Chương 152: Vân Tưởng Y Thường, Hoa Tưởng Dung
Triệu Cơ thầm nghĩ. Sự thay đổi trong thái độ của Trần Tĩnh Kỳ, nàng thấy hết.
- Hừm...
Triệu Cơ đặt nấm tay ngang miệng, hắng nhẹ.
Gần như lập tức, Trần Tĩnh Kỳ vội quay mặt đi.
- Ngươi lại gần đây.
- Nương nương...
- Bên dưới giường ta có cất một ít rượu. Ngươi hãy lấy lên.
Rượu?
Trần Tĩnh Kỳ hơi nghi hoặc. Chiếu theo chỉ dẫn của Triệu Cơ, hắn hạ mình, mắt xem dưới giường. Quả nhiên, ở bên dưới có một cái hầm nhỏ; khi hắn đem nắp hầm mở lên thì thấy bên trong có không ít rượu ngon được cất giấu, đếm sơ cũng hơn chục vò.
Trước y phục, bây giờ là rượu, rốt cuộc thì Nhạc Lâm Hiên này được dựng lên với mục đích gì vậy?
- Hãy lấy hai vò.
Trần Tĩnh Kỳ im lặng làm theo, đem hai vò rượu đặt ở trên giường, bên cạnh Triệu Cơ.
Triệu Cơ giữ lại một vò, vò còn lại thì nàng cầm đưa cho Trần Tĩnh Kỳ.
- Trời mưa, quần áo của ngươi đều đã ướt, uống đi cho đỡ lạnh.
Như sợ nam nhân trước mặt từ chối, nàng bồi thêm:
- Đừng cãi, đây là lệnh.
Lệnh của Hoàng hậu thì không thể không nghe, Trần Tĩnh Kỳ đưa tay tiếp lấy vò rượu.
Triệu Cơ ra vẻ vừa ý, lại bảo:
- Uống đi.
Trần Tĩnh Kỳ cúi xem vò rượu đang cầm trong tay, thái độ chần chừ.
- Thế nào? Sợ rượu của ta có vấn đề sao?
Như để chứng minh, trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, Triệu Cơ đem vò rượu của mình khui mở, đưa lên miệng uống nhanh một ngụm.
- Giờ thì ngươi an tâm rồi chứ?
- Nương nương hiểu lầm, Tĩnh Kỳ nào có ý nghi kị chi, chỉ là...
Trần Tĩnh Kỳ bịa tạm lý do, sau đó cũng khui mở vò rượu của mình, rồi uống.
Rượu rất ngon, vị rất nồng, mùi hương khiến cho người ta ngây ngất. Từ khi sinh ra tới bây giờ, có lẽ đây là loại rượu ngon nhất mà Trần Tĩnh Kỳ từng được uống.
- Mùi vị thế nào?
Triệu Cơ hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ liền đáp:
- Thưa nương nương, đây đúng là mỹ tửu thế gian hiếm có.
- Tất nhiên. Nữ Nhi Hồng của thành Lạc Dương ta từ xưa đã nổi tiếng ngon nhất thiên hạ.
- Nữ Nhi Hồng? Nói vậy thì đây là...?
- Ừ. Đây là rượu được đưa tới Hạng đô trong ngày ta xuất giá.
Tay đặt trên vò rượu, Triệu Cơ vuốt nhẹ, phượng nhãn in nét xa xăm mơ hồ.
- Ta tiến cung năm mười lăm tuổi, đến bây giờ đã ngoài bốn mươi, tính ra cũng ngót nghét ba mươi năm rồi...
...
- Thấy rượu quê nhà lại nhớ cố hương, chắc đã làm cho ngươi chê cười.
Trần Tĩnh Kỳ cũng chưa biết nên nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu.
Trên giường, Triệu Cơ nở một nụ cười nhàn nhạt, lại đưa vò rượu lên miệng.
- Nhà ngươi cũng uống đi. Nữ Nhi Hồng này, số tuổi bằng với ta, rất quý đấy. Ngay cả Hoàng thượng cũng chưa từng được nếm qua đâu. (Tà: Nữ Nhi Hồng là loại rượu được chôn xuống đất, hoặc cất giữ dưới hầm khi trong nhà hạ sinh con gái, vì vậy cho nên số năm của những vò rượu Nữ Nhi Hồng này cũng đúng bằng với số tuổi của Triệu Cơ)
Nói tới đây, thần tình Triệu Cơ có chút tư lự, theo đó thanh âm cũng hạ thấp đi nhiều:
-...Bản thân ta cũng vậy, xưa giờ đều để đó chứ không khui mở. Hôm nay... là lần đầu tiên.
...
- Trần Tĩnh Kỳ, nhà ngươi sao lại không nói gì hết vậy?
Trên tay vẫn còn đang ôm giữ vò rượu, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng mặt nhìn lên:
- Thưa nương nương, Tĩnh Kỳ nhận được vinh hạnh quá lớn, trong lòng khó tránh lo sợ.
- Ngươi...
Triệu Cơ thở ra một hơi:
- Không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Chẳng qua hôm nay ta bỗng thấy nhớ cố hương, nhớ cảnh cũ, nhớ người xưa, vì thế cho nên... Đều là ông trời xui khiến cả thôi.
Nhắn gửi thông điệp xong, nàng lại đưa vò được Nữ Nhi Hồng lên miệng.
Phía đối diện, theo lời Triệu Cơ nàng, Trần Tĩnh Kỳ cũng uống thêm một ngụm rượu Nữ Nhi.
Trời đang mưa, thân thể vốn dĩ đang lạnh là thế, nhưng chỉ sau vài ngụm rượu thơm nồng thì cảm giác lạnh lẽo đã liền bị xua tan. Trong bụng hắn, một cỗ nhiệt lượng đang từ từ khuếch tán ra khắp tứ chi mình mẩy. Hắn đưa mắt nhìn qua Triệu Cơ.
Từ nãy giờ Triệu Cơ đã uống không ít, lúc này gương mặt cũng đã hồng lên, lại càng thêm duyên dáng yêu kiều. Nhất là khi kết hợp với đôi mắt phượng như đang phủ một tầng sương khói mờ ảo mông lung...
Xúc cảm trào dâng, như có thứ gì thôi thúc, Trần Tĩnh Kỳ lập tức ngâm:
"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.
Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."
Dịch nghĩa:
"Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn.
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài. - (Bài "Thanh Bình Điệu 1" của Lý Bạch)
Tiếng ngâm khiến Hoàng hậu Triệu Cơ chú mục. Nàng nhẩm đọc, và càng nghiền ngẫm thì nàng lại càng lưu tâm, trong lòng yêu thích.
"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung/ Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng."
Trần Tĩnh Kỳ, hắn ví xiêm áo nàng tựa mây, ví nét mặt nàng tựa hoa, thật tinh tế lắm thay, hợp cảnh lắm thay. Nét mặt nhuộm sắc hồng của Triệu Cơ nàng hiện giờ, quả rất giống với ánh hồng của cánh hoa mẫu đơn, loài Triệu Phấn.
Còn "Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến/ Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng", hai câu này, chúng lại càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng - từ một nữ tử nhân gian, bây giờ nàng đã hoá thành tiên tử.
"Ở trong mắt hắn, ta đẹp tới như vậy sao?"
Triệu Cơ thầm tự hỏi. Nhan sắc, đó là thứ mà nàng chưa bao giờ đánh giá thấp bản thân. Nhưng kể cả như vậy thì lúc này trong dạ nàng cũng khó tránh hoài nghi.
Trần Tĩnh Kỳ nói quá? Chỉ là nịnh nọt?
Không giống, mà cũng không thể. Bốn câu thơ kia, trước nay nàng chưa từng nghe. Nếu có bài thơ tả về nhan sắc của một nữ nhân hay như vậy, Triệu Cơ nàng chắc chắn phải biết. Trừ phi bài thơ này là của ẩn sĩ, chưa được truyền lưu.
Trong lòng Triệu Cơ đã nhận định đó là tác phẩm mà Trần Tĩnh Kỳ vừa mới sáng tác. Nhưng để cho chắc, nàng vẫn hỏi:
- Thơ rất hay. Đây là bài gì vậy?
- Thưa nương nương, Tĩnh Kỳ vẫn chưa biết nên lấy tên gì.
"Đúng là hắn chỉ vừa mới sáng tác ra."
Xác nhận rõ ràng, Triệu Cơ lại càng thêm vui. Nàng tin đó là cảm xúc thật, rằng ở tại khoảnh khắc này, trong tâm tưởng của Trần Tĩnh Kỳ, nàng xinh đẹp tựa thiên tiên.
- Nhà ngươi... thật nghĩ ta như vậy?
- Nương nương, bụng Tĩnh Kỳ nghĩ sao thì nói ra như vậy, nếu có điều chi mạo phạm xin nương nương bỏ quá cho.
- Thơ hay như vậy, ta nên khen thưởng chứ sao lại trách phạt nhà ngươi.
Sau câu nói ấy thì bầu không khí lâm vào trầm mặc. Triệu Cơ hay Trần Tĩnh Kỳ thì đều bảo trì im lặng. Cũng không phải bọn họ không muốn nói mà là bọn họ không biết nên nói gì tiếp theo. Tình cảnh này, cả hai đều chẳng ai lường trước được. Hết thảy đều là do "ông trời xui khiến".
...
Im lặng mãi rõ ràng không ổn, Triệu Cơ xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, chuyển mình đứng lên.
- A...!
Nhưng chân còn chưa kịp đứng thì khuôn mặt Triệu Cơ đã nhăn chặt, trong miệng kêu đau. Nàng đã quên mất là chân mình vốn dĩ còn đang bị thương.
- Nương nương, chân người...?
Lúc nãy thay đồ, Triệu Cơ đã đem đôi hài hoa tháo ra nên bây giờ, khi nàng đem váy áo kéo lên thì đôi chân trần liền lộ rõ.
Chân Triệu Cơ rất trắng, nước da rất mịn, khá là nhỏ nhắn và dĩ nhiên là chẳng có lấy một chút tì vết nào. Khác lạ có chăng một vết sưng tấy ở ngay mắt cá chân bên phải.