Chương 437: Bàng Thống, là người của bổn hoàng ~~!!
Định dằn mặt đánh phủ đầu người ta rốt cuộc bị phản công ngược lại, chẳng khác nào tự lấy đá chọi vào chân mình cả, nếu như không phải cuối cùng Thẩm Đại Hải thể hiện thái độ cứng rắn cần có một gia chủ vớt vát lại đôi chút thể diện, e rằng đã biến thành thằng hề tấu hài trong mắt của tất cả mọi người rồi.
Và Bàng Thống, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của tất cả mọi người trong Sơn Hải thành.
Có người khen ngợi ngưỡng mộ, vì cuối cùng đã có người dám đứng ra chống đối phản kháng thế độc tôn của Thẩm gia, một gia tộc vốn dĩ không mấy có thiện cảm đối với hầu hết người dân trong thành vì sự ngang ngược bố đời của mình (điểm hình là Thẩm Đại Dũng đi thu tiền bảo kê khắp thành, hành vi bất lương đó không làm xấu hình ảnh của Thẩm gia trong mắt dân chúng mới là lạ á).
Không ít người thậm chí thầm chắp tay cầu nguyện Bàng Thống trực tiếp ra tay xóa sổ luôn cái gia tộc đáng ghét đó càng tốt.
Tất nhiên cũng không thiếu người tỏ ra hứng thú với cuộc chiến " sống còn" giữa thành chủ phủ và gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành, chắc sẽ trở thành một thước phim ly kỳ hấp dẫn từ đầu chí cuối cho mà xem.
có người khen ngợi tất nhiên phải có người cười lạnh sỉ vã, những người này cho rằng Thẩm gia chỉ là nhất thời bất ngờ trước thực lực của đối thủ, đợi tới khi bình tĩnh trở lại, một tên thành chủ mới chân lướt chân ráo tiếp quản Sơn Hải thành, sao là đối thủ của gia tộc lâu năm hùng mạnh nhất Sơn Hải thành như Thẩm gia chứ???
Và những cuộc khẩu chiến tranh cãi bảo vệ cho " thần tượng" của mình nhanh chóng nổ ra khắp Sơn Hải thành, xôn xao náo nhiệt vô cùng.
Không chỉ Thẩm gia, tất cả các thế lực lớn nhỏ trong Sơn Hải thành nhanh chóng tung do thám ra thăm dò tất cả mọi thông tin liên quan tới vị tân thành chủ bằng mọi giá.
Một người có tính khí " thất thường, khó tiếp xúc" như vị tân thành chủ này, nếu như không thể nắm rõ thân phận thói quen và cả tính khí của đối phương, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy thấp thỏm không yên, lo sợ một ngày nào đó bản thân không cẩn thận làm sai điều gì đó đắc tội đối phương, người ta giơ cao thanh bổ đầu đao lên chẻ thẳng xuống đầu mình thì khổ.
Bộ không thấy Đỗ gia chỉ sau một đêm từ một gia tộc hạng 2 đã hoàn toàn bị xóa sổ biến mất khỏi Sơn Hải thành rồi sao.
Nhắc tới Đỗ gia, cũng may là Đỗ gia chủ đã vô cùng " sáng suốt" thu gom toàn bộ tài sản, giải tán tất cả người trong gia tộc, dẫn vợ ôm con kịp thời bỏ chạy khỏi Sơn Hải thành trong đêm. Và khi trời vừa tờ mờ sáng, một đội kỵ binh của thành chủ phủ khi xông thẳng vào Đỗ gia, đã phát hiện phòng không nhà chống, chỉ còn lại đám người hầu đã bị Đỗ gia lãng quên bỏ lại vẫn còn mang theo vẻ mặt ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, trong phủ không còn một bóng người họ Đỗ nào nữa.
Đừng nói là họ Đỗ, cho dù là bà con thân thích họ hàng xa xôi cũng không thể tìm thấy nữa là.
Đám kỵ binh đã nhận được lệnh của Bàng Thống, nên cũng không làm khó làm dễ đám người hầu, chỉ là trục xuất tất cả ra khỏi Đỗ phủ, sau đó tiến thành liêm phong Đỗ phủ lại, để dành rao bán đấu giá sung vào công quỹ sau này.
Đỗ gia gom hết tài sản bỏ chạy, Bàng Thống cũng không có ý định giết cùng diệt gọn, chỉ là muốn dùng con gà này để dọa dọa đám khỉ ngu xuẩn khác mà thôi, nên cũng không thèm cho truy binh truy sát, chỉ cần tịch thu liêm phong Đỗ phủ xong, xem như mọi chuyện kết thúc.
Tuy người của Đỗ gia bình an vô sự, nhưng không một ai dám coi nhẹ hành động giết gà dọa khỉ của vị tân thành chủ, đặc biệt là các gia tộc thân Thẩm gia, ai đấy đều sống trong ngày tháng thấp thỏm không yên, lo sợ nạn nhân tiếp theo của Đỗ gia chính là mình.
Và những người phụ trách thăm dò, không thăm dò không biết, tới khi thăm dò rồi mới giật mình khi phát hiện mọi thông tin lý lịch liên quan tới vị tân thành chủ này giống như một tờ giấy trắng, tất cả đều không rõ không ràng, nếu như không muốn là là chả có tý thông tin gì về Bàng Thống cả.
Từ quê quán, tuổi tác người thân, cho tới quá trình trưởng thành, thậm chí cho người vào thẳng kinh thành thăm dò tìm hiểu, ngay cả ký lục quan lại của vương triều Thiên Ưng, hoàn toàn không có cái tên Bàng Thống. Cả triều đình từ trên xuống dưới, các cấp quan lại không ai nghe qua cái tên xa lạ này cả.
Nói thế nào nhỉ, Bàng Thống giống như một tên từ trên trời rớt xuống, hoàn toàn không có một lai lịch thân phận rõ ràng trong vương triều Thiên Ưng cả.
Chẳng lẽ là gián điệp do vương triều đối địch trà trộn vào vương triều Thiên Ưng, sau đó ra tay trảm sát vị tân thành chủ đích thực sắp nhậm chức đang trên đường di chuyển tới Sơn Hải thành, và cướp đi tấm thẻ bài thành chủ, mạo danh trở thành tân thành chủ của Sơn Hải thành???
Chỉ là, nếu là gián điệp muốn mạo danh thì phải mạo danh bằng cách dùng thân phận tên tuổi của vị tân thành chủ bị giết chứ ai lại dùng một cái tên xa lạ để gây chú ý của người khác, vậy chẳng khác tự vạch mặt của mình ra cho thiên hạ biết mình là gián điệp sao???
Vô lý ~~~~~!!!
Mặc dù biết rõ mạo danh là vô lý, nhưng không ít người vẫn tỏ ra không cam tâm, trực tiếp liên kết với một số quan lại có chút quyền lực trong kinh thành, nhờ họ tâu thẳng lên cho Ưng hoàng biết về sự có mặt của một tên thành chủ có thân thế mập mờ, thậm chí có dấu hiệu mạo danh quan lại triều đình.
Mạo danh quan lại triều đình, đó là một trọng tội, nếu như bị phát hiện, kẻ mạo danh sẽ bị quân đội triều đình truy bắt xử tử ngay tại chỗ, hoàn toàn không có cơ hội bào chữa biện hộ với bất kỳ lý do nào cả.
Và theo tâm lý của đám người này, chính là muốn mượn tay của triều đình xử lý tên thành chủ đáng ghét kia, nhất là Thẩm gia, và chính Thẩm gia chính là người chủ động liên kết với quan lại triều đình để " vạch mặt" của tên thành chủ giả mạo kia.
ngươi không phải là kẻ mạnh Xuất Khiếu, dựa vào thực lực của mình nên coi trời bằng vung sao??? Để xem khi đối diện với quân đội triều đình, ngươi có còn hùng hổ được nữa hay không.
Chỉ là khi Triệu Thiên Cơ vừa nghe xong tấu trình chỉ khẽ sững người vài giây, nhanh chóng bừng tĩnh lại lạnh lạnh nói: " cái tên Bàng Thống đó, là người do bổn hoàng đích thân phái tới tiếp quản Sơn Hải thành, sao?? Các ngươi có ý kiến???"
Ý kiến?? tất nhiên là không dám rồi, thủ đoạn của vị tân Ưng Hoàng này đáng sợ tới cỡ nào, quan lại trong triều đều biết rõ, không ai dám thử thách kiên nhẫn và lòng vị tha của vị hoàng đế đáng sợ tới mức khiến bất kỳ ai tiếp xúc cũng phải rùn mình kinh hãi này.
Chỉ là, cái tên Bàng Thống kia, ngay cả Ưng Hoàng cũng lên tiếng thừa nhận là người của mình, rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao mình chưa từng nghe qua danh tánh nhỉ??? À à, có nên cho người lén lén tiếp xúc làm quen, gián tiếp lấy lòng Ưng Hoàng không nhỉ???
Không ngờ đám người bất cam muốn hãm hại Bàng Thống lại vô tình lấy đá tự chọi chân mình, giúp ngược lại kẻ thù thiết lập mối quan hệ với quan lại triều đình, có thể nói là giúp ích không ít trong việc cai trị Sơn Hải thành của Bàng Thống sau này.
Ít ra tục ngữ có câu, trong triều có người quen sẽ dễ làm việc, không phải sao???
Sau này cho dù phía Sơn Hải thành xảy ra động tĩnh gì, không lo sợ phía triều đình sẽ có người bêu xấu, thù địch hay chủ động gây khó dễ cho Bàng Thống.
Thực tế thì Triệu Thiên Cơ chưa từng nghe qua tên, cũng không biết Bàng Thống là ai. Nhưng ngay sau khi liên minh " Dương Triệu" thành lập, Triệu Thiên Cơ đã phái do thám thâm nhập vào Sơn Hải thành, bất kỳ một động tĩnh cho dù nhỏ nhặt tới đâu, đều xuất hiện ngay trên bàn làm việc của Triệu Thiên Cơ trong thời gian sớm nhất.
Mới cách nay không lâu, nhận được thông tin một gia tộc trong Sơn Hải thành là Xích gia đột nhiên tổ chức một sự kiện giới thiệu sản phẩm đan dược mang tính vượt thời đại gì gì đó, khi biết được tất cả chỉ là những loại đan dược thông thường như đều đạt tới phẩm chất cao cấp, đặc biệt trong số đó có một loại tên là Khai Tâm Đan, Triệu Thiên Cơ lập tức biết rõ những thứ này xuất phát từ tay ai rồi.
Các thanh viên của Địa Cầu Bang trước nay, không phải trên tay ai cũng sở hữu vô số đan dược phổ thông đạt tới phẩm chất cao cấp sao??? Và Triệu Thiên Cơ từng đoán ra rằng, Dương Kiệt sở hữu phương pháp tẩy luyện đan dược với thời gian ngắn, nên mới có thể sở hữu lượng đan dược cao cấp nhiều như thế và còn chia cho thành viên ở phía dưới sử dụng. Giờ Xích gia tung ra thị trường một đống đan dược đạt phẩm chất cao cấp, không cần phải hỏi, xem ra Dương Kiệt đã liên minh với Xích gia đó để chống lại Thẩm gia rồi.
Dùng thế lực bản địa để đánh thế lực bản địa, bản thân đứng ở phía sau đầu tư và hưởng thụ thành quả, một kế hoạch khá hay đấy chứ nhỉ???
Triệu Thiên Cơ lập tức nghĩ ra toàn bộ kế hoạch mà Dương Kiệt đang thực hiện, chỉ là không nắm rõ quan hệ giữa anh ta và Xích gia còn hơn thế nữa mà thôi.
Điều khiến Triệu Thiên Cơ bất ngờ nhất chính là, không ngờ Khai Tâm Đan lại rơi vào tay của Dương Kiệt.
Không như tiền Ưng Hoàng đang nóng đầu ác cảm không nhận ra lợi ích đáng sợ do Khai Tâm Đan mang lại, Triệu Thiên Cơ biết rõ nếu bản thân nắm giữ bí kíp luyện chế loại đan dược đáng sợ này trong tay, tương lai có thể tạo ra nguồn thu nhập khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng nổi, có thể dùng làm kinh phí duy trì bàng trướng lực lượng quân đội, tham vọng thống trị khu vực U Châu sẽ trở nên dễ thở hơn gấp nhiều lần này.
Nói cho cùng, chiến tranh chính là so tài về tài lực giữa các vương triều, các thế lực, ai sở hữu tài lực hùng hậu hơn, ắt sẽ trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Chỉ là khi Triệu Thiên Cơ vừa đăng cơ, cho người truy tìm tên luyện đan sư đã sáng chế ra Khai Tâm Đan này, phát hiện đã đối phương đã biến mất hoàn toàn, cho dù đào sâu mặt đất ba tấc, cũng không tài nào tìm được vị luyện đan sư này, đối phương tựa như bị bốc hơi khỏi thế gian này, cho dù là đào sâu ba tấc cũng không tài nào tìm thấy bóng dáng của đối phương đâu cả.
Người sáng chế không còn, đồng nghĩa phương thức luyện chế cũng biến mất, điều đó khiến Triệu Thiên Cơ phải nuối tiếc một thời gian dài.
Chỉ là không ngờ Dương Kiệt lại sở hữu được phương pháp luyện chế Khai Tâm đan, không biết là nên nói đối phương may mắn hay may mắn đây.
À há, có nên cho người gặp gỡ tên khốn đó, đặt ra đề nghị mua lại phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan không nhỉ?? Có thể suy nghĩ đấy chứ!!
Trên môi Triệu Thiên Cơ không tự chủ lóe qua một nụ cười bí hiểm.
Xích gia là đồng minh của Dương Kiệt, vị tân thành chủ có thái độ đứng hẳn về phía Xích gia trong tiệc tối, không cần phải hỏi, tên Bàng Thống này chính là người của Dương Kiệt, thay mặt hắn đứng ra tiếp quản chức vụ thành chủ của Sơn Hải thành để che mắt thiên hạ đây mà.
Dù gì thì, thân phận của Dương Kiệt lúc này không cho phép đối phương lộ mặt trước thiên hạ, đích thân tiếp quản ngôi vị thành chủ.
Dù sao trên danh nghĩa cũng là đồng minh, nên khi trên triều có người hỏi tới thân phận của Bàng Thống, Triệu Thiên Cơ lập tức lên tiếng " cứu bồ" một phen.
Thân phận của Bàng Thống đã rõ ràng, là người do đích thân Ưng Hoàng phái xuống, không ai có thể lợi dụng điểm này để gây chuyện được nữa, đành ngậm ngụi ngậm đắng nuốt cay quay trở về Sơn Hải thành chứ biết sao bây giờ.
Đặc biệt là người của Thẩm gia, có thể nói là thất vọng tột cùng, tưởng tìm ra cách đảo ngược tình thế, mượn dao giết người, ai ngờ......
Thôi đừng nói nữa, đau lòng và tốn tiền tốn sức (bộ tưởng nhờ các quan lại giúp mình tâu lên triều đình không cần trả tiền đúc lót sao??? Và còn là một con số không nhỏ đấy! Thử thiếu một xu coi có bước được vào cửa nhà người ta hay không còn là cả một vấn đề đấy.)
Và chuyện này vừa mới kết thúc, lại thêm một tin chấn động truyền ra từ phía thành chủ phủ, khiến tất cả mọi người đều không kìm được sững sờ ngơ ngác vì bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, nhanh và nhiều tới nỗi có chút không kịp phản ứng.
Phía thành chủ phủ sẽ tiến hành cuộc bầu cử để lựa chọn ra người thích hợp đảm nhận chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp!!