Chương 120: Trốn viện

Siêu Dự Bị

Chương 120: Trốn viện

Chương 120: Trốn viện

Trời tối đồng nghĩa với tội ác. Khi cả ba đứa Tí, Tín và Thái đang chuẩn bị xông ra đập cho gã hậu vệ kia một trận thì Tín giơ tay cản lại:

-Chờ chút đã, nhìn đi rồi hãy tính.

Trên quãng đường gã hậu vệ kia đi đột nhiên xuất hiện hai ba xe gắn máy chạy vù tới, một câu không thèm nói liền có người nhảy xuống tay đấm chân đá gã kia đến một lúc sau mới lên xe chạy đi mất hút.

Ba đứa Tí, Tín và Thái nhìn một màn bất ngờ kia rồi lại nhìn nhau trong yên lặng. Lúc sau Tí mới hỏi:

-Bây giờ sao tụi bây.

-Rút thôi, nó bị đánh rồi, anh em mình đỡ phải ra tay - Tín nói xong phất tay ra hiệu.

Thế là cả ba chuồn ngay tức khắc nhưng không biết là giây phút cả ba rời đi thì phía xa Vũ Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười yên tâm mà rời đi.

Cô nghe Tèo nói là ba đứa kia nhất định đi kiếm người báo thù cho hắn xong còn bảo cô đi theo dõi, nếu cần thì ra tay ngăn cản. Từ xa cô đã thấy bóng dáng ba người nguỵ trang đủ kiểu làm cô muốn cười bò ra nhưng trong thâm tâm lại vô cùng lo lắng. Giàn xếp đánh người trả thù nhẹ thì bị kỷ luật, nặng thì có khả năng mất luôn đời cầu thủ, ba đứa này đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, cũng may là ông trời có mắt, gã kia đã bị đánh thì ba đứa kia cũng không cần ra tay nữa.

Tí, Tín và Thái khoan khoái khoát tay nhau ra về. Tối đó cả bọn nói chuyện thâu đêm về sự tình lần này, cuối cùng cả bọn đồng lòng với một phán đoán là có tay đại ca nào đó không vừa mắt gã kia, lại là fan của Tèo nên sai đàn em đi trả đũa.

Tèo lúc này nằm trên giường bệnh vẻ mặt đau khổ, hắn đã tỉnh lại rồi nhưng kế bên mình là Thảo Hiền và Vân Thanh đang ngồi tám chuyện.

Thật ra thì có người đẹp ngồi bên cạnh là một diễm phúc rồi. Huống hồ Vân Thanh bộ ngực đẫy đà, lại đang mặc một bộ trang phục công sở bó sát làm đường cong lồ lộ ra thấy mê người. Mỗi lần cô đứng gần Tèo thì mùi thơm thoang thoảng lại bay vào mũi hắn làm hắn ngứa ngáy trong lòng.

Thảo Hiền thì lại một thân áo sơ mi trắng quần jean đen khoẻ mạnh với mái tóc đuôi ngựa quen thuộc. Cô nàng ít khi trang điểm nhưng lần này gặp hắn thì cô cũng trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ nữ tính của một nữ sinh viên đại học.

Nhưng mà hắn thì không vui nổi rồi. Có hai bà cô này ở đây thì làm sao hắn ăn mấy món đồ sắt để hồi phục năng lượng cho Siêu Máy Tính chứ. Mà nếu không có năng lượng thì hắn chả khác nào người thường, thân thể mặc dù đã được cải tạo nhưng vẫn phải chịu dày vò của đau đớn.

Mà hình như hai cô nàng này đều biết là cả hai cùng thích hắn nên khá ngại ngùng khi nói chuyện với nhau, mà chủ đề thì luôn xoay vòng về hắn, về cuộc sống của hắn, người thân các kiểu. Mà Vân Thanh thì là một nữ phóng viên kiêm quản lý lõi đời, cô nhìn qua là biết hai người này yêu nhau rồi nhưng cô cũng không thể ngăn cản mình thích hắn được, bởi thế cô cũng hơi khó xử.

Nhưng rất may là y tá và bác sỹ đã tới chăm sóc cho hắn. Hai cô gái xinh đẹp đành phải đi về làm cho hắn mừng rơn. Hai bà cô này ở đây thì sao hắn dám ăn đồ sắt được. Giỡn chơi hoài, bị người ta thấy không chừng hắn bị đưa lên bàn mổ luôn.

Hắn nhìn cái máy đo huyết áp cho mình gần đó với cái máy tính mà thèm thuồng nhưng ráng nhịn lại. Đợi bác sỹ đi hết thì hắn mới lồm cồm bò dậy rồi vô phòng tắm xử lý cái máy sấy tóc.

Năng lượng đã hồi phục đôi chút nên hắn không hề chần chờ mà thay ngay một bộ đồ khác rồi vác cây nạng lẻn trốn ra ngoài.

Phòng của hắn đang nằm chính là phòng VIP nên chỉ có mình hắn, mà không gian bên ngoài khá là yên tĩnh vì hắn cũng không phải bệnh gì quá nặng nên rất ít người đến làm phiền. Điều này càng làm cho hắn chuồn ra ngoài bệnh viện được dễ dàng.

Với cây nạng trong tay, hắn khập khiễn bước đi trong màn đêm. Hắn muốn đi xa xa để kiếm chỗ nào vắng người mà hấp thu năng lượng.

Bất chợt hắn thấy một bóng lưng của một cô gái đang xiêu xiêu vẹo vẹo được một cô gái khác đỡ lấy. Kế bên cả hai cô gái là hai thanh niên.

Hắn cũng không quan tâm lắm nhưng với người theo đuổi cái đẹp như hắn thì đương nhiên là phải nhìn qua một cái. Hai cô gái kia đều mặc váy ngắn theo kiểu đi bar nhìn vô cùng hấp dẫn. Cô gái đứng xiêu vẹo phải cao hơn cô gái còn lại đến hơn một cái đầu nhờ vào cặp chân dài thẳng tắp phối hợp với đôi giày cao gót hàng hiệu. Cặp đùi trắng nõn làm hắn nhìn không chớp mắt.

Hắn đi ngang qua thì nghe được cô gái chân dài này khó chịu nói:

-Mình chưa muốn về, còn muốn đi chơi nữa, tăng hai đi các bạn.

Cô gái còn lại đưa đẩy:

-Mày đi với anh Sơn với anh Phúc đi, anh Bắc còn chờ tao về chung rồi.

Cô gái chân dài liền nói:

-Thôi vậy tao đi chung với mày.

Hai thanh niên kia thấy vậy thì cười nói:

-Để cái Nhi nó về đi em, Thúy Vy đi với bọn anh nè

Không đợi cô gái chân dài tên Vy từ chối, cô gái còn lại đã vẫy tay rồi chạy đi mất để lại bạn mình với hai thanh niên kia.

Cô gái tên Vy bước đi xiêu vẹo nhưng tia lý trí trong người cô đã giúp cô hơi tỉnh táo liền nói:

-Thôi em mệt rồi, em tự bắt xe về được. Hai anh về trước đi.

Thanh niên tên Sơn nghe vậy thì cười nói:

-Em đứng một mình sao được, để tài xế anh chở em về.

Vừa dứt lời thì một chiếc xe Audi đã chạy đến trước mặt cả ba, một tài xế trung niên bước ra cung kính mở cửa rồi làm động tác mời vào.

Cô gái kia vừa thấy vậy thì xua tay nói:

-Thôi hai anh cứ về đi, em còn có hẹn...

-Em hẹn với ai, giờ tối rồi còn đi đâu nữa, để tụi anh đưa em về - Thanh niên tên Phúc lo lắng nói. Hắn đồng thời vươn tay ra định bắt lấy tay cô gái nhưng đã bị cô tránh thoát.

Thuý Vy tuy đã xỉn nhưng cũng biết nếu đi theo hai người này thì chắc chắn là không tốt rồi, một đứa con gái đi theo hai gã đàn ông thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Mà hai người này lại là đại thiếu gia có tiền có quyền, tuy chính cô biết rõ hai người này nhưng cô sẽ không ngu dại mà theo. Đang bối rối không biết từ chối thế nào thì cô lại thấy Tèo khập khiển bước qua.

Thúy Vy liếc nhìn người thanh niên vừa chống nạng khó khăn đi ngang qua nhưng vừa liếc chăm chăm vào cặp đùi mình thì bỗng nảy ra một ý. Cô bất chợt chạy đến chỗ Tèo mỉm cười ngọt ngào hô lên:

-Ủa anh tới rồi hả! Nãy giờ em đợi lâu quá rồi đó, sao giờ mới tới hả.

Thuý Vy vừa nói vừa có vẻ giận dỗi nũng nịu, sau đó ngang nhiên khoác lấy tay Tèo.

Tèo đang ngắm nhìn đùi người đẹp thì bỗng cái đùi đó lại càng ngày càng gần rồi cả người đụng vào người hắn. Hắn trân trối nhìn thân thể thơm phức kia dựa vào người mình làm thằng nhỏ phía dưới phải rục rịch.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe cô gái kia kêu lên:

-Lần này tạm tha cho anh đó nha. Mình đi thôi anh

Sơn nhìn qua người Tèo thì thấy hắn đang xách nạng, mặt mũi hốc hác, lại không biết được Tèo là ai nên thầm khinh thường trong lòng, hắn cũng không phải là đồ ngu, chỉ cần nhìn qua là biết cô nàng này đang kiếm đường thoát thân bèn lạnh lùng nói:

-Anh bạn, tôi biết anh không muốn dính vào chuyện này, tụi này là bạn bè muốn đi chơi thôi, anh bạn hiểu giùm được chứ?

Tèo còn không hiểu cái cô nàng này sao. Hắn đã nhận ra rồi, chính là cái cô gái hắn gặp ở quán bar kiếp trước. Vì giúp cô ta mà hắn bị đánh cho tơi tả, còn chuyện về sau thì hắn không nhớ rõ nhưng rõ ràng là nhờ cô ta mà hắn trọng sinh thành người khác.

Hắn biết cô nàng này tinh quái nên nổi ý tứ đùa nghịch bèn nắm lấy tay cô, hơi vận lực xong kéo sát lại gần, dùng cặp mắt vô cùng tình tứ nói:

-Em yêu, anh xin lỗi vì đã làm em đợi quá lâu, là lỗi tại anh, anh chân thành muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.

Thuý Vy trợn tròn mắt với hành động của Tèo nhưng chưa kịp phản ứng gì thì bờ môi đỏ mọng của cô đã bị Tèo khoá chặt.

Tèo vận dụng hết công phu miệng lưỡi của mình ra sức tàn phá bên trong cái lưỡi nhỏ nhắn của cô. Đầu óc Thuý Vy trống rỗng, không phải là cô chưa bao giờ hôn nhưng tình huống này quá sức bất ngờ mà kỹ thuật của Tèo lại vô cùng tốt nên làm cho cô có cảm giác đê mê.

Trong vô thức Siêu Máy Tính lại truyền qua một luồng điện khi lưỡi Tèo và Thúy quấn lấy nhau làm kích thích toàn thân của cô gái. Cảm giác kinh mạch khai thông như một luồng điện phá tan mọi rào cản của con người, lại phần nào đốt cháy những chất cặn bã trong người nên làm cho cô hoàn toàn tỉnh rượu, cơ thể trở nên hồng hào hơn bao giờ hết.

Đúng là cô chưa bao giờ trải nghiệm một nụ hôn điên cuồng như vậy.

-Khụ khụ, - Sơn ho khan mấy tiếng

-Khặc khặc - Đến lượt Phúc ho sù sụ như muốn long phổi

-Cái thằng này, mày có thôi đi không hả

Phúc nóng giận gạt phăng hai người trước mặt ra, xong tức giận quát:

-Mày thật sự không coi tụi này ra gì hả? Tao nãy giờ nói như vậy là nể mặt rồi.

Tèo bực mình khi đang được hôn gái đẹp. Hắn đúng là diễn quá thành thật, đôi môi cô gái này quá mềm mại, quá ngọt ngào đi, lại thêm bộ ngực đàn hồi làm hắn không dứt ra được nhưng thế mà bị cái thằng cha trước mặt phá đám. Mặt hắn đen lại nói:

-Người yêu của tôi thì tôi, mắc mớ gì đến mấy anh chứ.

Nói xong hắn nắm tay Thuý Vy rồi khập khiễng chống nạng kéo cô đi mất.

-Bà mẹ thằng này - Sơn định xông lên đánh nhưng Phúc giơ tay cản lại, mắt hắn liếc về một hướng rồi nói:

-Chỗ này có camera, hai thằng bảo vệ bên kia nãy giờ chú ý tụi mình rồi, chỉ cần động thủ là tụi nó xông lại ngay phiền lắm. Đợi tao kêu thằng Hai Gà lấy tí huyết thằng chó què kia.

-Được, tao cũng gọi cho thằng Năm lùn lấy huyết nó - Sơn bực tức móc điện thoại ra bấm vào dãy số.

Tèo dẫn Thuý Vy đi cách xa một khoảng rồi liền bị cô gái giãy ra. Cô hung hăng trừng hắn rồi nói:

-Anh dám lợi dụng tôi hả. Anh là ai?

-Cô không nhận ra tôi? - Tèo thắc mắc.

Sau đó hắn chợt nghĩ, cũng phải, hắn là trọng sinh mà, sao cô gái này quen hắn được. Thế giới này là thế giới song song mà.

Thấy cô gái lắc đầu, hắn cười cười nói:

-Tôi cũng không nhận ra cô

-Vô duyên. - Thuý Vy lườm hắn.

Xong trong giây lát khi cô nhìn kỹ lại thì bỗng nhớ tới một thứ gì đó. Cô nghĩ thầm:

"Hình như là trong giấc mơ mình có nhìn thấy khuôn mặt anh ta rồi, tướng người cũng giống nữa, hèn gì mình cứ có cảm giác thân thiết"...