồi xuống thành hồ, người cong về phía trước, hai tay chắp trước mặt nghiêm túc nói:

-Các bạn, chúng ta đã thắng trận vừa rồi nhưng kết quả vẫn chưa ngã ngủ. Còn nhớ hồi cúp châu Á Asian năm ngoái của tuyển quốc gia không, bọn họ lọt vào được là nhờ vào số thẻ phạt. Chúng ta phải hạn chế thẻ phạt càng ít càng tốt đề phòng tình huống xấu nhất. Quan trọng nhất là lần này không phải chúng ta đi trải nghiệm, cũng không phải đi thực tập mà là chơi thật đá thật.

Thấy mọi người có vẻ căng thẳng, Đinh Tiến đứng lên cười ha ha:

-Ê, phấn chấn lên anh em. Tin tốt lành, mai mà thắng thì công ty cổ phần ABC cho năm trăm triệu. Tha hồ mà quẩy nhé.

-HOAN HÔ

-Ngon

-Thơm vc... - Tí mắt sáng rỡ.

Thái bĩu môi:

-Năm trăm triệu, cho ăn mày à..., thơm cái kít....

Bộp

ÙM

Một đạp của Tí làm Thái chới với, mất đà muốn té xuống hồ.

"Thằng chó này..."

Thái vốn đã nếm đủ đòn của Tèo nên phản xạ đã bén lên, vừa thấy mình đã hết cứu nên quyết định cá chết lưới rách, nhanh tay chộp chân của Tí kéo theo.

-Thả tao ra

ÙM

Cả hai té nhào xuống nước.

-Giờ còn nhảy xuống bơi? - Một người giơ ngón cái khen

-Khốn nạn sao mày kéo tao - Tí chửi ầm lên dưới hồ, lật đật leo lên.

-Ai kêu mày đạp tao - Thái không hiền lành gì liền bật lại.

Tèo  cười khổ tặng mỗi đứa một đạp, can ra:

-Thôi đi hai bố, tụi bây còn nhỏ nhít gì nữa đâu mà hở chút là cà khịa nhau hả.

-Ha ha ha ha ha - Mọi người cười vui vẻ, không khí đã trở nên bớt phần căng thẳng.

Trên đường về phòng, bốn đứa bỗng nghe tiếng gọi:

-Ê, ê.

Tí hơi run do người ướt đẫm, lại thêm tiếng gọi làm cả người lạnh xương sống:

-Ma! Ma!

-Tao gọi nè, ma gì mà ma - Từ trong bóng tối, một người xuất hiện, chính là hậu vệ biên Hoàng Võ.

Tèo hơi bất ngờ hỏi:

-Ủa anh Võ, có chuyện gì hả.

Võ không nói gì, tiến lại gần ghé sát nói thầm:

-Vào phòng nói chuyện.

Bốn đứa nhìn nhau, có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt bốn đứa như muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy nhỉ?"

Vào phòng, Tí và Thái thay đồ xong liền ra ngồi lên giường, bốn người chăm chú nhìn một người. Võ rảo một vòng, vỗ vai từng người, từ từ nói:

-Bốn đứa nhìn bên ngoài kìa, có thấy mấy toà nhà cao tầng đó không? Thử nghĩ xem, đời cầu thủ có là bao, ngoài kia bao nhiêu là người đứng trên đỉnh mà nhìn xuống.  Có nhiều người phải làm cả đời, lao đao cực khổ để chạy theo đồng tiền, có những người lại bán cả mạng sống chỉ để kiếm vài ba cọc ba đồng. Tại sao chúng ta phải làm vậy trong khi có cơ hội đứng trên đỉnh của danh vọng, có phải không?

Thái ngáp một cái:

-Không, em giàu quá rồi, cái gì thiếu chứ tiền thì không, mấy thằng nghèo nghèo như ai đó mới cần..

"Đệch, gặp phải thằng này, quên mất nó là con ông Vinh" - Võ gượng cười nhìn sang Tèo.

Tèo nhún vai:

-Em hả, làm gì thì khó chứ làm ra tiền thì quá dễ.

"Má nó, thêm một thằng điên, không thèm nói chuyện với mày" - Võ nhìn sang Tí

Tí cười hề hề:

-Tiền thì ai mà chả khoái chứ anh.

Tín nói thẳng:

-Ý anh là gì, anh nói đại ra đi.

Võ cũng không muốn lòng vòng, nói luôn:

-Dù gì thì mình cũng được vào vòng trong. Anh muốn chúng ta có điểm vào trận ngày mai

Cả đám xì một cái, Tèo phất tay:

-Tưởng cái gì, lòng vòng nãy giờ ra là ông nói cái này. Đương nhiên rồi anh, tụi em cố gắng lắm

"Sao bon này tối dạ thế nhỉ" - Võ bực mình, sắp hết kiên nhẫn nhưng cũng bình tĩnh cười giải thích:

-Ý anh là chúng ta chỉ cần có điểm là được. Tốt nhất là 2-2.

Tèo bật cười:

-Giỡn hoài anh, làm như ông biết tiên tri.

Tí cười còn lớn hơn:

-Ổng cứ như trong truyện Nhật, cái thằng gì mà đạo diễn sân cỏ

Riêng Thái sớm đã hiểu, nghĩ thầm: "Hai cái thằng ngu này, ý ổng quá rõ rồi, muốn dàn xếp tỉ số chứ còn con mẹ gì nữa".

Võ nghiêm mặt nói:

-Đúng, cái anh muốn chính là tỉ số. Chúng ta vẫn vào vòng trong, vẫn có thể đi tiếp, vẫn có thể tiến xa, vẫn hưởng được mọi người tung hô, mọi thứ như cũ mà tiền thì vào tay.

Võ nói xong rút ra một xấp tiền mặt.

-Cái này tầm 1 tỉ, anh đưa trước. Chìa khoá bốn cái xe nằm ở đây, các em tự chia.

Giờ này thì ngu lắm cũng hiểu, Tín là thằng thẳng thắng, cầm chìa khoá ném ngược trở lại người Võ, ngáp một cái:

-Anh tự cầm mà lái, em đi ngủ.

Thái bĩu môi:

-Mẹ, tưởng gì, trả ông này, em còn một đống siêu xe đang bị ông già doạ bán đây này, rước con xe cùi bắp này về bán ve chai à.

Tèo cũng ném lại chìa khoá và sấp tiền:

-Anh cầm về luôn đi, em đã nói rồi, làm gì với em thì khó chứ làm ra tiền thì quá dễ

Trong đầu lại nghĩ thầm: "Cũng phải ha, nếu lợi dung Siêu Máy Tính đi kinh doanh chắc sẽ giàu sụ"

Tí ham tiền, cầm lấy cọc tiền trên tay, cười khẩy:

-Ha ha ha, em thì cũng ham tiền đó, nhưng thằng Tí này yêu đất nước hơn. Anh cầm về đi. Không tiễn.

Võ đứng chết trân, không ngờ tụi này có thể cự tuyệt mình như vậy, bèn hù doạ:

-Đây cũng không phải là ý của anh, trong đội có người của anh rồi, mà đây cũng là ý của sếp lớn.

Tèo phất tay cắt lời:

-Sếp lớn nhỏ gì thì anh về đi, tụi em ngủ, mai phải tập rồi.

Võ bị đuổi đành hậm hực bỏ đi, bỏ lại một câu:

-Tụi mày ngon, hãy đợi đấy.

Tèo giơ ngón giữa sau khi Võ đi:

-Đợi mả bố mày, thời đại nào rồi còn rủ tao bán độ.

Tí bật cười:

-Ngu hết phần chó.

Thái nghe vậy tức khí phân trần:

-Chó nhà tao nuôi khôn nha, thằng này ngu hơn chó.

Tín nói:

-Ngủ đi mấy bố, mai tao méc công an giờ.......