Chương 293: Đấu Tướng!

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 293: Đấu Tướng!

Giống như chiến tranh thời Tam Quốc ở Trái Đất, trên đại lục Huyền Thiên cũng vô cùng phổ biến cảnh đấu tướng 1VS1. Trảm sát tướng địch đối phương, không chỉ đả kích sĩ khí quân địch và gia tăng sĩ khí cho phe mình, quan trọng nhất đó là phương pháp tốt nhất dùng để tiêu hao lực lượng của kẻ địch, giúp cho phe ta có thể dễ dàng giành được chiến thắng mà không cần phải tổn thất lực lượng quá nhiều khi cuộc chiến thực sự nổ ra.

Như đã nói, ở Huyền Thiên đại lục này, kết cục của những cuộc giao chiến, đôi khi chỉ được định đoạt bởi những kẻ mạnh mà thôi.

Nhìn thấy phía vương triều Thanh Mãng có người xung phong khiêu chiến kèm theo những lời khinh thường thóa mạ, sắc mặt của người vương triều Thanh Mãng trở nên khó coi vô cùng, hận không thể lao ra chiến tuyến trảm sát kẻ định đang hùng hổ bố láo ở trước mặt.

Chỉ là khi cảm nhận khí thế của một nguyên thần tầng thứ 6 từ trên người Hàn Thiếu Phong phát tán ra, tựa như một xô nước đá tạt thẳng vào đầu.

Chỉ một chiến tướng đã có thực lực của một nguyên thần tầng thứ 6?? So với thực lực hiện có trong Bán Nguyệt thành, mạnh nhất có thể chỉ là lão đại của tứ đại kim cang thuộc thành chủ phủ, cũng chỉ là một nguyên thần tầng thứ 4, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp mà.

Nhất thời binh sĩ trên tường thành đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngơ ngác kinh hãi, ngay cả tiểu đội Bạch Ưng và Ngô đội trưởng cũng toàn thân run lên vì giận dữ pha lẫn sợ hãi, không ai dám đứng ra nghênh chiến cả.

Đùa à, lúc này dám lao ra, chỉ sợ chưa đỡ được hai đòn của người ta, đã bị người ta biến thành cái xác không đầu rồi.

" hahaha, sao thế??? Lũ rùa cụt đầu kia, cả vương triều Thiên Ưng chẳng lẽ không có nổi một tên có thực lực dám bước ra giao đấu với bổn tướng thật sao?? Đúng là lũ phế vật, đám vương triều Thiên Ưng các ngươi, từ trên xuống dưới, trong mắt vương triều Thanh Mãng của bọn ta, chỉ là lũ vô dụng không hơn không kém, trước sau gì cũng trở thành nô lệ quỳ phục trước sự hùng mạnh vĩ đại của vương triều Thanh Mãng mà thôi ~~~!!" Nhìn thấy phía Bán Nguyệt thành không có động tĩnh, Hàn Thiếu Phong được nước làm tới, không ngừng buông ra lời khiêu khích sỉ nhục không chỉ người đang có mặt trong Bán Nguyệt thành, thậm chí cả vương triều Thiên Ưng cũng không tha, nhất thời mới oai phong lẫm liệt làm sao.

Tam công chúa đã giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, căm hận Hàn Thiếu Phong bao nhiêu cũng căm hận luôn cả " lũ vô dụng" của phe mình bấy nhiêu. Người ta đã chạy tới ngay trước cửa nhà chửi hét " ném mắm tôm" rồi, thế mà cả đám chỉ như lũ rùa cụt đầu không dám bước ra nghênh chiến, sống gần ba chục năm trên thế gian này, tam công chúa chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như ngày hôm nay.

" AAAAA, đồ khốn, ngươi dám sỉ nhục vương triều Thiên Ưng của ta, chết này ~~~~~~~~~~~~~!!!" ít ra trong đám rùa cụt đầu cũng có một " anh hùng hảo hán" thật thụ, chỉ thấy đại đội trưởng của tiểu đội Bạch Ưng kìm chế không nổi trước những lời thóa mạ sỉ nhục của Hàn Thiếu Phong, dưới ánh mắt đầy kinh hãi của những người xung quanh, thậm chí đồng đội cũng không kịp kéo hắn lại, hắn trực tiếp tung người bay ra khỏi Bán Nguyệt thành, vũ khí Trảm Thiên Đao xuất hiện trong tay, một con Bạch Hổ to gần hai trượng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu rồi nhập vào cơ thể, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch, hai tay nắm chặt cán đao, theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh bổ thẳng vào đầu đối thủ.

" Tuyệt học thần thông, Bạch Hổ Cuồng Phong Trảm, trảm ~~~~~~~~~~~~~!!!"

Lưỡi đao vẽ một đường cong xé gió chẻ thẳng vào đầu đối thủ, phía trước mũi đao xuất hiện hình bóng một con Bạch Hổ với tư thế từ trên cao lao thẳng xuống, hai chi giơ ra phía trước, miệng hổ há to ra hết cỡ để lộ ra bộ răng hàm sắc nhọn hơn cả những lưỡi cưa sắc bén nhất trên thế gian này, nếu như để cái đầu lọt vào giữa răng hàm đầy kinh tởm đó, chỉ sợ chưa đầy một phần trăm giây, hai phần cơ thể sẽ bị phân tách thành đôi rồi.

" không tệ, dũng khí cũng đủ, chỉ là, chỉ có nhiêu đó thôi sao???" tuyệt học kinh hoàng của kẻ địch bổ ngay xuống đầu mà Hàn Thiếu Phong vẫn giữ vẻ mặt thảnh nhiên, thậm chí còn có thời gian mỉn cười bình phẩm, không biết nên nói là hắn quá tự tin hay quá tự phụ đây.

Quả nhiên, hắn nhanh chóng chứng minh cho thiên hạ thấy rằng sự tự phụ của mình là có cơ sở. Chỉ thấy cây kích bạch ngân trong tay chỉ khẽ vung lên, mũi kích hướng thẳng vào lưỡi đao đang chẻ xuống với uy lực kinh hoàng đâm tới.

Keng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!! " cái, cái gì ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!"

Âm thanh ma sát giữa kim loại vang lên sởi cả tóc gáy, chỉ thấy lưỡi đao thô to gần bằng nửa cơ thể của một người đàn ông trưởng thành chỉ khẽ chạm nhẹ vào mũi kích chỉ to bằng lòng bàn tay lập tức như miếng đậu hũ chọi thẳng vào thanh sắc sắc bén, gãy đứt làm đôi.

Chưa hết, dưới ánh mắt đầy kinh hãi của đội trưởng Bạch Ưng, mũi kích tiếp tục đâm thẳng vào đầu của con Bạch Hổ đang giữ tư thế vồ xuống, chọt thẳng vào vùng cổ họng xuyên thủng qua cổ sau, nó thậm chí không kịp kêu gào tiếng nào, cơ thể bị nổ tung biến mất trong không khí.

Đội trưởng Bạch Ưng còn chưa kịp hoàn hồn, mũi kích đã được Hàn Thiếu Phong chuyển hướng canh ngay vùng tim của đối thủ đâm thẳng vào.

Phập ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cơn đau khủng khiếp đã lập tức kéo đội trưởng Bạch Ưng quay trở về thực tại, chỉ cảm thấy cảnh tượng ở trước mặt đang tối sầm xuống với tốc độ cực nhanh, chỉ còn kịp nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của cuộc đời chính là đối thủ của mình đang mang theo nụ cười chế giễu rút lại cây kích ra khỏi vùng tim của mình.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Hô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cơ thể của đội trưởng Bạch Ưng tựa như trái chuối già từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất ở độ cao gần cả trăm mét. Tiếng kêu gào đầy phấn khích của binh sĩ vương triều Thanh Mãng vang lên kinh động cả trời đất, minh chứng cho chiến thắng cuộc đấu tướng đầu tiên vừa diễn ra và kẻ giành được chiến thắng chính là Hàn Thiếu Phong.

AAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng gào thét từ xác của đội trưởng Bạch Ưng vang lên, chỉ thấy một tia sáng có hình dáng giống hệt như đội trưởng Bạch Ưng bị thu nhỏ lại từ trong cái xác phóng thích ra, hối thúc thục mạng bay trở về Bán Nguyệt thành.

Chính là nguyên thần của đội trưởng Bạch Ưng.

" Chạy??? ngươi tưởng chiến trường là cái chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao???" Hàn Thiếu Phong nhìn thấy nguyên thần của kẻ địch đang bỏ chạy về thành, trên môi lộ ra nụ cười chế giễu, bạch ngân kích trong vẫy tròn một vòng ngay trước mặt, mang theo tư thế đâm kích đâm thẳng về phía nguyên thần đang bỏ chạy: " Bạch Xà Thôn Thiên Kích, chết đi ~~~~~~~~~~~~~~!!!"

Một con rắng toàn thân trắng như tuyết dài gần năm trượng từ mũi kích phóng thích ra, với tư thế vồ mồi " trườn" thẳng về phía trước với tốc độ nhanh như tia chớp.

Nhất kích tất sát con mồi của loài rắn ~~~!!

" không ~~~~~!!" " khoan, khoan đã, chúng tôi ……" " Đội trưởng ~~~~~~~~~~~~~~!!!"

Tình huống xảy ra quá nhanh, tam công chúa còn chưa kịp lên tiếng thương lượng, thành viên Bạch Ưng còn chưa kịp lao ra giải cứu cho đội trưởng của mình, con rắn khổng lồ đã trực tiếp nuốt trọn nguyên thần của đội trưởng Bạch Ưng vào trong bụng dưới tiếng gào thét đầy thảm khốc.

Chết, chết rồi ~~~!!! Đường đường một nguyên thần tầng thứ 2, kích hoạt cả võ hồn cấp 4 của mình, thế mà xuất trận được đầy nửa khắc giờ, đã tử nạn ngay cả nguyên thần cũng không còn cơ hội đầu thai. Từ lúc nào mà nguyên thần bị giết một cách dễ dàng như việc một con người dùng ngón tay dí mạnh vào con kiến như thế này chứ nhỉ???

Nhìn thấy thuộc hạ của mình trảm sát thành công tướng địch, Tống Anh Kiệt đứng trên chiến xa khẽ ngật đầu hài lòng, cảm nhận được sĩ khí phe mình đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Sĩ khí, tuyệt đối là một vũ khí vô hình đáng sợ trên chiến trường, nó thậm chí có thể giúp cho một đội quân tân binh hóa thân thành bầy sói khát máu không sợ chết, khi áp dụng vào quân đoàn tinh nhuệ của mình, càng như hổ mọc thêm cánh.

Lúc này trên tường thành Bán Nguyệt đang chìm sâu trong sự im lặng đầy chết chóc, thậm chí không ít người đã quỳ xuống buông bỏ vũ khí, lúc này kẻ địch tới đứng ngay trước mặt chặt đầu hắn, hắn cũng không có dũng khí để phản kháng.

" tên, tên này, không tệ chứ nhỉ???" lão đại khẽ nuốt miếng nước bọt vào cổ họng, dùng khủy tay hích nhẹ vào eo của Dương Kiệt ở bên cạnh.

" ủa? hả? tên nào không tệ??" cú hích nhẹ của lão đại đã kéo Dương Kiệt quay trở về thực tại sau khi mãi chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Thì ra khi Hàn Thiếu Phong hùng hổ khiêu chiến, bên tai của Dương Kiệt đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, nên nãy giờ tâm hôn của anh ta chìm đắm trong câu thông báo, hoàn toàn không để ý những gì xảy ra ở bên ngoài.

" Dính dong, kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế: trấn giữ Bán Nguyệt thành."

" Mãng Hoàng tỏa ra phẫn nộ vương triều Thiên Ưng phát động chiến sự chiếm đoạt thành Bán Nguyệt, nên đã phái đại nguyên soái Tống Anh Kiệt dẫn quân thảo phạt hòng chiếm đoạt lại Bán Nguyệt thành từ tay của vương triều Thiên Ưng."

" Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: giúp tam công chúa bảo toàn Bán Nguyệt thành, thành công đẩy lùi cuộc xâm chiến của Tống Anh Kiệt."

" phần thưởng nhiệm vụ: LV X4, một phần thưởng bí ẩn. (chú thích: trong thời gian xảy ra chiến sự, mỗi trảm sát một kẻ địch, điểm kinh nghiệm nhận được sẽ X 10)."

Dương Kiệt suýt chút bị " hạnh phúc" đè xuống ngất xỉu tại chỗ.

Rõ ràng " con quỷ hút máu" đang muốn "buff" mạnh cho mình đây mà.

Nhưng Dương Kiệt nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy hệ thống đã " buff" cho mình, nhưng nhiệm vụ này rõ ràng không dễ xơi chút nào, nếu như không muốn nói đã đạt tới cấp " địa ngục" của nhiệm vụ.

Tất nhiên, nhiệm vụ thất bại không bị trừng phạt, vậy nên không cần phải lo lắng quá nhiều. Cùng lắm bổn thiếu gia không quan tâm đến nhiệm vụ cuối cùng, chỉ hướng vào việc trảm sát kẻ địch được nhân điểm kinh nghiệm lên gấp 10 lần so với bình thường, chỉ cần tích cực cộng thêm chút may mắn, chỉ nhắm vào những binh sĩ thông thường ra tay, ăn diểm kinh nghiệm cũng đủ cho mình thăng thêm vài cấp chứ chả chơi.

Trong lúc Dương Kiệt đang tính toán làm sao khuếch đại lợi ích cho bản thân, bị cú hích tay của lão đại kéo trở về thực tại.

" ủa, ai trông quen quen thế này???" Sao khi liếc nhìn Hàn Thiếu Phong đang hùng hổ trên không trung, đôi mắt không tự chủ liếc qua trên mặt đất, nơi cái xác của đội trưởng Bạch Ưng đã tử nạn khi nãy, không tự chủ lên tiếng hỏi.