Chương 179: Dục Tiên Dục Tử
Bộ dạng Trần Tĩnh Kỳ lúc này, tính ra cũng hơi tà ác. Đương nhiên là hắn không có mất trí, kỳ thực thì vẫn tỉnh táo lắm. Chẳng qua, khi nữ nhân đang cùng thân mật là Đông Mai, hắn nghĩ một chút thô bạo không có gì đáng gọi nhẫn tâm, độc ác.
Trải qua những lần hoan lạc cùng Thu Nguyệt, hắn đã biết được nhiều điều ẩn khuất trong cuộc sống của nàng và Đông Mai. Theo đó, nàng cho biết cả hai đều từng bị Lạc Doanh Doanh cưỡng bức, dày vò không biết bao nhiêu lần. Trong cái khoản giường chiếu này, phải nói Lạc Doanh Doanh kia rất là biến thái. Trần Tĩnh Kỳ hắn dám cá, kể cả bậc thầy hoan lạc, những kẻ đã từng viết ra cả chục quyển dâm thư, vẽ ra cả trăm bức dâm hoạ, kinh nghiệm cũng chưa chắc đã bì được với Lạc Doanh Doanh. Lạc Doanh Doanh, nữ nhân này... nàng ta có lắm "ý tưởng" rất đỗi điên rồ.
Sống chung với một người như vậy, Thu Nguyệt và Đông Mai còn có thể giống như nữ nhân bình thường?
Chắc chắn không thể. Tâm lý của các nàng, khằng định đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Hình thức bên ngoài, hành vi cử chỉ của các nàng dù có đứng đắn, hữu lễ tới đâu đi nữa thì sâu trong thâm tâm, các nàng cũng không phải nữ nhân đoan trang, đủ đầy tiết hạnh. Phẩm giá, đức hạnh với các nàng mà nói, ý nghĩa e đã biến hoá từ lâu.
Chẳng phải chính miệng Đông Mai cũng tự mình thừa nhận có những thứ đã bất giác trở thành "quen thuộc" hay sao? Cái cách nàng hôn môi, những cử chỉ khiêu khích gọi mời, lời nói thốt ra nhuốm màu nhục dục... Nữ nhân hiền lương thục đức, họ có khả năng phô bày bộ mặt như thế? Kể cả khi trong lòng có ham muốn thì họ cũng sẽ cố gắng kìm giữ, bởi theo quan niệm thì đấy là điều đáng xấu hổ, dấu hiệu của hạng nữ nhân phóng túng, dâm dật. Cái cách họ biểu đạt, nó thanh tao hơn nhiều.
Đông Mai, Thu Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại. Các nàng rất sẵn lòng bày ra những tư thế khêu gợi nhất, khiến cho người ta phải cúi đầu, đỏ mặt. Hành vi, cử chỉ của các nàng, một chút đoan trang cũng không hề có. Thậm chí nếu mà đem so sánh với kỹ nữ thanh lâu, các nàng còn dạn dĩ, phóng túng hơn nhiều.
Loại nữ nhân đã quá quen thuộc với đủ mọi trò dâm dục này, ngươi nhẹ nhàng với các nàng, chỉ e các nàng sẽ không ưa. Trần Tĩnh Kỳ suy nghĩ như vậy. Hắn biết khi nào mình nên ôn nhu, khi nào cần phải mạnh bạo.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Trần Tĩnh Kỳ chả thèm để ý chút gì đến cảm thụ của Đông Mai, cứ điên cuồng ra sức chinh phạt. Đây là hoan lạc chứ đâu phải hành xác.
Thực tế hắn có lưu tâm. Những tiếng kêu la thống khổ, động tác muốn vùng ra tháo chạy, sở sĩ hắn làm ngơ là bởi cho rằng chỉ khoảnh khắc nhất thời. Hắn tin Đông Mai sẽ nhanh chóng thích ứng, giống như ban nãy, cho dù hắn muốn ngưng thì nàng cũng không nguyện dừng.