Chương: Mở đầu

Phục Hưng Thế Giới

Chương: Mở đầu

Một chú bướm, bốn cánh bảy sắc tung bay dập dờn. Mang theo dáng vẻ vô ưu tự do, bay mãi trên khoảng không rộng lớn không có điểm dừng. Nó bay, thật nhanh nhẹn, thật khoáng đạt, không gò bó, một mình đơn độc vẫn toả sáng rạng ngời.

-"Ta vì sao? Cũng không thể như ngươi? Chú bướm nhỏ?"

Bướm nhỏ bảy sắc thanh thoát mỏng manh, đậu lại trên ngón tay thon dài trắng nõn. Từ thân người cô gái xinh đẹp mĩ miều, mang theo một nỗi ưu buồn thất vọng, đôi mắt đen láy to tròn như viên mã não cao quý, nhất thời đã bị sự bi ai thống khổ vùi lấp.

Giọng nói thê lương nghẹn ngào tưởng chừng như sắp khóc. Mấy ai nghĩ đến, người con gái xuân sắc trẻ trung, lại mắc phải cái gì tột cùng đau thương mà trở nên lâm li bi đát như vậy....

-"Bướm nhỏ. Ngươi làm ta nhớ tới hắn. Nhớ lại tên ngốc đã từng là của ta, đã từng là của riêng mình ta...cũng chỉ là đã từng....màu sắc của ngươi thật tươi sáng rực rỡ...làm ta nhớ đến những lần ta cùng hắn đi ngắm nhìn hoàng hôn trên ngọn đồi lộng gió...tất cả...cứ như một giấc mộng đẹp...đã bị dập tắt...có phải...là ta làm gì sai không...có phải là ta làm gì...khiến hắn xa lánh ta..."

Lời thì thầm não nề vươn vấn cùng nước mắt mặn nồng rơi xuống trườn theo từng góc cạnh khuôn mặt cô gái. Tiếng nấc nhè nhẹ vang lên giữa chung quanh bãi cỏ, gốc cây cổ thụ một màn yên tĩnh. Vô tình hay cố tình đã như có con dao nhọn hoắt mãnh liệt cuồn bạo đâm vào trái tim một người vẫn luôn dõi theo cô gái từ lâu.

-"Vân Vũ....Ta xin lỗi...ta xin lỗi...không hề muốn tránh xa ngươi...không hề muốn rời bỏ ngươi...Ta chỉ là...không muốn để ngươi hoại danh chỉ bởi vì kẻ như ta. Bởi vì một kẻ như ta...Vân Vũ..."

Thân ảnh nhem nhuốc bần cùng thảm hại...áo khoác mũ trắng dính bẩn, đã che đi hơn nữa khuôn mặt vị nam nhân kia, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy cũng là hoà hợp một thanh âm nước mắt tóc tách rơi trên cỏ xanh mướt, nhưng tâm can nam nhân đã sớm đổ nát, héo tàn.

Đôi tay đưa lên hướng con tim đang nhói đau từng đợt, thô bạo nhàu xé lớp áo nhăn nhúm. Nhất thời không thể chứng kiến thêm cảnh tượng cách xa trước mặt, hắn xoay người nhanh chóng vụt đi....

-"Phong....?"

....

Trên con đường tấp nập nhà cửa, xe cộ, người người qua lại, có thân ảnh yếu nhượt gấp gáp chạy đi, đôi môi khô khốc tái nhợt cắn chặt nhau thiếu điều đã muốn bật máu. Cảm nhận cả thân thể không còn một tí sức lực, nhưng vẫn phải là dốc hết sức mà phóng đi, càng nhanh, càng tốt, càng xa, càng tốt. Chỉ sợ nếu còn lưu luyến đứng lại liền lảm uổng phí bao nhiêu công sức mà bản thân đã phải dốc lòng chịu đựng mới có thể làm được.

Không phải lúc nào mọi việc cũng thuận theo ý người. Hầu như mọi thứ diễn ra đã được một cách vô hình do bàn tay ai đó sắp đặt ra trước. Cuộc đời dù cho có hạnh phúc ấm no bao nhiêu, có giàu có hay sung túc bấy nhiêu, cũng đến ngày từ voi xuống chó. Có người kiên cường vượt qua gian nan thử thách, có người nhược tâm thất vọng tràn trề mà không thể nào bước tiếp vượt qua cái trở ngại trong cuộc sống.

Có những người vẫn luôn được ban cho cơ hội thứ hai, để có thể bắt đầu lại mọi thứ.

Nhưng hắn...lại không hề được như vậy.

Tử Phong....hắn chỉ nhớ mình tên Tử Phong.

Một tên đàn ông hết sức thảm hại. Người nhà gia đình, không một ai quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Đến trường lại luôn là "tâm điểm" của sự chỉ trích, bêu xấu, trấn lột của mọi người. Ai ai cũng như vậy...chán ghét hắn...không tin hắn...ghê tởm hắn...

Nhưng chỉ riêng nàng...riêng mỗi nàng mang cho hắn một niềm tin tuy nhỏ bé mà mãnh liệt trong cuộc sống bạc bẽo này. Là nguồn động lực duy nhất đến tận bây giờ có thể cho hắn sức mạnh để tiếp tục sống. Nói theo một phương diện nào đó, hắn nợ nàng cả mạng sống. Đời đời kiếp kiếp cũng cảm giác không sao trả hết.

Hắn nhớ như in...cái ngày mà định mệnh đã nhân từ cho hắn một cội sống.

Khi đó, hắn vẫn đơn độc, dù chỉ là một đứa trẻ 11,12 tuổi nhưng hắn hoàn toàn một thân một mình trên thế gian này. Cha mẹ hắn, tuy rằng chu cấp cho hắn đầy đủ nhưng cũng chỉ để hắn một mình ở căn hộ nhỏ. Không hề một lần gặp mặt đứa con nhỏ của mình.

Hắn bần thần vô cảm, mà thâm tâm đau nhói xót xa. Hắn vẫn luôn tự hỏi, vì sao bảo nhiêu đứa bạn đồng trang lứa có được một tổ ấm gia đình hạnh phúc, còn hắn lại không thể có được? Người ta, ít nhất cũng có một người song hành, còn hắn cứ như con sói hoang bị cô lập khỏi bày đàn của mình, không một ai thân thiết bên cạnh, có thể gọi hắn là người tứ cố vô thân.

Cô độc cũng được, một mình cũng được chí ít cũng để cho hắn được hưởng cái cảm giác yên bình. Nhưng như đã nói, không phải lúc nào mọi việc cũng được như ý.

Hắn thà rằng sống trong sự thờ ơ lạnh nhạt của tất cả chứ không phải là ngày ngày đều bị những cú đấm, những lời nói lăng mạ sỉ nhục, hết lần này đến lần khác, mỗi ngày đều đặn cứ quẳng hết vào hắn.

Thế giới như vầy thà chết có hơn không. Sống làm gì khi không có người thân, sống làm gì khi luôn bị xã hội ngược đãi. Nhiều lần, Tử Phong thật chỉ muốn trầm mình chấm dứt mọi chuyện.

Thế rồi đến một lúc, hắn cảm thấy may mắn khi mình đã không ngu xuẩn tự kết liễu mạnh sống như vậy.

Ngày hôm đó, vào một buổi chiều mát mẻ, sắc trời tươi sáng một màu vàng cam, lấp loé đôi chút ánh hồng nhàn nhạt, nhuộm lên bầu trời một màu sắc rạng rỡ mang cho người ta những xúc cảm kì dị lạ thường.

Tử Phong trầm lặng bước đi trong con hẻm vắng nhỏ để về nhà. Nhất thời trên đường lại bắt gặp cảnh tượng có cô bé nhỏ bị ba bốn đứa con trai khác vây quanh. Còn nghe cô bé yếu ớt thốt lên rằng:

-"Cứu...cứu với..."

Đám con trai kia không những không thương tiếc cho cô gái nhỏ, ngược lại còn lớn tiếng trêu chọc bắt đầu giở ra những trò sở khanh với cô bé.

Tử Phong khi đó chính là thấy việc bất bình, không thể nào để lí trí can ngăn mình đừng làm việc vô nghĩa, cảm xúc đã lấn át khiến hắn lao nhanh ra giữa đứng trước che chắn cho cô gái nhỏ.

Kết cục bị bọn con trai kia đánh cho tơi tả bầm dập. Dù sao bị đánh mãi cũng quen, Tử Phong căn bản đã không còn cảm giác gì nhiều. Cho đến khi bọn kia đi hẳn, hắn mới khó khăn đứng dậy từ mặt đất sau vài phút nằm la liệt. Chỉ là vừa mới đứng dậy, đã liền thấy có thân người nhỏ bé mảnh khảnh, với váy trắng tinh khôi, nét mặt non nớt đáng yêu động lòng người. Nhất là đôi mắt kia, đôi mắt đen láy to tròn không một chút vấn đục. Tử Phong nhìn mà cảm giác mình bị đưa vào một hố đen sâu thẳm, hố đen đó vì sao không để hắn sợ ngược lại cho hắn cảm nhận ấm áp, thân thương.

-"Ca ca, vì muội mà ca bị đánh rồi. Có đau không?"

Giọng nói này so với ban đầu Tử Phong nghe thật có chút khác. Một giọng nói non nớt của trẻ con, trong trẻo thánh thót như cất tiếng hát bên tai hắn. Giọng nói như vầy, lần đầu hắn nghe, cũng lần đầu cho hắn một sự lâng lâng khó tả.

-"Ca ca, sao vậy? Đau quá nói không nói nổi luôn sao?"

Nghe cô gái nhỏ hốt hoảng lo lắng nhìn trên nhìn xuống soi mói mình Tử Phong không tự chủ liền có chút bật cười.

Tử Phong nói:

-"Không sao, muội làm gì để bọn họ đánh như vậy?"

Hỏi đánh thì cũng không chính xác hoàn toàn. Bọn đó xem chừng không hề tính bạo hành cô bé, nhưng doạ nạt như vậy, vừa rồi nếu Tử Phong không tới có khi không chỉ bị đánh còn có những việc rất không hay xảy ra.

Tiểu cô nương nhỏ tuổi xinh xắn, mắt chớp long lanh ấm ức mà kể lễ:

-"Huhu, muội đang đi chơi lại bị bọn họ chặng đường. Nói là muốn dẫn muội đi chơi...muội không chịu bọn họ lại bắt đầu xúm lại nói nhiều thứ trên trời dưới đất muội không hiểu...ca nếu vừa rồi ca không tới...chắc muội bị đánh rồi..."

Bất giác làm sao Tử Phong cảm thấy có chút nhói đau trong tim. Tiểu muội muội lạ mặt này khóc, hắn vì sao lại cảm thấy buồn, thấy tức, thấy thương? Không suy nghĩ gì đã liền cúi người, lau đi từng giọt từng giọt nước mắt của tiểu muội muội.

Khi nhận thấy tiểu muội muội đã ngừng khóc, Tử Phong mới nói:

-"Về sau đừng khóc. Muội không hợp với nước mắt. Chỉ nên cười thôi. Sau này cứ cười, đừng khóc. Khóc cũng chẳng được gì. Thay vì khóc muội phải cứng rắn mà đối mặt. Có như vậy, về sau khi lớn muội mới là một cường nữ không hề sợ sẽ bị ai bắt nạt."

Tiểu muội muội vừa nín khóc, mắt vẫn còn đỏ hoe hoe, mũi nhỏ vẫn khịt khịt. Sau khi nghe được những lời nói chân thành của Tử Phong, ngay lập tức đã liền cong môi cười rạng rỡ.

-"Ân, muội nghe ca. Về sau không khóc nữa đâu. Muội sẽ cười, cười thật nhiều. Ca, cũng phải cười nhiều lên. Vừa rồi ca cười, trông đẹp lắm."

Tiểu muội muội ngây thơ hồn nhiên vốn không biết rằng một câu nói của mình, một nụ cười của mình đã thắp sáng lên sự sống cho người trước mặt.

Lần đầu tiên có người khen hắn cười đẹp.

Lần đầu tiên có người mỉm cười với hắn.

Lần đầu tiên có người nghe theo lời hắn nói.

Những cái lần đầu tiên mới mẻ này, đều xuất phải từ một tiểu muội muội xa lạ. Lại gây cho hắn những cảm giác mà đến cả gia đình hắn cũng không hề cho hắn.

-"Muội tên gì?"

-"Muội? Muội tên Bạch Vân Vũ. Còn ca?"

-"Ta...tên Tử Phong."

-"Phong ca ca, để muội đưa ca đến chỗ này. Muội thực ra muốn đến đó!"

Không để Tử Phong tuôn lời từ chối hay bất kì một ngôn từ nào khác, cô gái nhỏ Bạch Vân Vũ đã liền nắm lấy bàn tay chai sạn của Tử Phong mà lôi đi. Còn Tử Phong, trầm mặc để cho Bạch Vân Vũ tùy ý lôi mình.

Đến nơi rồi, Tử Phong ngây dại mà không thốt nên lời. Cứ để Bạch Vân Vũ bên cạnh liên mồm thao thao bất tuyệt:

-"Phong ca ca, thấy chỗ này thế nào? Đẹp lắm đúng không? Muội tìm được cách đây mới một tuần nhưng ngày nào cũng lựa giờ này lên đấy. Vốn tưởng hôm nay cũng được thảnh thơi tới đây ngắm hoàng hôn, ai ngờ giữa đường lại bị chặn như vậy. Cũng may nhờ có Phong ca ca cứu muội đó."

Tử Phong đôi mắt một màu đỏ máu, kinh ngạc nhìn tới phía trước mặt mình. Bạch Vân Vũ đưa hắn đến một ngọn đồi nhỏ cách cả thành phố A không xa. Nhưng lại ít người qua lại. Hắn rất ngạc nhiên, ngọn đồi tuy không lớn bằng phẳng nhưng khá cao. Cây cối um tùm bao quanh một màu xanh mát. Có gió thổi qua liên miên không dứt. Lại nhìn thấy mĩ cảnh, hoàng hôn buông xuống khuất sau những dãy nhà cao chót, trước khi khuất dạng, vẫn lưu lại trong tâm trí Tử Phong một màu sắc tươi sáng ấm áp.

Bạch Vân Vũ từ lúc cùng Tử Phong ngắm nhìn mặt trời buông xuống, chính là cũng không nói gì thêm. Hết rồi, bây giờ mới lên tiếng:

-"Phong ca ca, về sau cùng muội tới đây được hay không?"

Tử Phong nghe thế liền có chút nữa thực nữa mơ. Hắn không nghĩ rồi cũng có ngày ai đó muốn cùng mình làm cái gì đó lâu dài.

-"Phong ca ca, đồng ý đi."

Bạch Vân Vũ long lanh lóng lánh đôi mắt mã não đen láy, cứ vô số tội mà nhìn chằm chằm Tử Phong. Giở ra cái giọng mèo nheo nài nỉ, còn ngọt hơn cả đường mật. Tử Phong nhận ra, tiểu muội muội Bạch Vân Vũ lại có thể có kĩ năng làm nũng cao siêu thế này.

-"Được."

-"Hứa đi. Hơn nữa là ca đưa muội đến chưa không phải muội dẫn ca đi đâu đó."

-"Ta không biết muội ở đâu thì làm sao có thể đưa muội đến?"

-"Cái đó yên tâm a. Muội sẽ chờ ca trước cổng học viện A."

-"Được, ta hứa mọi ngày đều cùng muội thường xuyên đến đây."

Cả hai ngón út của họ đều đồng loạt ngoắp chặt lấy nhau. Một lời hứa đã được hình thành.

Về sau Tử Phong càng thân thiết hơn với Bạch Vân Vũ. Càng ngày càng nhận rõ mình yêu Bạch Vân Vũ rất nhiều. Đến nỗi mỗi ngày càng không thể nhịn được nhìn thấy nàng.

Vân Vũ trưởng thành trở nên xinh đẹp thoát tục. Vẫn cho mình một nét hồn nhiên ngây thơ, một sự thanh khiết không gì vấy bẩn nổi. Đem nàng so sánh với thiên thần, chỉ có bằng hoặc hơn.

Cũng chính vì lẽ đó, Tử Phong mới nhận ra mình không xứng với Vân Vũ. Vân Vũ xinh đẹp lại thông minh, tài giỏi. Được lòng thầy cô, bạn bè yêu mến ngưỡng mộ căn bản đếm không hết. Trái ngược với Vân Vũ. Tử Phong tệ hại học hành không ra gì, thường xuyên cứ bị gọi xuống phòng giáo viên để mà nghe thuyết giảng, cuối cùng luôn bị bắt gọi phụ huynh. Phụ huynh? Hắn còn chưa được gặp.

Bị chặn đánh không ít lần. Không phải vì tiền, cũng vì muốn hắn tránh xa Vân Vũ. Hắn cũng không phải vì bị đe doạ mà tránh xa Vân Vũ. Hắn là vì...không muốn Vân Vũ cũng bị bêu xấu khi bên mình.

Bởi vậy càng về sau, Tử Phong dặn lòng hết mức né tránh Vân Vũ. Nhưng việc không được nhìn thấy Vân Vũ đã vượt quá khả năng của hắn.

Hằng ngày chỉ cần có thể từ xa mà ngắm nhìn Vân Vũ là Tử Phong đã có thể phần nào mãn nguyện tuy rằng không hoàn toàn nhưng hắn nghĩ, chỉ có như vầy mới mang lại điều tốt đẹp nhất cho Vân Vũ.

Tuy vật....có phải hắn đã nhầm?

Vân Vũ không những không tốt lên mà ngược lại càng thêm xuống sắc, ngày ngày chỉ thấy vẻ ảm đạm thất thểu phát ra từ Vân Vũ. Đôi mắt Vân Vũ, đã không còn niềm hân hoan vui tươi của lúc trước. Chỉ tràn ngập một nỗi buồn cùng thập phần thất vọng.

Không...hắn không hề muốn Vân Vũ trở nên như vậy. Vân Vũ...phải là một cô gái năng nổ hoà đồng...ngày ngày đều có nụ cười rạng rỡ như ban mai hiện hữu nơi khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nhưng tại sao...lại không một thứ gì hắn thấy...

Vân Vũ...chẳng lẽ ta đã làm sai? Ta đã ngu ngốc đưa ra quyết định sai lầm rồi sao? Vân Vũ...ta phải làm sao? Ngươi đừng như vậy nữa....Ta đều vì ngươi...Ta chỉ muốn ngươi trở nên tốt hơn...không phải vì ở bên kẻ như ta mà cũng bị liên lụy....Vân Vũ ta kỳ thực không hề muốn rời xa ngươi. Ta vẫn luôn muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nụ cười của ngươi, được nắm lấy bàn tay ngươi...được mãi mãi bên ngươi....

-"Bạch Vân Vũ. Tên em cũng đẹp như em vậy. Anh thích em lâu lắm rồi, có thể hẹn hò với anh không?"

Bạch Vân Vũ biểu tình vẫn hàm súc, vô cảm đờ đẫn. Đối với loại chuyện này thật đã quá quen không có lấy một tí cảm giác nào cả. Chẳng qua...cái tên ngốc đần ngốc độn đó đã ở kia rồi nhìn thấy nàng được người khác tỏ tình vậy mà cũng không dám xuất đầu lộ diện...

-"Vâng."

Thời khắc đó Tử Phong tưởng như trái tim mình đã bị bóp nát. Vân Vũ...vì sao lại đồng ý....không...chuyện này cũng là đương nhiên...vốn Tử Phong cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi...chỉ là....vẫn không sao chịu nổi cái sự dày vò không những thể xác mà là còn cả tinh thần này...

-"Haha, Lương đại ca, anh thật cao tay a. Đến người khó tiếp cận như Bạch Vân Vũ cũng có thể đốn ngã được."

-"Anh đây là chuyên gia sát gái. Có ai mà đại ca không tán được?"

-"Haha, cũng chỉ là vì vụ cá cược hôm trước mà thôi."

Cá cược....Ha...cũng phải...hai bên đều chỉ lợi dụng nhau mà thôi...

-"Cô em đã nghe rồi à? Đừng để ý hãy đến đây đi. Thật ra anh cũng rất quan tâm tới em. Dù sao bên anh cũng tốt hơn là ở bên cái tên phế vật đó."

Chát!!

-"Kẻ như anh phế vật cũng không bằng."

Phế vật...hắn lại dám nói Phong là phế vật...hắn...đáng chết...

-"Con này mày cũng gan phết đấy."

Cái tên đã bị Bạch Vân Vũ tát đó hiển nhiên đã lửa giận sục sôi. Ánh mắt ra hiệu cho bọn đàn em mỗi người đều vây quanh mỗi hướng căn bản không hề cho Bạch Vân Vũ có đường thoái lui. Tình huống này chính là tiến thoái lưỡng nan. Lên không được mà rút không xong.

Thế nhưng mà Vân Vũ trái ngược lại không chút sợ hãi. Chỉ nhớ đến sự việc này cũng giống như lần đó. Cũng là Tử Phong chịu trận thay cho nàng. Sau đó còn bảo nàng phải cứng rắn mới trở thành một nữ cường không bị ai ức hiếp. Bây giờ, cứ cho nàng đã là nữ cường, cho dù có ức hiếp nàng cũng không còn khóc, nhưng nàng thà vẫn là một tiểu muội muội yếu đuối để được hắn bảo vệ còn hơn cứ như vầy.

-"Phong....chẳng lẽ lần này...ngươi lại để mình ta đối mặt sao?"

Vân Vũ nhắm nghiền mắt lại, hai tay buông lỏng không hề có ý định phản kháng. Vì nàng biết, có phản kháng thì cũng không thể làm được gì. Ngược lại chỉ khiến mọi việc đi theo chiều hướng xấu mà thôi. Cứ im lặng nhẫn nhịn, qua rồi thì sẽ qua thôi.

Bốp!!

Rõ ràng nghe tiếng đánh, thế mà Vân Vũ chẳng hề thấy đau. Thơ thẩn mở mắt, khi ngước đầu nhìn từ mã não đồng tử vô thần trở nên kinh ngạc mà lấp lánh một màn hơi nước. Giọng nói run rẩy, không thốt nên được câu từ nào trọn vẹn...

-"Pho...ng...."

-"Cái tên phế vật kinh tởm như mày vậy mà lại dám ra đây. Mày chán sống rồi."

Bạch Vân Vũ vì lí do nào đó đã bị hoàn toàn đẩy lùi ra khỏi bọn họ. Chỉ còn Tử Phong bị bọn họ ra sức đánh đập. Bạch Vân Vũ một bên đứng nhìn lại chỉ biết câm lặng mà khóc, khi cả thân người run lên cầm cập lẩy bẩy, mới phần nào ý thức mọi chuyện, cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể mà hét to:

-"Chú bảo vệ! Ở đây có đánh nhau!!!"

Một câu đùa quen thuộc nhưng trong tình huống như vầy lúc nào cũng thật hiệu nghiệm. Bọn họ người mắt xanh mặt trắng vắt chân lên cổ mà bỏ chạy không dám quay đầu lại.

Bạch Vân Vũ vội vàng chạy đến đỡ lấy Tử Phong chi chít vết thương, ôm chặt hắn vào trong lòng, càng ôm lại càng chặt. Căn bản không hề muốn để hắn rời xa mình lần nào nữa.

Trong nước mắt lã chã tuôn rơi, Vân Vũ giọng nói đứt quãng cất lên:

-"Phong ngốc. Đồ đại ngốc...sao ngươi lại lao ra làm gì...ngươi không phải thường ngày đã bị hành hạ nhiều lắm rồi hay sao....rõ ràng vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới đè lên...ngươi đúng là như cái tên kia nói chán sống rồi hay sao....cứ để mặc ta là được rồi..."

Tử Phong cảm giác bản thân đã không còn sức lực. Nhưng từ trong tiềm thức, đã nhận rõ sự buồn bực và tức giận của Vân Vũ, qua cái ôm thật chặt mà cứ run lên bần bật ấy, chính là giờ phút này hắn hiểu rõ mọi chuyện.

Nhất định phải nói cho Vân Vũ...

-"Vân Vũ...Ta xin lỗi ngươi. Thành thật mà nói ta không hề muốn rời xa ngươi. Ta không hề muốn phải tách rời khỏi ngươi. Ta muốn ngày nào cũng được thấy ngươi cười với ta. Ngày nào cũng được nắm tay ngươi cùng nhau đến ngọn đồi ngắm nhìn hoàng hôn. Vân Vũ hãy tha lỗi cho ta. Ta làm vậy...không phải vì ta muốn..."

-"Ngươi không cần nói ta hiểu. Ngươi nghĩ ta ngốc hay sao mà không biết ngươi nghĩ cái gì trong đầu? Ta nói không sai, ngươi là một tên đần độn ngu ngốc. Ngươi nói vì ta, vì muốn tốt cho ta nhưng ngươi có biết làm vậy ngược lại khiến ta càng thêm thống khổ hay không? Ngày nào cũng thấy ngươi từ xa, mà lại không thể đến gần. Cái cảm giác đó ngươi biết nó trống trải như thế nào không? Ta đồng ý lời của tên khốn kia...cũng chỉ là muốn ngươi lúc đó lộ mặt ngăn cản...nhưng kết cục ngươi không hề xuất hiện...ta hoàn toàn lâm vào thất vọng."

-"Vừa rồi ta đã buông xuôi mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng trước đó ta đã nghĩ, ta đã mong, ngươi sẽ xuất hiện lại như khi đó anh dũng lao ra chịu đòn thay ta...ta chỉ là không ngờ...ngươi lại làm như vậy...Tử Phong ngốc nghếch...ngươi bị như vậy...lại còn là vì ta...thử hỏi ta sao chịu nổi đây!!!"

Từng câu từng chữ mà Vân Vũ nói lên, như từng cái tát tương ứng đã làm cho Tử Phong trở nên bừng tĩnh. Quả nhiên bao lâu qua hắn đã làm sai cách. Không những không giúp được Vân Vũ ngược lại còn khiến nàng trở nên đau khổ. Hắn quả thật vô cùng hối hận.

-"Vân Vũ...ta yêu ngươi...."

-"Phong....Phong...."