Chương 14:Giao đấu giữa các thiên tài nhí.

Saiyan Tung Hoành Dị Giới

Chương 14:Giao đấu giữa các thiên tài nhí.

Nhìn vào tiên cảnh bên trong cấm địa. Nhật Thiên mỉm cười, bước vào trong.

Từ khi hắn ở thế giới trước, lúc còn là một đứa trẻ nghèo khó, hắn luôn có mong ước là được đi khám phá khắp nơi trên thế giới. Ước mơ đó cũng không thay đổi cho đến nay.

Từ ngày hắn đến thế giới này đã lên một kế hoạch thật dài.

Điểm trọng yếu của kế hoạch là nhằm đào tạo một thế lực đủ mạnh để bảo vệ những người thân của hắn ở kiếp này. Để rồi hắn có thể thoải mái đi chu du khắp thế gian.

Đến khi được gặp ba đứa nhỏ trong cấm địa, với thiên phú rất khá của chúng. Hắn đã thay đổi kế hoạch của mình. Thay vì phải cật lực tạo một thế lực riêng, hắn có thể đào tạo thế hệ sau của Hoàng gia để cho bọn họ bảo hộ người thân thay cho mình.

Như vậy hắn cũng có thể an tâm hơn chút ít, dù sao thì người thân của hắn cũng đa phần đều là người thân của bọn họ.

Bước vào bên trong, hiện lên trong mắt hắn không phải ba đứa trẻ như lần trước mà nay lại tăng lên thành năm. Ngoài ra còn có Lục thúc – Hoàng Thanh Hậu của hắn ở đó. Ông đang mỉm cười nhìn đám trẻ giao lưu với nhau.

Như cảm nhận được Nhật Thiên, Lục thúc quay lại, khi thấy hắn thì mỉm cười:

- Ồ, ta quên mất còn một người nữa. Thiên nhi, ngươi mau lại đây.

Nhật Thiên cũng rất nghe lời, bước nhanh đến nơi mọi người tập trung.

- Để ta giới thiệu một chút, đây là...

- Để ta để ta, ta là Hoàng Nhật Nguyệt, kế bên ta là Hoàng Nhật Lực, 5 tuổi. Còn ngươi là ai vậy? – Cô bé mới nhanh chóng cướp lời của Lục bá hắn.

Đánh giá sơ về tiểu cô nương này, như một tiểu tinh linh vui nhộn. Hai gò má cao, cùng nụ cười luôn mỉm để lộ ra cái răng khểnh cùng má lún đồng tiền nho nhỏ rất đáng yêu.

Tiểu hài tử thì trông có vẻ gầy gò, nhưng da mặt lại hồng hào. Ánh mắt sắc bén như có thần, lông màu thẳng như một đường kiếm.

Hắn chưa kịp mở miệng trả lời thì Nhật Nguyệt lại la lên:

- A, ta nhớ rồi, ngươi chắc là Nhật Thiên ca ca, lúc nãy Nhật Thành ca ca có nói qua.

Tiểu cô nương lại quay về hướng của Lục thúc:

- Bá bá, tại sao Thiên ca lại đi từ bên ngoài vào vậy. Không phải người nói chúng ta phải ở trong này cho đến năm 16 tuổi hay sao.

Hoàng Thanh Hậu cười khổ, có lẽ ông cũng á khẩu với câu hỏi của tiểu tinh linh này. Không lẽ lại bảo với đám nhỏ hắn có muốn ra cũng không ai cản được.

Giữa lúc Lục bá đang suy nghĩ câu trả lời thích hợp, Nhật Thiên đã lên tiếng giải vây:

- Ta có thể vì ta mạnh hơn ngươi.

Nhật Nguyệt nghe đến đây thì chu miệng lên, trông lại càng đáng yêu hơn:

- Ngươi sao có thể mạnh hơn, ta đã là Chiến đồ tứ tinh, là trung giai đó.

Trước câu hỏi của cô bé, Nhật Thiên chỉ mỉm cười. Hắn không biết trả lời tiểu ny tử này như thế nào, rõ ràng hắn không có khí, chắc vậy.

Cô bé lại quay sang Thanh Hậu:

- Lục thúc, nếu như ta có thể đánh bại Thiên ca, có phải ta cũng được thoải mái ra vào hay không.

- Đúng vậy.

Hoàng Thanh Hậu không cần suy nghĩ đáp ứng, đùa sao, đến Vương cấp yêu thú còn bị tên tiểu tử này xử gọn, đám hài tử ở đây có là gì. Mặc dù bí pháp đó là do sư phụ hắn hỗ trợ thi triển, thế nhưng bỏ ra bí pháp hắn cũng hẳn sẽ không yếu đi. Thanh Hậu nghĩ thầm như vậy.

Ông cũng để ý được ánh mắt của những đứa trẻ còn lại cũng sáng lên khi nghe được điều này. Đám trẻ này được người bên ngoài hết lời ca tụng là thiên tài, nên hẳn cũng có chút kiêu căng tự phụ. Để Thiên nhi gõ bọn chúng một chút cũng được.

- Được được, Thiên ca, ý của ngươi như thế nào.

- Ý kiến của Lục thúc là ý kiến của ta.

- Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta ra kia thử ngay nào.

Nhật Thiên mỉm cười theo tiểu ny tử. Cả hai cùng đi ra bãi trống gần với con sông nhỏ. Cả hai lui ra một khoảng cách nhỏ khoảng 20m

Toàn bộ những người còn lại gồm Lục thúc và bốn đứa nhỏ đều hướng về cuộc chiến này.

Nhật Nguyệt la lên một tiếng lớn rồi phóng người về phía hắn. Trong ánh mắt của nhứng đứa trẻ còn lại sáng lên, tốc độ này thật nhanh đối với chúng. Khoảng cách giữa hai bên ngày lập tức sau tiếng hét đã thu lại chỉ còn khoàng một nửa.

Ánh mắt của Lục thúc cũng có ý cười, quả không hổ là thiên tài được tuyển chọn đưa vào nơi đây. Chỉ với tốc độ thì Nhật Nguyệt đã có thể siêu việt những đứa trẻ cùng giai.

Đối với những người khác thì tốc độ của Nhật Nguyệt rất nhanh, thế nhưng trong mắt của Nhật Thiên nó lại quá đỗi chậm chạp.

Không trách được vì khoảng cách giữa hai bên chênh lệch quá lớn. Lúc này sức chiến đấu của Nhật Thiên cũng khoảng 40.000. Sau khi bình phục dưới sức mạnh của huyết mạch Saiyan, sức mạnh của hắn tăng cũng phải đến 5 lần. Đó là 5 lần, một con số kinh khủng

Đây là huyết mạch của Vegetto, kết hợp của hai nhân vật chính, chứ không phải riêng của Goku. Ngoài ra cũng với tác dụng của Thánh quả nên tốc độ như vậy là có thể hiểu được.

Tiêu cô nương phóng băng băng về phía hắn, khuôn mặt lúc này đã thu liễm lại nét vui vẻ và tươi cười. Chỉ còn sự chăm chú và nghiêm túc.

Đến khi cách Nhật Thiên chỉ còn khoảng 2m, Nhật Nguyệt vung tay lên hướng về mặt của hắn.

Tên tiểu quái vật chỉ mỉm cười, lách người né trách đòn đánh của đối phương. Đồng thời cũng đưa chân ra ngán chân của cô bé.

Chuyện gì đến cũng đến, đòn đánh hụt, tiểu ny tử phải chạy tiếp theo quán tính quá lớn sau đó vấp vào chân của Nhật Thiên, té lộn nhào hơn mười mấy vòng.

TÕM

Một tiếng nhỏ vang lên, nước văng tung tóe khắp nơi. Cô bé nỏ lăn hẳn cho đến khi bị rơi vào trong dòng sông nhỏ.

Từ khoảnh khắc thấy Nhật Thiên tránh né cùng đưa chân ra, mọi người đã hiểu quá rõ kết cục của tiểu ny tử. Ai nấy đều thầm hô tên chết tiệt này không biết thương hoa tiếc ngọc. Một đứa bé đáng yêu như vậy mà cũng không biết nhường nhịn, ra tay nặng như vậy.

Nếu nghe được tiếng lòng của mọi người, Nhật Thiên sẽ ngay lập tức hô lên oan uổng. Cái này là do cố bé tự động vấp phải chân hắn mà bị cơ mà.

- Ta lên – Nhật Cương cũng rất nóng lòng tiến đến.

Vừa dứt lời cậu bé liền chạy như bay về phía Nhật Thiên. Đến khi khoảng cách gần hơn lại dừng lại. Có vẻ như Nhật Cương đã sợ thảm cảnh của Nhật Nguyệt.

Vung chân, một vòng cung tuyệt đẹp hướng từ bên phải hướng về đầu Nhật Thiên. Hắn dễ dàng ngã người né được.

Không dừng lại, Nhật Cương theo quán tính của cú đá, sau khi thu chân lại vừa khom người vừa vung chân với ý muốn đá vào phần dưới chân của hắn.

Chỉ thấy Nhật Thiên lại nhẹ nhàng đưa chân lên tránh thoát đòn đánh. Tiếp theo đó hắn phải đón tiếp cánh tay phải bay tới.

Đây là ba đòn liên hoàn của Nhật Cương tự tạo ra, lợi thế của chúng là đòn tiếp theo thì mạnh hơn đòn trước.

Nhật Thiên mỉm cười, hắn dễ dàng bắt được tay của đối thủ, thuần thục xoay người đưa cánh tay vào vai phải, xoay người ném Nhật Cương bay thẳng về phía con sông nhỏ.

Nói thì rất lâu, nhưng chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ mất khoảng một phút. Nơi dòng nước nhỏ Nhật Nguyệt vừa ló đầu lên thì ngay lập tức thấy một thân hình khác bay về phía mình, vội vàng nhảy lên tránh thoát.

BÙM

Một tiếng vật nặng rơi vào nước vang lên, nước văng tung tóe khắp nơi.

Nhật Thiên vẫn đứng đó mỉm cười hướng về phía 3 đứa trẻ còn lại mở miệng nói:

- Cùng lên đi, một người không thể đấu lại ta đâu.

Nhật Thành cùng Nhật Ngọc nhìn nhau, trong ánh mắt có thể thấy được kinh ngạc. Chúng không ngờ đứa trẻ chúng ít gặp này lại mạnh đến như vậy.

Chỉ vài chiêu đơn giản đã có thể đánh bại một cái Chiến đồ 8 tinh – Hoàng Nhật Cương. Vì khả năng trữ khí liên quan đến tốc độ lớn, nên hiển nhiên Nhật Cương lớn tuổi có lợi thế lớn hơn cả. Bình thường bọn chúng khi đấu với Nhật Cương đều mệt hết sức.

Cả hai cùng nhìn nhau gật đầu, Nhật Thành lên tiếng:

- Nhật Lực, cùng nhau tiến lên. Chúng ta phân ra không một ai là đối thủ của hắn.

Cả ba ăn ý cùng lúc lao vào. Chỉ thấy Hoàng Ngọc tung mình lên cao chân trái hướng về ngực hắn, hai người còn lại bọc hai cánh.

Nhật Thiên nhẹ nhàng né về phía bên trái, sau đó lại khom người về trước tránh đòn đá từ Nhật Thành. Vừa lúc ngóc đầu dậy nắm đấm của Nhật Lực đã đến tới trước ngực.

Xem ra mấy đứa nhỏ này phối hợp cũng rất khá. Nhật Thiên mỉm cười trong lòng. Hắn đưa tay lên tiếp tay của Nhật Lực, rồi lại hướng lực về phía lưng của Nhật Cương đang xoay lại.

Một tiếng uỵch nhỏ vang lên, Nhật Thành bay ra, mặt rất vui vẻ tiếp xúc với mặt nước. Rất may là Nhật Thiên đã đè ép lại lực đạo, nếu không một đòn đánh vào giữa lưng rất có thể khiến cho tiểu tử kia bị nội thương.

Tiện tay hắn lại ném luôn Nhật Lực về phía sông. Thoáng cái chưa được một phút nhỏ, hai người đã bay về phía sông.

Nhật Ngọc sau khi công kích không thành, vừa quay lại đã thấy cảnh tượng hai người bay về hướng sông nhỏ thì giật mình, không dám lao lên.

- Sao nào, ngươi không lên, vậy để ta.

Dứt lời hắn bỗng chốc đã xuất hiện trước mặt cô bé. Nhật Ngọc kinh ngạc trước tốc độ quá kinh khùng của hắn, luống cuống hết tay chân không biết làm sao, chỉ vung tay lên hướng về mặt mà đánh.

Nhật Thiên rất quen thuộc chụp vào cánh tay nhỏ bé rồi lại ném về hướng sông nhỏ.

BÕM

Một tiếng nước nhỏ vang lên.

Trong nội tâm của Thanh Hậu lúc này là gật đầu. Hắn rất tán thưởng đám nhỏ kia, nhất là ba đứa sau cùng, tuy vừa mới gặp mặt thế nhưng đã có thể phối hợp với nhau khá nhuần nhuyễn.
Nếu như có thể để chúng ở với nhau lâu hơn hẳn sẽ là một tổ hợp tốt.

Tuy nhiên đáng tiếc cho chúng lại gặp phải tảng đá quá cứng. Rất rõ ràng từ cách hành xử của Nhật Thiên, Thanh Hậu đã nhận thấy rõ ràng tiêu tử này không muốn bỏ qua cho ai. Lúc cuối Nhật Ngọc sợ sệt không tiến lên, hắn lại chủ động.

Tên này rõ ràng là muốn gõ cho bọn trẻ kia một cái. Thời gian cũng chỉ mới trải qua chưa được 5p, 5 đứa trẻ đã cùng bay xuống sông uống nước.