Chương 344: Chia tay.
Thật không uổng phí khi nhờ vả thập nhị công chúa. Nếu như thay vào đó là nhị hoàng tử Triệu Thiên Phúc, chưa chắc có thể dễ dàng như lúc này.
Tất nhiên, người duy nhất mà Dương Kiệt có tin thể tưởng hiện giờ, chỉ duy nhất mỗi mình thập nhị công chúa mà thôi.
Nếu như mình chạy đi tìm Triệu Thiên Phúc thay vì thập nhị công chúa, chưa chắc có thể tiến hành tới bước vượt cổng thành nữa là.
Lòng người, luôn là thứ khó đoán nhất trên đời này.
" tướng quân, dường như xe ngựa có vấn đề ……" bốp ~~~~~~~~~~!!!! Úi da ~~~~~~~~!!!
Khi xe ngựa vừa lăn ngang qua cổng thành, một tên thuộc hạ thân tín ghé sát bên Nghiêm tướng quân nhỏ tiếng gợi ý, nhưng thay vì lời khen ngợi, trực tiếp hứng trọn cú tát vào mặt tới nỗi choáng váng cả đầu óc, Nghiêm tướng quân phẫn nộ quát:
" đồ ngốc, bộ tưởng bổn tướng mắt bị đui hả??? Bánh xe ngựa lún sâu xuống mặt đất, với thể trọng của thập nhị công chúa tất nhiên là không thể xảy ra rồi, trong xe chắc chắn có thêm người nào đó. Chỉ là, cho dù biết trong xe có thêm người nào đó, ngươi có dám đi khám xét không???" nói tới sau cùng, khẽ lộ ra nụ cười chế giễu nói tiếp: " hay là ngươi dẫn người đi chặn lại xe ngựa tiến hành khám xét, nếu như trong đó tồn tại tội phạm truy nã, ngươi sẽ lập được công to, bổn tướng để trình lên phía trên yêu cầu cho ngươi thay thế vị trí của bổn tướng hiện tại, thế nào???"
Nghe xong lời trêu chọc chế giễu của Nghiêm tướng quân, tên thuộc hạ chỉ dám gượng cười không dám lên tiếng.
Chặn xe khám xét?? Đùa à, khoan nói tới việc Nghiêm tướng quân sau này có thực hiện đúng lời hứa hay không, mà cho dù ông ta quả thật làm thế đi nữa, chỉ sợ cái ghế phó tướng còn chưa kịp ngồi nóng đít, đã bị Ưng Hoàng hoặc đám dân đen lột da tế sống mất tiêu rồi, huống chi trong xe chắc gì có tội phạm truy nã trốn ở trong đó chứ??? thôi khó quá bỏ qua đi.
" tất cả xem như không biết gì cả, lo mà làm việc của mình đi ~~!!!" Nói xong, không thèm quan tâm tới đám thuộc hạ nữa, đi thẳng vào trong lầu các trên tường thành nghỉ ngơi.
An toàn rời khỏi vương thành, Dương Kiệt có cảm giác như cá về với nước, theo kế hoạch ban đầu thì ngay từ lúc bước chân ra khỏi vương thành, sẽ sử dụng Dịch Chuyển Tức thời bỏ trốn ngay tức khắc, dịch chuyển tới đâu hay tới đó, ít ra giữ an toàn cho bản thân trước đã.
Chỉ là hiện giờ có thêm Mộ Dung Tuyết và con trai cưng Dương Khang, kế hoạch đó xem như phá sản.
Dương Kiệt bỏ chạy rồi còn hai mẹ con Mộ Dung Tuyết tính sao đây??? Nên nhớ Trịnh Hổ đã ghi nhớ khí thức của Mộ Dung Tuyết, chỉ cần để lộ ra chút sơ hở, không chừng sẽ bị con hổ già đó tóm làm con tin để uy hiếp mình cũng không chừng, Dương Kiệt tuyệt đối không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Thôi cứ tạm thời nhờ xe ngựa đưa đi một đoạn đường rời xa vương thành càng xa càng tốt trước rồi tính sau.
Ngay từ khi rời khỏi phạm vi phong tỏa không gian, Dương Kiệt đã thử liên lạc với Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá thông qua hệ thống, chỉ là phía bên kia hoàn toàn không có tín hiệu gì cả, anh ta mới sực nhớ ra rằng cả nhóm hiện đang khám phá ở một bí cảnh nào đó, nên không gian bị phong tỏa không thể liên lạc được đây mà.
Trong lúc Dương Kiệt đang ngồi suy tính đường đi nước bước cho bản thân, xe ngựa vẫn di chuyển xa rời vương thành một cách sóng bình gió lặng, mọi chuyện dường như đang tiến triễn với chiều hướng thuận lợi.
" ngưng ~~~~~~~~~~~~~!!! Mọi người dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ." Khi đi tới nơi cảm thấy thích hợp, Mạnh lão bà lập tức ra hiệu cho đoàn người ngừng bước nghỉ ngơi tại chỗ.
Tiểu đội Kim Ưng và tùy tùng lập tức tản ra khắp nơi ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước trò chuyện với nhau, nhưng vẫn dồn hết sức tập trung vào xe ngựa, đặc biệt là tiểu đội Kim Ưng, vì đó là nhiệm vụ và sứ mệnh của họ, bảo vệ an toàn cho thập nhị công chúa bằng mọi giá.
" Mạnh bà bà ……" thập nhị công chúa khẽ đưa đầu ra khỏi xe ngựa, khẽ gọi nhỏ một tiếng.
Mạnh lão bà khẽ ngật đầu hiểu ý, quay sang cả nhóm nói: " thập nhị công chúa muốn tắm rửa vệ sinh thân thể, không muốn người khác làm phiền, mọi người tạm thời chờ đợi ở nơi này, lão bà đích thân đi theo công chúa được rồi."
" tuân lệnh ~~~~~~!!!" công chúa muốn tắm rửa, tất nhiên người phía dưới phải né tránh ra xa rồi, có Mạnh lão bà đi theo bảo vệ là quá đủ, không cần thiết phải đi theo làm gì.
Xa phu nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa nhường chỗ cho Mạnh lão bà, Mạnh lão bà nhảy lên thế chỗ trở thành " tài xế" tạm thời, cầm roi quất mạnh vào mông ngựa, điều khiển xe ngựa di chuyển vào khu rừng cách đó không xa để tìm kiếm con sông con suối nào đó để công chúa tắm rửa.
Két ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Xa ngựa sau khi đi sâu vào trong khu rừng cách nơi nghỉ chân không xa, cảm thấy địa điểm thích hợp, Mạnh lão bà lập tức thắng xe ngựa lại, quay đầu vào bên trong nói nhỏ: " Công chúa, nơi này an toàn rồi ạ."
Ngay sau khi Mạnh lão bà dứt câu, Dương Kiệt và Mộ Dung Tuyết đã theo chân thập nhị công chúa bước ra khỏi xe ngựa.
" mặc dù có vẻ như dài dòng lôi thôi, nhưng thêm lần nữa, Dương mẫu xin đa tạ thập nhị công chúa và Mạnh bà bà đã ra tay giúp đỡ lần nào. Thanh Sơn bất cải, Lục Thủy trường lưu, sau này có cơ hội gặp lại, Dương mẫu nhất định sẽ báo đáp ân tình ngày hôm nay." Hít sâu một hơi, Dương Kiệt lần nữa mang theo vẻ mặt nghiêm túc chắp tay thi lễ nói.
" Bang chủ ca ca xin hãy bảo trọng, mong chúng ta sớm gặp lại nhau." " Dương bang chủ bảo trọng."
" à còn không một việc quan trọng suýt chút nữa thì quên. Dương mẫu có một thỉnh cầu, có thể công chúa sẽ không vui, nhưng không thể không làm thế." Dương Kiệt sực nhớ ra một điều, lập tức lên tiếng nói.
" Bang chủ ca ca cứ nói." " là thế này, Lucky tuy đã tặng cho công chúa, nhưng giữa Dương mẫu và nó có sự liên kết thông qua giao ước chủ nô, nên thật ra thì nó không thể rời xa vị trí của Dương mẫu đang hiện diện quá mười dặm đường, cho nên, tuy hơi khó mở miệng, nhưng vì an nguy của nó, Dương mẫu xin mạn phép được xin lại Lucky trở về với Dương mẫu ạ."
Tuy Dương Kiệt không lên tiếng đòi lại Hao Thiên Khuyển, nó cũng sẽ âm thầm đuổi theo phía sau, nhưng nếu như vậy thì sẽ khiến thập nhị công chúa lo lắng về sự mất tích đột ngột của nó, nên lúc này chẳng thà nói rõ mọi chuyện, để thập nhị công chúa không cần phải lo lắng sau này.
" nếu như thế thì …….." mặc dù tỏ ra buồn bã khi sủng vật mà mình nuôi bấy lâu nay phải rời xa mình, nhưng bản thân không thể ích kỷ khiến nó bị tổn thương, giao ước chủ nô như thế nào, thập nhị công chúa ít nhiều cũng từng nghe nói qua, đó là một loại ký kết bất bình đẳng giữa người và ma thú, giữa chủ và nô lệ, chỉ là không ngờ Hao Thiên Khuyển lại có giao ước chủ nô với Dương Kiệt mà thôi.
" Lucky, ngươi hãy đi theo bang chủ ca ca, nhớ nhé, nhớ ăn uống đầy đủ, ngoài ra, không được hư hỏng, vô cớ nổi giận tấn công người khác, quan trọng nhất là không được không nghe lời của bang chủ ca ca đâu nhé." Hao Thiên Khuyển đã tiến gần tới phía sau thập nhị công chúa từ lúc nào, cô ta khẽ quay người lại quỳ xuống ôm chặt lấy nó vào người, không ngừng vuốt ve dịu giọng nói trong nghẹt ngào.
Oẳng oẳng ~~~~~~~~!!!
Hao Thiên Khuyển cũng tỏ vẻ nghẹt ngào luyến tiếc không kém, ở bên cạnh thập nhị công chúa một thời gian dài, tuy vẫn còn ám ảnh bởi cách " nuôi heo" của cô ta, nhưng nó vô cùng thích thú và hưởng thụ khi được ở bên cạnh chủ nhân nhỏ bé này, đặc biệt là khí thức của thiên nhiên chi thể, rất có ích trong việc giúp nó hồi phục thần lực, thế mà lúc này phải rời xa nhau, mất đi nguồn năng lượng để hồi phục thần lực cho bản thân, có thể không tiếc nuối khó chịu sao???
Tất cả chỉ tại con heo mập trời đánh thích gây chuyện đó, chỉ vì hắn mà mình phải rời xa cái nơi ở hạnh phúc ấm no, theo hắn lưu vong khổ cực nay đó không ngày không tháng, quả thật là đáng chết quá đi.
Nghĩ tới điều đó, Hao Thiên Khuyển không kìm được phóng ánh mắt đầy chán ghét về phía Dương Kiệt.
Dương Kiệt chỉ biết gượng cười trước thái độ bất mãn của Hao Thiên Khuyển. Rõ ràng vì mình đã ảnh hưởng tới người ta, biết nói gì bây giờ.
Cái gì tới cũng phải tới, cho dù muôn màng tiếc nuối đi nữa, cũng có lúc phải chia tay thôi.
" Bang chủ ca ca, Lucky bảo trọng nhé, khi nào có thời gian, nhớ quay lại thăm muội nhé ~~~~~~~~~~!!!!" Nhìn thấy Hao Thiên Khuyển mang theo vẻ mặt ủ rũ buồn chán đi theo phía sau Dương Kiệt, thập nhị công chúa không ngừng vẫy vẫy như muốn khích lệ và xóa tan nỗi buồn của nó, mặc dù miệng đang cười nói, nhưng bên mép mắt đã bắt đầu xuất hiện nước mắt tuôn trào rồi.
" Dương Kiệt, ngươi định dẫn theo con chó vướng chân bận cẳng này theo thật à???" Mộ Dung Tuyết không rõ thân thế và thực lực của Hao Thiên Khuyển, cho rằng chỉ là một con sủng vật thông thường, giờ đang trên đường bỏ trốn mà mang theo một con chó vướng chân bận cẳng tuyệt đối không phải là điều hay, nên díu mày ghé sát bên cạnh Dương Kiệt nhỏ tiếng nói.
Đừng xem thường con chó đó, không chừng nó là bùa giữ mạng của chúng ta đấy.
Dương Kiệt có chút muốn tiết lộ thực lực của Hao Thiên Khuyển cho đối phương nghe, chỉ là suy nghĩ lại lại thôi, cho dù nói thì chắc gì Mộ Dung Tuyết tin chứ.
Dương Kiệt chỉ khẽ lắc đầu không nói năng gì cả. Mộ Dung Tuyết thấy vậy cũng chỉ hừ mạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ôm con đi theo phía sau Dương Kiệt.
Thực ra thì Dương Kiệt cũng chả muốn làm phiền tới Hao Thiên Khuyển làm gì, nhưng linh hồn của cả hai đã liên kết với nhau, đâu phải muốn là được đâu. Cho dù mình không dẫn nó theo, nó cũng sẽ âm thầm đi theo phía sau cho mà xem, vậy chẳng thà mang nó bên mình, ít ra có vị đại thần ở bên cạnh, Dương Kiệt cảm thấy an tâm bội phần.
Tuy lúc đụng chuyện nó sẽ đứng sang một bên không ra tay, ít ra con cẩu xực nó không thể ngó lơ mình bị trảm sát bởi kẻ địch, không phải sao???
Mạng sống được đảm bảo, Dương Kiệt có thể toàn tâm toàn ý giao chiến mà không cần phải lo lắng tới tính mạng của bản thân nữa, không chừng sẽ giúp anh ta phát huy được tối đa thực lực của bản thân khi tâm lý thoải mái.
Câu nói tuy nhỏ của Mộ Dung Tuyết, nhưng tuyệt đối không thể lọt qua đôi tai của Hao Thiên Khuyển, chỉ là nó hoàn toàn không thèm quan tâm tới câu hỏi có phần hạ thấp bản thân của đối phương. Nói cho cùng, Mộ Dung Tuyết chỉ là một sinh linh hạ đẳng trong mắt của Hao Thiên Khuyển, hoàn toàn không đủ tư cách khiến nó phải bận tâm.
Sua khi chia tay với thập nhị công chúa, Dương Kiệt đã nhanh chóng có đích đến rõ ràng, chính là ngôi thành mà Triệu Thiên Cơ đã hứa tặng cho anh ta dùng làm căn cứ phát triễn.
Thay vì lưu vong đi đây đi đó không rõ mục tiêu, vậy tại sao không tìm một chỗ trú chân thích hợp để ẩn mình, đồng thời chờ đợi liên lạc với nhóm Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, và ngôi thành nằm cách xa vương thành Khương Lộc trên vài vạn dặm, nằm gần biên giới phía bắc của vương triều Thiên Ưng, rõ ràng là một địa điểm thích hợp.
Trách càng xa khu vực trung tâm vương triều, Dương Kiệt sẽ càng an toàn, không phải sao???