Quyền Lực Của Cậu Ấm! ( Việt Nam)

Chương 7:

Mải mê hát, chị lại gần nó từ lúc nào nó chẳng biết nữa. Nó đánh xong cũng là lúc chị ôm nó từ sau lưng. Chị khóc…
– Sao chị lại khóc
– Không có gì… Chị thấy buồn thôi
– Ừm… Cho chị thuê vai miễn phí đấy… Nhưng đừng khóc trước mặt ai ngoài em nhé…
– …
– …
Nó chẳng biết sao lại nói vậy nữa. Chắc là… Mà cũng không phải đâu. Nó vẫn còn yêu em mà… Nó lại buồn.. Nó cố chấp vậy đấy…
Mưa tạnh là chị về. Nó đưa chị cái áo rét đồng phục vì nó cũng chưa lấy quần áo rét ở nhà.

Chị về là nó lại buồn… Đắn đo mãi thì nó quyết định gọi cho em.

– Alo
– …
Nó im lặng. Nghe thấy tiếng em là nó thấy nhẹ nhõm
– Có việc gì thế?
– Anh… Nhớ… Em…
– Đồ quá đáng. Anh đi với người đó đi…
– Ai?
– Cô gái đi liberty ấy…
– Chị anh mà.
– … – em im lặng
– Vậy còn Phong là ai và Phong là gì của em?
– Em không còn gì với Phong nữa. Chỉ là cái vỏ thôi…
– Còn lần trước?
– Em chỉ nói vậy thôi. Em yêu anh nhiều lắm… Hức… Em nhớ anh nhiều lắm… Em xin lỗi chồng…
Em bắt đầu khóc.
– Chờ em 10 phút.

Nó tắt máy. 10 phút sau nó thấy tiếng AB trước cửa. Trước mặt nó là em. Em và nó chẳng nói gì. Em nhào tới. Ôm nó. Nó chỉ đứng im… Em khóc lâu lắm. Có vẻ lâu rồi mới được khóc vậy. Em đẩy nó ra. Mắt tèm nhem. Dễ thương thật…
– Em như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu à? Suốt ngày ở cạnh anh mà anh còn nghĩ em đi được với ai sao?
– Anh chẳng biết điều gì là thật nữa.
– Đây…
Em đưa cái điện thoại của em cho nó.
– Từ nay mình đổi điện thoại cho nhau.
– …
– Nếu em bắt cá hai tay thì em bỏ anh rồi. Em có cần thiết phải thế này Không? Anh… Đồ đầu đất..

Nó chẳng biết làm gì nữa. Nó rối. Có gì đó chưa thỏa đáng với nó lắm. Nhưng thôi kệ. Kể cả có là thật hay giả nó vẫn chấp nhận làm người thứ 3. Nó yêu em… Có là mù quáng thì cũng chẳng làm sao… Nó quyết định rồi…

Tối đấy em ở lại với nó.
Em ôm chặt nó. Thủ thỉ:
– Chồng ơi… yêu chồng…
– Yêu vợ…
Nó nói xong hôn vào gáy của em. Rồi chìm vào giấc ngủ. Nó thích làm vậy…

Trời lại mưa… Mưa tháng 10 … mưa lạnh…

Nó thức dậy lúc nửa đêm… Thân nó vẫn còn nhức. Thuốc giảm đau cũng chỉ có tác dụng một thời gian ngắn nhất định thôi.

Em vẫn nằm cạnh nó. Ngủ ngon lành. Khuôn mặt em khi ngủ tựa như thiên thần. Đẹp và thánh thiện lắm. Nó hôn trán em. Em khẽ cựa. Mở mắt. Kéo cổ nó xuống
– Á đau anh…
– Vợ xin lỗi. Chồng đau ở đâu?
Em bỏ tay khỏi cổ nó rồi xoa xoa lưng nó. Tiện tay bật cái đèn học luôn…
– Đó đó
– Nằm xuống vợ bôi dầu cho…
– … dễ chịu quá…
– Chồng đỡ chưa?
* gật gật *
– Mà chồng. Đừng ngủ vội. Vợ hỏi đã
Nó tròn mắt nhìn em
– Hôm trước tại sao anh bị tụi thằng Kiên mập đánh vậy? Chồng có làm gì đâu?

Nó kể. Em thì gật gù… Xong chốt câu xanh rờn "để đấy vợ". Sau này mới biết là thằng mập ăn thêm mấy trận nữa. Khổ thân… =.=!

Ra là ông thần tán em không đổ. Quay sang nó trút giận thì đúng lúc nó cũng đang chia tay em nên là double cay.

Em thủ thỉ:
– Lúc vợ lên viện thì chồng đã chuyển sang viện khác. Xa quá nên vợ chẳng đi được…
Tiếng em làm nó giật mình
– …
Nhìn em thương lắm…
– Thế còn chị kia? Vợ thấy chồng thân thiết lắm. Nói mau
– Có gì đâu. Chị chủ chỗ làm.
Nó lại kể từ đầu đến đuôi… Em à ờ xong vẫn nói là cẩn thận đấy. Xong lườm lườm, híp mắt lại nhìn nó… Làm nó sợ xanh mắt mèo…

Em xoa tóc nó…
– Đẹp đấy nhưng không lãng tử như trước nữa…
– Biết ngay mà…
Nó lẩm bẩm. Nó thích cái vẻ lãng tử…
– Nhưng vợ thích lắm ý…
Em hôn vào môi nó cái chụt(tác cũng mún "-")

Nằm ôm nhau mà em thủ thỉ nhiều lắm. Em bảo hôm đấy sang thì thấy xe máy trước cửa phòng nên về luôn. Xong lại thấy nó chở chị đi nên quyết tâm không nói gì nữa.

May mà em không cố vào. Suýt toi…

Thực ra nó cũng chẳng có gì đâu. Sợ em hiểu nhầm thôi…

Em còn bảo:
– Chồng mà không gọi trước thì vợ cho nghỉ luôn.
– …
Ghê gớm thật…

Chị biết nó và em quay lại thì thấy chị buồn buồn. Nó cũng chẳng hỏi. Vì nó chưa bao giờ dám nghĩ là nó có thể yêu được chị… Với em đã vượt quá nhiều ranh giới rồi…

Em thì vui lắm. Lại líu lo suốt ngày thôi. Nó lại được ăn cơm em nấu. Tuyệt vời… Còn vụ đổi với nhau điện thoại thì em nhất quyết là đổi. Cái hồi đấy em dùng N72, thật sự là nó ước còn chẳng được nói chi là mua. Thế mà em đưa luôn cho nó. Chả hiểu con người này như thế nào nữa. Tức là nó dùng sim em. Và em dùng sim nó. Chậc… Tuần sau thì mẹ ra đưa nó đi kiểm tra. Em cũng lẽo đẽo theo sau. Chả biết em làm gì mà ai nhìn cũng quý.Bùa yêu à…Nó thầm nghĩ. Mẹ nó dễ tính sẵn nên thấy em là như thấy người thân luôn. Nhất là khoản nấu nướng thì chuẩn không cần chỉnh… Đôi bên tìm ra tiếng nói chung…. Mẹ, nó và em… Tam hợp… Tam hợp…


Thì quá khứ gần…

Đang ngồi lạch cạch với cái laptop. Thì có điện thoại.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ:
" Vợ is calling… "

– Em lại đổi tên trong danh bạ của anh à?
– Hi hi. Anh cứ đi xa là em phải đánh dấu ngay.

Trông như trông sổ tiết kiệm.
Nó bật cười. Đưa cả icloud rồi vẫn còn làm trò này.

– Anh có làm gì đâu mà phải canh?
– Ai biết. Có của thì phải giữ gìn….
– Mà gọi anh làm gì thế?
– Tự nhiên em thèm ăn hải sản quá à…
– Vâng vợ. Mai anh về mua cho… Con còn đạp không?
– Hư y như chồng…
– …
– Chồng về sớm nhé. Đi đứng cẩn thận đấy
– Vâng…
– Hi hi. Yêu chồng nhất ^_^. Bye bye chồng... - Ừ... Yêu vợ... Vẫn cứ là kiểm tra nó đấy. Làm gì đâu mà cứ vậy. Cưới gần năm rồi mà cứ như mới ấy. Biết là đôi khi kiểm soát quá làm nó không thích nên chỉ vừa đủ thôi. Mò lên mấy trang xem tin tức thì có cái tiêu đề mà nó chẳng bao giờ dám đọc. 'Hối hận vì lấy vợ sớm' Chẳng biết ra sao chứ đọc xong mà chán vợ thì bố mẹ nó và cả bố mẹ vợ nó cho nó ra đường ngủ ngay. Đấy. Không đùa đâu. Làm đàn ông 2 con đến nơi rồi mà chả có tiếng nói trong nhà gì cả.... Vợ là nhất thôi... Buồn quá đi... Đang lơ mơ thì bố vợ gọi - Làm xong chưa con? - Xong hết rồi bố ạ. Theo mẫu thôi à - Ừm. Mua bố cái điếu ục nhé. Đừng cho mẹ mày biết đấy. Phiền lắm... - Vâng. Ha ha... Bố vợ nó đấy. Ai bảo làm to là không biết hút thuốc lào =))) Mà người ta dùng điếu cày. Bố vợ nó phải điếu ục (to hơn dài hơn điếu cày - hút ra tiếng ục ục vì cho nhiều nước) mới đủ đô. Lúc sau lại có điện thoại - Alo. - Đây ạ. -... -... - Nhớ đấy... - Vâng... Hầy.... Phải về là phải mệt rồi.... Nhưng nó vẫn vui....... Lại thì quá khứ gần…
– Bố… Đi mà…
Nó đang tập đọc báo thì con gái nó lay lay.
– Không là không…
– Bố không yêu thương chiều chuộng Bích nữa chứ gì? – Lại nũng. Y như mẹ nó
– Không là không. Không hứa được…
– …
– Con gái nhà ai mà lại đi chơi robot?
– Con gái bố chứ ai…

Nó không cãi nổi luôn
– Đi mà…
– Không…
– Anh đi mua cho nó đi. Giống anh chứ ai mà cứ ngang – Vợ nó đi lên.
– Đừng có vào hùa. Con gái thì chơi búp bê chứ chơi robot để đánh nhau à?
– Bố chả biết gì? Con lên đai rồi nhé…
– Tại em đấy. Cho nó đi học võ làm gì? Giờ tính như đàn ông…
– Tại ai? – Vợ nó nhìn nó
– Ờ… Chẳng ai cả…
– Thế đi mua robot nhá…
– Rồi rồi… Tôi xin thua…
… … …

Khám tổng thể xong thì bác sĩ gọi mẹ nó vào trước. Sau mới gọi nó vào. Nói nó hạn chế dùng thuốc giảm đau… Về nó hỏi thì mẹ bảo là mẹ cần bác sĩ tư vấn mấy vấn đề phụ nữ… Nó cũng ậm ờ… Khám cho nó xong mẹ cũng về luôn. Nhìn mẹ tội quá…

Đi lại hoài vậy thì chắc là mệt lắm. Mẹ nó hay bị say xe nữa…

Từ ngày nó dùng sim em thì thôi rồi. Phiền phức kinh khủng. 5 phút một sms làm quen. Đầu tiên thì nó cũng nhắn lại. Sau nó để chế độ im lặng luôn. 1 tuần thì chán hẳn. Nó đòi lại cái 1200 của nó thì em nhất quyết không chịu. Em bảo
– Chồng dùng máy đấy đi. Vợ thích dùng máy này. Đổi sim là được mà.

Em biết nó ngại hoàn cảnh của nó với em. Nên cứ có gì là em đưa hết cho nó. Nó thì lại thấy em càng vậy nó càng ngại. Nên cứ chối đây đẩy. Em giận mấy lần… Mãi sau nó nói là "Nó không muốn cảm thấy phụ thuộc vào em" thì emmới hiểu. Em nhìn nó rưng rưng rồi hôn vào môi nó cái chụt. Phê lòi mắt… Đấy…. Rất đơn giản mà thật hạnh phúc…(tác cũng muốn "-")