Chương 3: Mưu Cao Kế Hiểm.

Phi Tiên Ký

Chương 3: Mưu Cao Kế Hiểm.

" Nàng gạt ta? " Tiết Hạ Quân nằm trên mặt đất vô thần lẩm bẩm, xung quanh chúng nhân lắm điều nghị luận, Phi Tiên Đan mà tự tay Tiêu Hân đưa cho hắn không những có vấn đề, hơn nữa, chắc chắn còn mang độc dược, độc dược nhanh chóng phong bế toàn bộ kinh mạch, hút sạch linh khí trong đan điền khiến cho Tiết Hạ Quân lúc này không khác gì một hài nhi yếu ớt.

Nữ nhân mà bản thân hắn vô cùng tín nhiệm, ngay cả chuyện đại sự như giết Đoàn Tư Bình hắn cũng không dám dấu giếm nàng nửa phần, ngày trước khi Tiết gia còn ở thời kỳ cực thịnh hai người vốn là thanh mai trúc mã, Tiêu gia cùng Tiết gia sớm đã định ra hôn ước, những tưởng đại sự lần này thành công thì thâm tình cùng ân tình sẽ đáp đền một lượt.

Thực không ngờ lòng người dễ đổi, lòng dạ nữ nhân càng thâm sâu khó đoán, toàn thân đau đớn nhưng nỗi đau thể xác không sao bì kịp nỗi đau tinh thần, đại thù không báo được tính mạng Tiết Hạ Quân cũng khó bảo toàn.

" Bây giờ biết trách ai? Nếu có trách chỉ trách bản thân ta ngu ngốc! " Tiết Hạ Quân nhếch môi cười trong cay đắng.

" Nàng nói Phi Tiên Đan là do nàng khổ công đổi lấy bằng máu và sau đại sự lần này cả hai sẽ cùng cao chạy xa bay, như ngày thơ ấu nàng chấp nhận bị phụ thân đánh đến muốn chết đi sống lại chỉ để trộm cho ta một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan kéo dài thêm thọ mệnh, ân tình đó suốt đời ta không dám quên, Hạ Quân cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ phụ nàng! Vậy tại sao? ".

Tiết Hạ Quân tự vấn, trong lòng ngập tràn giông gió, đại não oanh minh như muốn đổ sụp, hắn không dám ngờ, trong mơ cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ phát sinh theo chiều hướng bi ai đến như vậy.

" Thử hỏi trên đời nỗi đau nào bằng nỗi đau bị hồng nhan phụ bạc, một lần này là hết, một kiếp này ân tình chấm dứt, Tiết Hạ Quân có làm ma nhất định cũng sẽ không để cho các người được yên ổn!.

" Cha! Mẹ, vong linh ba trăm tộc nhân Tiết gia, là ta bất tài, ta ngu dốt, đã phụ công các người liều chết mở ra đường máu cho ta trốn chạy, hôm nay đại sự không thành đến tính mạng Hạ Quân cũng khó bề giữ lại, ở dưới suối vàng ta sẽ cúi đầu tạ tội ".

Tiết Hạ Quân nhếch môi cười thảm, bản thân hắn đã sớm xác định rồi.

" Hạ Quân! Muội xin lỗi, muội thực sự có lỗi với huynh, có lỗi với Tiết gia, phụ mẫu buộc muội phải làm như vậy, không có lựa chọn thứ hai, vẫn biết chữ tình, chữ hiếu khó vẹn toàn, kiếp này ta nặng nề chữ hiếu, nếu có kiếp sau Tiêu Hân nguyện làm thân trâu ngựa để báo đền " Phía bên kia một đôi ngọc nhãn mang theo xót xa lén nhìn Tiết Hạ Quân, Tiêu Hân cắn chặt môi nhỏ giọng nói, đến nỗi máu tươi thấm đẫm cả khóe môi.

Phi Tiên Đan mà nàng đưa cho hắn quả thực có tác dụng tức thời khiến tu vị nhảy vọt lên một cái đại cảnh giới, nhưng bên trong nàng cũng âm thầm bỏ vào một lượng độc tố không nhỏ, độc tố này lấy từ nọc Yêu thú Đà La Mãng Xà.

Ở Đông Châu, Tiết gia hùng bá, bằng vào thực lực tuyệt đối triệt để ghiền ép mười đại gia tộc còn lại khiến cho bọn họ không dám lớn tiếng ho khan, từ việc kinh doanh buôn bán đến sinh hoạt bình thường cũng phải cẩn thận nhìn xem thái độ của Tiết gia.

Họ Tiêu mặc dù trên danh nghĩa là thông gia hảo nghị, bất quá, gia chủ Tiêu Vân lòng mang chí lớn, nói đúng hơn là dã tâm, hắn mới bày mưu tính kế dẫn dụ Đoàn Tư Bình đi đến Tiết gia làm khách khanh, để lộ ra bí mật về Hàm Quang Kiếm, âm thầm khơi khích lòng tham.

Đoàn Tư Bình vốn không phải là đối thủ của một Tiết Đại Thành nắm trong tay Hàm Quang Kiếm, cũng với thủ đoạn tương tự, một viên trân bảo đan dược làm quà tặng, cùng thái độ xiểm nịnh mà Tiêu Vân đã thành công lừa Tiết Đại Thành trúng độc Đà La Mãng Xà dẫn đến toàn tộc bị diệt.

Đoàn Tư Bình đoạt lấy Hàm Quang Kiếm còn Tiêu gia nắm hết gia sản nhà họ Tiết.

Mới đây thôi Tiết Hạ Quân còn phải hàm ơn Tiêu gia vì đã cưu mang hắn, không bỏ rơi hắn trong cơn nguy khốn, Tiêu Vân còn giảo hoạt hứa rằng: " Sau khi Tiết Hạ Quân thành công báo thù sẽ tự tay trả lại toàn bộ gia sản mà hắn đang giữ giúp, để cho Tiết Hạ Quân cùng con gái Tiêu Hân kết thành phu thê.

Gần chín năm trời hắn đứng sau lưng âm thầm tài bồi giúp cho Tiết Hạ Quân nhanh chóng tiến cảnh đến Chân Mệnh hậu kỳ cũng bởi lý do này mà Tiêu Vân gần như chiếm trọn lòng tin của Tiết Hạ Quân.

Chẳng ai ngờ được mọi chuyện lại tương tự một chiếc bẫy rập liên hoàn mà kẻ sắp đặt, kẻ đứng ở sau lưng giật dây hết thảy là người Tiết Hạ Quân luôn luôn tôn kính.

" Tiêu Vân! Ngươi cũng đủ độc! " Đến lúc này Tiết Hạ Quân mới thông suốt ngọn ngành, hắn không thể không kinh hãi bởi Tiêu Vân kia quá mức nham hiểm.

" Thiết Tiểu Tam mưu hại trưởng bối, ý định cướp đoạt bảo vật trấn tông, tội đáng muôn chết, theo môn quy lăng trì làm gương cho chúng đệ tử " Đoàn Tư Bình vẻ mặt tàn nhẫn cao giọng nói.

Thanh âm sắc lạnh rơi xuống như xé tan bầu không khí vốn ảm đạm, chúng nhân tại thời điểm này đều tự có câu trả lời cho riêng mình, mọi chuyện đã bày rành rành ra trước mắt chỉ kẻ ngốc mới không chịu hiểu, bất quá, hiểu là một chuyện mà nhìn nhận ra sao lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Ở cái thế giới tôn cao thực lực thì lời nói từ miệng cường giả chính là lời vàng ngọc, đổi trắng thay đen cũng chẳng sao, quan trọng ngươi có đủ bản lĩnh để đi phản bác hay không!.

Chúng nhân ậm ừ như âm thầm chấp nhận, kẻ sinh thời cùng Tiết Hạ Quân có thành kiến vì vậy mà hả hê, một vài kẻ lại thở dài thườn thượt tỏ ra thương xót.

" Tiết gia vậy là tiêu! Ai bảo châu chấu cứ muốn đá xe " Thanh niên đầu trọc nhếch môi cợt nhã nói.

" Tên khốn này! Nếu cả nhà ngươi bị người ta giết ngươi có tâm làm như vậy? Thứ duy nhất ta không ngờ được là Đoàn Tông Chủ, hắn thường ngày đường hoàng đỉnh đạc thì ra chỉ là một tên ngụy quân tử a! " Đồng bạn đứng bên cạnh đanh giọng phản bác.

" Nhỏ mồm thôi, để Tông Chủ nghe được, ngươi còn thảm hơn cả Thiết Tiểu Tam ".

" Haha! Toàn tộc ta bị diệt ta báo thù là sai? Hàm Quang Kiếm của Tiết gia ta lấy nó là sai sao? Ông trời a! Công đạo ở đâu? " Tiết Hạ Quân cuồng tiếu, nhìn trời cao tự vấn, ánh nắng chói chang như vạn tiển đâm vào mắt hắn đau buốt, dường như thương thiên trên kia cũng đã có câu trả lời, rằng thực lực ngươi không đủ, một con kiến hôi thì không nên truy cầu công đạo.

Bốn bề im ắng, gió động cây lay, bầu không khí trở nên nặng nề đến lạ tựa hồ đang phản ánh chân thực nhân tâm tại thời điểm này, mỗi người một suy nghĩ, mặc dù không ai dám mở miệng nói ra nhưng nhìn nét phức tạp hiện rõ trên khuôn mặt là đủ để bộc bạch hết thảy.

Thiên hạ mênh mông loại chuyện tương tự cũng đầy rẫy, phàm nhân tôn cao luật pháp, trên đầu có quân vương nhưng Tu Chân giả thì không.

Nắm đấm đại diện cho luật pháp, chỉ cần nắm đấm ngươi đủ lớn là có thể quản chuyện sinh tử của kẻ khác, ngược lại nếu ngươi yếu nhược tất nhiên sẽ bị thiên hạ hà hiếp, Tu Chân giới xưa nay vẫn có câu " Thực lực vi tôn " Là vì vậy.

" Ta chết không đáng tiếc, có điều, thù của Tiết gia về sau ai báo? " Nội tâm dâng lên chua xót, Tiết Hạ Quân sớm đã buông xuôi

" Đệ tử Hình Điện, còn không mau chấp pháp! " Đoàn Tư Bình trợn mắt, quát.

Lập tức hơn mười tên đệ tử Hình Điện hùng hổ lao đến bên cạnh Tiết Hạ Quân, không nói một lời liền nắm lấy cổ chân hắn xềnh xệch lôi đi.

Không còn chút sức lực nào để phản kháng, tựa hồ một sợi dây xích nhu thuận tùy ý người muốn kéo đến đâu thì đến, mặt đất nóng ran, nhục thân hắn trực tiếp ma sát cuốn lên bụi bặm.

Được một quãng, y phục đã nát bấy, da thịt bị mài mòn, huyết nhục lẫn lộn, Tiết Hạ Quân trước sau không hề kêu ca lấy nửa lời, nội tâm ngoài thù hận ra còn lại hoàn toàn trống rỗng, đám người Hình Điện vẫn tiếp tục hướng đại quảng trường chậm chạp đi đến.

" Tiết Hạ Quân! Kiếp sau tốt nhất ngươi đừng nên làm người, mà nếu có làm người hãy làm người thông minh một chút! " Tiêu Viễn thình lình ghé sát vào tai Tiết Hạ Quân, nhỏ giọng mĩa mai.

" Ngươi không dễ dàng được yên ổn đâu, chơi với hổ có ngày thiệt mạng, Tiêu Viễn! Yên tâm, kiếp sau ngươi làm thứ gì thì ta làm thứ đó, ngươi làm chó thì ta cũng làm chó để cắn ngươi.. Hắc Hắc " Tiết Hạ Quân thều thào đáp trả.

Tại thời điểm này độc tố công tâm, sức tàn lực kiệt, không cần đợi người ta lăng trì hành quyết hắn cũng khó bề qua khỏi.

Đại quảng trường là một mảnh đất rộng lát đá hoa cương, phía trước đứng im lìm một đầu quan môn đã cũ nát, rãi rác xung quanh vài cái vọng gác, chòi canh, bốn phía sinh trưởng vô số cây anh đào cổ thụ niên đại vượt quá trăm năm.

Hoa anh đào màu hồng phấn theo gió bay lượn, cả bầu trời mang mang, nếu như là lúc bình thường chắc chắn Tiết Hạ Quân sẽ ngẩng đầu nhìn rồi thốt lên cảm khái, đáng tiếc tại thời điểm này nhân tâm cùng khung cảnh vừa khéo đối nghịch.

" Cuộc sống tươi đẹp như vậy mà ta sắp phải rời bỏ, Cha! Mẹ! Hài tử rất nhanh sẽ đến, ở dưới suối vàng cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ" Một giọt nước mắt rơi xuống.