Chương 246: " Páo Thù"??!!

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 246: " Páo Thù"??!!

Bạn hắn?? Còn khuya á ~~~!!! Bổn thiếu gia hận không thể phang thây xẻ thịt tên " kẻ thù" ở trước mặt thì có.

" Bạn?? Không phải, không phải ~~!! Mẹ ta từng nói, bạn chỉ là thứ phù du, anh em đồng sanh ra tử mới là thứ quý giá, và Dương huynh đệ này, chính là anh em đồng sanh ra tử của huynh đây, hô hô ~~~!!" Triệu Thiên Phúc nhanh chóng đính chính lại " quan hệ" với Dương Kiệt, mỡ thịt trên đôi má không ngừng run lên vì phấn khích.

" Anh em đồng sanh ra tử??? Đúng, đúng, chính vì anh em với ngươi mà suýt chút ta phải tử rồi đấy." Dương Kiệt cố gắng đẩy Triệu Thiên Phúc đang ôm choàng lấy mình ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

" Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm ~~!!! Mẹ ta từng nói, cuộc đời này thường xuyên xảy ra những chuyện bất đắc nhĩ không được như ý muốn của mình, không phải sao?? Rõ ràng khi đó ta đã quay đầu trở về định trợ giúp cho huynh đệ, chỉ là, chỉ là xảy ra chút ít sự cố không mong muốn thôi mà." Triệu Thiên Phúc lộ ra vẻ mặt " tôi cũng là một nạn nhân vô tội" lên tiếng đính chính.

" huynh đệ không biết đấy thôi." Không cho Dương Kiệt có cơ hội lên tiếng phản pháo, Triệu Thiên Phúc mang theo vẻ mặt " đau khổ" tiếp: " từ lúc huynh đệ gặp nạn, lão ca ta nay bị nỗi đau và ân hận dày vò suốt một thời gian dài, trong thời gian này thậm chí ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, vừa mới nhắm mắt vào đã xuất hiện thảm cảnh của huynh đệ, phải giật mình tỉnh giấc, bộ không thấy thân hình của lão ta dạo gần này đã sụp giảm đáng kể sao??" Vừa nói vừa làm động tác hình dung thân thể đã " sụp giảm" của mình.

Thân hình của tên khốn này, càng lúc càng phình to ra thì có chứ ở đó sụp giảm.

Khẽ đánh giá quan sát toàn thân trên dưới tên " vô sỉ" ở trước mặt, Dương Kiệt hận tới nỗi mặt đỏ tía tai.

Ăn không ngon? Ngủ không yên?? Rõ ràng là trong thời gian gần nay chủ nhân ăn cực kỳ ngon miệng, khẩu phần thậm chí gấp đôi so với trước kia, một ngày ngủ trên 6 canh giờ, nếu như không phải tỳ nữ đánh thức, thậm chí ngủ cả ngày cả đêm nữa là.

Người đàn ông trung niên đứng ở phía sau Triệu Thiên Phúc chắc là thuộc hạ thân cận của hắn nghe xong lời giải thích của chủ nhân mình, trên trán đã xuất hiện nhiều đường kẽ đen, có chút cười khóc không được.

" mẹ ta từng nói, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ta luôn ghi nhớ lời căn dặn đó, thậm chí khắc sâu vào trên cơ thể của mình để luôn nhắc nhở bản thân, đợi tới khi nào đủ thực lực, chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa của mình quay lại Hắc Ngục Giai trảm sát con Ngân Vũ Ưng, làm thành món chim bảy món để cúng tế cho huynh đệ." Triệu Thiên Phúc cố gắng tỏ ra dáng vẻ " nước mắt đầm đìa" không ngừng ba hoa, nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy giọng nước mắt nào tuôn ra từ mép mắt của hắn cả. Tới cuối cùng phải lén lén dùng tay nhéo nhẹ vào thớt thịt ở đùi để cố gắng chảy ra vài giọt nước mặt để hợp tình hợp lý hóa lời nói của mình.

Mép miệng của những người có mặt ở đây khẽ co giật vài cái trước sự biểu diễn của tên Triệu Thiên Phúc.

Chỉ duy nhất mỗi mình thập nhị công chúa mang theo vẻ mặt cảm động nước mắt lâng lâng nhìn chằm chằm vào vị nhị hoàng huynh của mình, dường như bị cảnh tượng trước mắt cảm động rồi vậy.

" này, này, vẻ mặt của huynh đệ là ý gì đây?? Bộ không tin tưởng lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của lão ca ta sao??" Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Dương Kiệt, Triệu Thiên Phúc tựa như con chó bị giẫm trúng đuôi, nhảy cẫng lên la lớn: " Huynh đệ không tin đúng không?? Hãy xem này ~~~~~~~~~~~~!!!"

Chỉ thấy Triệu Thiên Phúc chìa cánh tay phải của mình ra trước mặt Dương Kiệt, ra hiệu cho anh ta tự vuốt ống tay áo lên mà xem.

Cảnh tượng này, sao có chút quen quen ấy nhỉ???

Trong đầu Dương Kiệt không tự chủ xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc mà mình đã nhìn thấy đâu đó, nhưng cũng nhanh tay chụp lấy cánh tay giơ ra của đối Phương, vén ống tay lên xem xem hắn định giở trò gì.

" Páo Thù" ~~~~~~~!!

Chỉ thấy hai chữ to tướng khắc thẳng trên bề mặt cánh tay của Triệu Thiên Phúc, thậm chí trên vết khắc vẫn còn máu chảy đầm đìa.

" Mẹ ta từng nói, phải chăm chỉ học tập để không ngừng cải thiện bản thân. Nhưng ta vốn không có hứng thú với sách vở, nên học ít không mấy biết chữ, không biết là hai chữ này có viết đúng không??" cảm thấy thấy bàn tay của Dương Kiệt ấn mạnh lên bề mặt hai chữ khắc trên tay, nhưng vẫn cố gắng kìm nến cơn đau rát truyền thẳng lên não, nhắn nhó mặt mày tiếp tục nói.

" Chắc, chắc là không sai!!" không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cảnh trong phim Lộc Đỉnh Ký do Châu Tinh Trì thủ vai đây mà. Mà sao tên khốn này biết diễn trò này nhỉ?? Chẳng lẽ hắn cũng là người xuyên không từ Trái Đất tới thế giới này??

" Đấy, đấy thấy chưa? Lão ca đâu có lừa dối huynh đệ đúng không nào??" Triệu Thiên Phúc nước mắt nước mũi đầm đìa cắn răng nói. Lần này tên khốn đã khóc thiệt chứ không cần giở trò nữa rồi.

Tất cả những người có mặt ở nơi này dều không kìm được đỏ phồng cả khuôn mặt vì phải nén nhịn không để bản thân cười phá lên trước sự " pha trò" của nhị hoàng huynh của mình.

Thập nhị công chúa mang theo vẻ mặt đau xót lo lắng định lao tới hỏi thăm hoàng huynh của mình có bị sao không?? Có đau lắm không?? Đồng thời trong lòng cảm phục hoàng huynh của mình vô cùng, hình bóng của nhị hoàng huynh tựa như biến thành quả núi to sừng sững để cô ta ngắm nhìn chiêm ngưỡng.

Bà lão lén lén kéo thập nhị công chúa lại không cho cô ta lao về phía Triệu Thiên Phúc, tỏ ra nhức đầu vô cùng về sự ngây thơ của vị chủ nhân của mình.

" Sao máu vẫn còn chảy ra nhiều thế nhỉ?? Huynh đừng nói là vừa mới khắc hai chữ này lên tay à nha??" Dương Kiệt mang theo nụ cười mà không giống cười lên tiếng chế giễu.

" Đâu có, khắc thì khắc lâu rồi, nhưng mỗi lần lão ca hưng phấn lên thì máu sẽ không ngừng tuôn trào ra, giờ gặp lại huynh đệ nên lão ca cảm thấy hưng phấn tột cùng, nên nó mới chảy máu ra đó mà." Triệu Thiên Phúc bối rối khoa tay múa chân giải thích, quên mất trên tay trái vẫn còn đang cầm con dao mũi dao còn dính đầy máu vơ qua vơ lại ngay trước mặt Dương Kiệt.

Cảnh tượng giống hệt y chang như trong phim ảnh?? Rốt cuộc là đang tái diễn lại phim Lộc Đỉnh Ký sao?? Xung quanh có máy quay không nhỉ??

" Vậy con dao trên tay của lão ca là sao nhỉ???" Dương Kiệt sắc mặt trầm đen như than nghiến răng nói theo " kịch bản".

" Con dao??? Con dao nào??? Tên nào đã nhét con dao này vào tay ta thế hả???" Triệu Thiên Phúc lộ ra vẻ " phẫn nộ tột cùng" không ngừng quay đầu tìm kiếm tên thủ phạm đã nhét con dao vào tay mình.

Nhị hoàng huynh đúng là cực phẩm như ngày nào!!

" Thôi được rồi, đệ đã hiểu rồi, vô cùng " cảm kích" lão ca có tấm lòng như vậy." Đối phương đã diễn tới mức độ như thế này rồi, còn nắm chặt không buông chẳng khác nào chứng tỏ mình hẹp hòi, nên đành " chấp nhận tha thứ" cho đối Phương.

" Tốt, tốt, mẹ ta từng nói, đại nạn không chết, ắt sẽ có phước lớn. Sau khi cuộc họp kết thúc, lão ca phải cùng huynh đệ uống không say không về, hahaha ~~~~~~!!!" Triệu Thiên Phúc thầm thở phào nhẹ nhõm khi " qua mắt" được Dương Kiệt, tỏ ra hào khí xung thiên không ngừng vỗ lên vai đối Phương há há cười lớn.

Giờ mới nhớ tới còn cuộc họp hả??

Sắc mặt của tam công chúa không dễ coi chút nào, nhưng dù sao đối Phương cũng là nhị hoàng huynh, còn là đồng minh quan trọng của mình, nên không dám trách móc Triệu Thiên Phúc, nhưng sự bất bình đó đã đổ hết vào đầu Dương Kiệt, khiến thiện cảm đối với anh ta lúc này đã âm không biết bao nhiêu chục độ rồi.

tất nhiên, ở thời điểm này tam công chúa không muốn làm xấu quan hệ với Dương Kiệt quá nhiều, vì theo thông tin vừa nhận được, phía sau đối phương có một vị luyện đan sư đỡ lưng, thậm chí nhận làm đệ tử trợ lý, địa vị của anh ta lúc này đã tăng lên khá nhiều trong lòng của tam công chúa, đó là lý do vì sao cuộc họp lần này mời luôn cả Dương Kiệt. Nếu như là trước kia, còn lâu á! nói thẳng là anh ta không đủ tư cách!!

tất nhiên, Dương Kiệt vẫn chưa đủ khiến tam công chúa phải dùng sắc mặt đẹp đẽ để nói xử, vì dù sao anh ta mới chỉ là một học đồ, nể là nể vị luyện đan sư ở phía sau lưng anh ta mà thôi.

" giải quyết’ xong vấn đề với Triệu Thiên Phúc, Dương Kiệt mang theo vẻ mặt bất cam bước tới bên cạnh Hoàng Dung, dưới ánh mắt dò hỏi của đối Phương, chỉ khẽ lắc đầu, nơi này không phải là nơi thích hợp để tâm sự trò chuyện, sau này sẽ giải thích với Hoàng Dung sau.

" Hôm nay tụ tập mọi người ở đây, mục đích là phổ biến về cuộc thí luyện sắp diễn ra, ngoài ra phân tích và lập ra kế hoạch để đối phó với vị bát hoàng đệ của chúng ta." Ngay sau khi Triệu Thiên Phúc quay trở về chỗ ngồi, tam công chúa bắt đầu chủ trì cuộc họp.

Ngay sau khi tam công chúa cất lời, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía cô ta, ai nấy đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc.

Sự đáng sợ của Triệu Thiên Cơ như thế này, là anh em cùng chung dòng tộc, tiếp xúc sống chung một thời gian dài, tất nhiên là hiểu rõ, có thể nói ở đây ngoại trừ tam công chúa ra, không một ai tự tin dám đứng ra so kề tranh giành ngai vị hoàng đế của hắn. Ngay cả một người có tính cách lạc quan như Triệu Thiên Phúc cũng tỏ ra thận trọng lúc này.

" Theo gợi ý của phụ hoàng, đợi thí luyện lần này giống như những đợt thí luyện trước kia của chúng ta, nhưng lần này được phân chia thành hai mục. Chinh phục và trị quốc!!" Tam công chúa khẽ díu mày thận trọng nói, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ lo lắng trên khuôn mặt của mình.

" Trị quốc, không phải là vấn đề quá to lớn đối với chúng ta, nhưng phần chinh phục thì….." Hít sâu một hơi vào người, tiếp: " Theo như thể lệ lần này được phụ hoàng phê duyệt, mỗi tiểu đội sẽ phái ra mười thành viên tiến hành cuộc chinh phạt đánh chiếm những ngôi thành trì của vương triều đối địch lân cận, số lượng và chất lượng thành trì chiếm đóng được sẽ được tính điểm theo Phương pháp cộng dồn. tất nhiên, cuộc thí luyện lần này không cấm chúng ta liên minh lại với nhau, nghĩa là các tiểu đội của chúng ta chiếm được bao nhiêu ngôi thành, có thể cộng dồn vào một người. Đó là một lợi thế lớn đối với chúng ta, vì xung quanh bát hoàng đệ hầu như không có đồng minh, phải tự lực cánh sinh, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ dễ thở hơn trong cuộc tranh tài lần này."

" Vì theo thông tin vừa nhận được, phía bát hoàng đệ vừa mới chiêu mộ được không ít cao thủ có thực lực đáng gờm, thập chí trong đó có một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 8 đáng sợ. Với thực lực mà bát hoàng đệ đang nắm giữ, cộng theo tài thao lược đáng sợ của hắn, đánh chiếm những ngôi thành trì quan trọng có thể quá sức, nhưng nếu chỉ là những ngôi thành trì lân cận vùng biên giới, thậm chí là những thành trì trọng yếu tầm trung, tuyệt đối thế như chẻ che, tốc độ đánh chiếm của chúng ta cộng lại chưa chắc có thể sánh bằng với đối phương, huống chi ……." Nói tới sau cùng, giọng nói của tam công chúa càng lúc càng trầm xuống, có chút không đủ tự tin.

Bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trở nên yên vắng nặng nề hơn bao giờ hết, không ít người đã lộ ra vẻ lo lắng.

kẻ mạnh nguyên thần cấp 8, tựa như một tảng đá khổng lồ đè nặng lên tâm trí của tất cả những người có mặt ở nơi này.

Thế lực của các hoàng tử trong vương triều Thiên Ưng, ít nhiều cũng có một vài kẻ mạnh nguyên thần phù trợ, nhưng chỉ là những kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 2 tầng thứ 3, ngay cả một người có thế lực không thua kém quá nhiều tam công chúa như Triệu Thiên Phúc, cũng chỉ có hai thuộc hạ đạt tới cảnh giới nguyên thần tầng thứ 3 mà thôi, còn những tên còn lại đa số đều là tông sư hay thậm chí chân nguyên.

khi đạt tới cảnh giới nguyên thần, khoảng cách thực lực giữa tầng thứ 1 và tầng thứ 2 đã trở nên khá lớn, chỉ cách biệt 1 cấp thôi đã có thể thắng áp đảo tuyệt đối, trừ những thiên tài trong thiên tài, vượt cấp khiêu chiến là điều hoàn toàn không thể. Và trở thành thuộc hạ của hoàng tử công chúa trong vương triều tầm trung, lấy đâu ra thiên tài chứ?? Tất cả chỉ là những tên tán tu đã tu luyện có tư chất tầm tầm bậc trung, tu luyện hết nửa đời người mới may mắn đạt được cảnh giới ngày hôm nay mà thôi.

Nếu là thiên tài thực thụ, đã bị ngũ đại tông môn thu hút hết rồi, cần gì phải chạy tới một vương triều tầm trung để kiếm chốn dung thân như thế này chứ??

Một khi đã xác định bước lên cùng con thuyền với tam công chúa, thành bại liên quan tới không chỉ lợi ích mà còn cả mạng sống của bản thân, nghĩ sao nếu Triệu Thiên Cơ là kẻ chiến thắng sau cùng, sẽ tha cho những " đồng minh" của đối thủ không đội trời chung của mình chứ.

Chỉ duy nhất hai người lộ ra vẻ mặt thản nhiên không chút vẻ lo lắng là Dương Kiệt và thập nhị công chúa.

Thập nhị công chúa thì không nói, với tính cách ngây thơ trong sáng của cô ta, chỉ nghĩ rằng bản thân chỉ là giúp đỡ tam tỷ của mình một tay theo lời mời gọi mà thôi, bất kỳ ai thắng ai thua cũng không quá xem trọng đối với cô ta, vì trong suy nghĩ của thập nhị công chúa, đều là anh chị em trong nhà cả mà, đây chẳng qua là một cuộc tranh tài đơn thuần mà thôi.

Tất nhiên cô ta cũng có cái cớ để không cần phải lo lắng, vì quan hệ giữa cô ta và vị bát hoàng huynh có thể nói là cực kỳ tốt đẹp, tình cảm huynh muội nồng nàn ấm áp, cô ta thậm chí thường xuyên ghé qua làm khách ở bát hoàng phủ đấy chứ.

Còn Dương Kiệt sau khi nghe xong lời nói của tam công chúa, tỏ ra có chút bất ngờ với cuộc thí luyện do hoàng đế của vương triều Thiên Ưng đề ra.

Đánh chiếm thành trì kẻ địch? Chỉ với một tiểu đội hơn mười người?? Ông ta không nói đùa đấy chứ??