Chương 3:Ngày thứ nhất(2)

Ranh Giới Sống Và Chết

Chương 3:Ngày thứ nhất(2)

Mọi thứ xung quanh tôi không chút tiếng động nào, một cảm giác ớn lạnh đến phát sợ khi tôi nhìn vào chiếc đồng hồ luôn luôn đứng ở con số 12h.
Tôi không biết vì sao chuyện này lại đến với mình, tôi thực sự bị stress, mọi thứ đến với tôi một cách bất ngờ và không lường trước được.
Một tình huống hư cấu đến nỗi mà bạn không thể tin vào đôi mắt của mình.
Tôi di chuyển cánh tay lấy cốc nước và uống 1 nhụm nước nhỏ để bớt đi sự lo lắng.
Tôi sinh ra và lớn lên đều bình thường cả, không bạn bè, người thân, không giao tiếp nhiều,.... mọi thứ với tôi nó đều bình thản và nhạt nhẽo như vậy.
Tôi có một gương mặt bình thường, không đẹp không xấu với chiều cao 1m75, nặng 60kg như bao chàng trai tuổi 19 khác. Một sự khác biệt trong tôi thì cũng chỉ là mái tóc nâu tự nhiên và hơi xoăn nhẹ
Sở thích của tôi cũng chỉ là đọc sách và chơi game.
Tốc là cái tên mà những người trong viện cô nhi gọi tôi, một cái tên khác lạ và đơn độc nhưng tôi thực sự khá thích nó, một thứ mà mọi người chấp nhận đó là của tôi và gọi tôi.
Tôi di chuyển ra phía cửa và mở nó nhưng có vẻ nó đã bị khóa, không biết những thứ bên ngoài ra sao đây, cảm giác vừa sợ và vừa hứng thú. Mọi chuyện xảy ra đột ngột, mọi thứ cứ như trong mơ, một giấc mơ mà có thể gọi là khá thú vị nhưng tôi chưa biết diễn biến của sự thú vị này ra sao. Trước tiên tôi phải tìm được đồng minh cho mình và vượt qua những màn khó để lấy phần thưởng. Nó chẳng khác gì là game cả, đặt cược tính mạng của mình vào nó.
Bây giờ tôi còn chẳng biết nên cảm ơn hay căm hận tên ''THẦN CHẾT'' đây, có vẻ nó cũng phải trả giá cho việc này nhưng tôi chưa biết phải làm sao cả.
Mọi việc mình cần làm hiện tại là sống sót và thật vui vẻ với trò chơi. Đã là trò chơi đánh đổi bằng mạng sống thì mình không thể để có lòng thương xảy ra được.
'' Thương hại là tự giết mình - Chủ nghĩa bản thân là hoàn hảo - kẻ thắng chính là người tốt '' một sự thật mà bản thân tôi không thể chối cãi!
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì 1 chuông báo vang lên
'' THÔNG BÁO - THÔNG BÁO''
Tôi ngó tìm nơi phát ra âm thanh và thấy 1 bảng thông báo:
'' Trò Chơi Tìm Chìa Khóa - 1 Sao
Trong vòng 5p hãy thoát ra khỏi căn phòng
Mọi dữ kiện và gợi ý đã có hết trong mắt bạn. Hãy dùng bộ não của mình và tóm gọn nó lại - chúc bạn may mắn và chơi thật vui vẻ ''
'' Trò chơi bắt đầu ''
Tôi bắt đầu phân tích những thông tin mà mình có được, mọi thứ trong căn phòng này không có điểm nào khác biệt - một trò chơi sử dụng não thì không có chuyện chủ nhân lại đi giấu chìa khóa như tụi con nít giấu đồ được.
Sau khi đoán được chỗ lấy chìa khóa thì tôi dùng nó và mở cửa ra ngoài. Đúng với cái trò 1 sao thì nó khá là dễ dàng, chắc cũng chẳng có ai loại bởi cái vòng cơ bản này đâu nhỉ?.
Bất chợt tôi giật mình khi thấy 1 cậu thanh niên tầm tuổi, với mái tóc vàng và đôi mắt sắc lẹm, với 1 cơ thể mảnh khảnh cùng với bộ đồ sport thì nhìn cậu ta khá là cao ráo. Một khuôn mặt điển hình của người Đông Nam Á với chiếc mũi tẹt và nước da trắng - Trên vai chiếc áo có in hình logo cờ Việt Nam
Cậu ta nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tình của mình và nói
''Nhanh đấy chứ - 2p12s''
Tôi khá là ngạc nhiên khi thấy cậu ta ra trước cả tôi, có vẻ người mình tìm khá đáng sợ, ánh mắt của cậu ta làm tôi thấy không ưa cho lắm - một ánh mắt như muốn lợi dụng người khác và nuốt chửng họ
'' Cậu chờ tôi lâu chưa '' - Tôi nói
'' Cũng mới đc 1p42 thôi, không sao cả - mà hơi thất lễ, tôi là Tú người mà cậu đang tìm, đồng minh mà cậu muốn. Có vẻ cậu khá ngạc nhiên về chuyện tôi ra khá sớm phải không - tôi sẽ giải thích cho cậu nhưng trước tiên cậu cũng nên nói về cách giải câu đố của cậu để xem cậu có phải là người xứng đáng làm đồng minh không - mặc dù cậu ra khá nhanh nhưng ko có gì chắc chắn đó là dựa vào trí thông minh của cậu cả. Tốc đúng không - nói đi Tốc '' - Tú nói
Tôi nhìn quanh cửa phòng mình nhưng không thấy bảng tên trước cửa, tôi không hình dung được việc cậu ta làm sao biết được tên tôi. Tôi đành nói ra cách mà tôi tìm được chìa khóa mặc dù tôi không thích cách hành xử của cậu ta
'' Sau khi đọc câu hỏi của trò chơi thì tôi nghĩ ngay đến việc tìm thứ bất thường trong phòng - trong câu hỏi cũng đã nói về gợi ý về nơi cất của chìa khóa. Dù báo là hạn 5p nhưng không có thứ gì đong đếm thời gian tại nơi dây nên điểm nghi vấn của tôi đặt vào chiếc đồng hồ, nó dừng lại ở 12h dù rằng vẫn còn pin nên tôi nghĩ chìa khóa được cất trong này và nó làm kim đồng hồ không di chuyển ''
Tú vỗ tay sau khi tôi nói và cười như đang diễn là khâm phục tôi vậy
'' Ha ha có vẻ cậu xứng làm người đồng hành của tôi đó, chúng ta nên di chuyển ra chỗ khác vì nhiều ánh mắt đang soi vào tôi quá - tôi vừa có những thứ lạ lùng để xuất hiện ra phòng cậu nên bị để ý nhiều quá. Tôi khá thích thú việc cậu dám đứng lên bục và huýt sao để tìm người bạn đồng hương đó....'' - Tú nói
Hắn ta vừa đi vừa nói và kể tôi nghe về những điểm mới lạ của nơi đây nhưng tôi thì lại đang tò mò về việc tại sao hắn biết tên tôi và xuất hiện tại căn phòng mà tôi sẽ đi ra, một con người đáng để sợ hãi, có hắn làm đồng minh thì sẽ bớt đi một đối thủ.
Để ý xung quanh căn phòng lớn và khép kín với sức chưa khoảng hơn 10 ngàn người thì tôi thấy vòng đầu cũng khá nhiều người bị loại - những âm thanh la hét, những tiếng xương vỡ vụn của xương hay những căn phòng tràn máu ra ngoài. Khi để ý kĩ thì sẽ thấy một số kẻ bị nghiền nát bởi các bức tường hay một số bị những máy chém cắt nát thân thể.
Có vẻ như chỉ còn khoảng gần 4ngàn người tiếp tục trong vòng 2, một con số vẫn còn khá đông.