Chương 121: Trúng kế.
Các đệ tử nữ đưa mắt nhìn nhau, một trong số đó bước ra nói: " Tống sư huynh, Dương sư huynh và đại sư tỷ đã đi thẳng về phía hầm mộ rồi ạ."
" Cái gì??? Không được ~~~~!!!" Diệp Thiên Hành nhảy cẩng lên vì "kinh ngạc", vội vã lên tiếng giải thích: " Người của Huyết Ma Đạo đang mai phục sẵn ở lối vào bí cảnh, tuy Dương sư huynh và Hạ sư tỷ thực lực lớn mạnh, nhưng đối phương cũng không kém, số người lên tới gần chục mạng, lại có một kẻ mạnh chân nguyên tầng thứ 5 dẫn đầu, nếu như để mặc hai người đi tới nơi đó, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả."
Nghe xong lời giải thích của Diệp Thiên Hành, các đệ tử Khoái Hoạt Lâm đều lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng.
Mặc dù trong lòng đang cười lạnh, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ lo lắng tột cùng, tiếp tục nói: " không được, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo hỗ trợ Dương sư huynh và Hạ sư tỷ, chúng ta có trên cả chục người, khi hợp sức lại chắc chắn sẽ cầm chân và giúp đỡ được phần nào cho họ."
" Nhưng, nhưng mà đại sư tỷ dặn dò chúng ta phải ở lại nơi này không được rời khỏi, sao có thể…." " Tình thế đang cấp bách, chúng ta không thể nhắm mắt nhìn hai người chết một cách oan uổng được. Nếu như sau này Hạ sư tỷ có trách móc, cứ để Tống mẫu hứng chịu thay cho các vị sư tỷ vậy."
Nhìn thấy vẫn có người do dự, Diệp Thiên Hành lập tức lên tiếng khuyên can, phá vỡ sự lo lắng của đối phương. Đồng thời khẽ đưa mắt liếc nhìn một đệ tử nữ đang trà trộn trong đám đông, tựa như đang ra hiệu gì đó.
Đệ tử nữ kia nhận được ánh mắt ám chỉ của Diệp Thiên Hành, lập tức đứng ra mạnh miệng nói: " Đúng thế, ngày thường đại sư tỷ đối xử với chúng ta như thế nào, mọi người cũng biết rõ, sao có thể để đại sư tỷ một mình đi vào chốn nguy hiểm như thế này được chứ? Đừng nói là giờ có Tống sư huynh đứng ra bảo đảm thay, cho dù không có, cho dù sau này phải hứng chịu sự trừng phạt của đại sư tỷ, muội cũng sẽ không díu mày lấy một cái. Hãy mau đuổi theo hai người cùng họ sát cánh chiến đấu với lũ người Huyết Ma Đạo thôi."
Lúc nãy nghe xong lời tuyên bố của Diệp Thiên Hành, đám đệ tử Khoái Hoạt Lâm đã có chút xiêu lòng, nhưng vẫn còn chút do dự chưa quyết, lúc này có người đứng ra khơi nguồn, hiệu ứng đám đông nhanh chóng được kích hoạt. Chỉ cần có người đứng ra, chắc chắn sẽ có người thứ 2 đi theo, tiếp đó là người thứ 3, thứ 4 v.v…..
" Đúng thế, tuyệt đối không được để đại sư tỷ một mình đối diện nguy hiểm, chúng ta hãy mau đuổi theo giúp sức cho họ." " Quyết định rồi, đi theo, cùng lắm sau ngày đại sư tỷ trách móc, chúng ta cùng hứng chịu, chẳng lẽ đại sư tỷ lại phạt hết chúng ta sao?" " Đi, đi, người của Khoái Hoạt Lâm tuyệt đối không phải kẻ tham sống sợ chết, bỏ mặc đồng đội của mình, đặc biệt người đó là đại sư tỷ nữa chứ." " Cùng đi ~~~!!"
‘ hì hì, tuy đám đệ tử của Khoái Hoạt Lâm hơi lảng lơ dâm tà chút, nhưng nổi tiếng là môn phái đoàn kết nhất trong ngũ đại tông môn, chỉ cần khích nhẹ vài câu, lập tức có thể dụ dỗ được họ."
Cũng phải thôi, Khoái Hoạt Lâm có thể nói là có số lượng đệ tử ít nhất trong ngũ đại môn phái, cả môn phái cộng lại chưa tới một ngàn người, nhưng họ vẫn có thể đứng vững cùng chung mâm với ngũ đại môn phái bấy lâu nay, chính là nhờ vào tính đoàn kết đồng lòng, sẵn sàng hy sinh vì đồng môn. Tất nhiên, cũng không thể tránh khỏi trong số đó có một vài tên bại loại.
Mặc dù trong lòng đang cười phấn khích vì những con cá lớn đã cắn câu, nhưng bề mặt vẫn giữ vẻ lo lắng sốt ruột, nhanh chóng từ trong nhẫn càn khôn rút ra một vật thể giống hệt như một chiếc đĩa bay khổng lồ.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của các đệ tử Khoái Hoạt Lâm, Diệp Thiên Hành nhanh chóng giải thích: " Họ đã đi được một thời gian, với tốc độ di chuyển của họ, chúng ta có cố cách nào cũng không tài nào đuổi kịp, nên tại hạ sẽ sử dụng phương tiện di chuyển do sư phụ đã giao cho trước khi đi vào bí cảnh để chúng ta có thể nhanh chóng đi tới hầm mộ. Lúc nãy do bị chấn thương nên không thể sử dụng, giờ tại hạ đã bình phục lại đôi chút, dùng để di chuyển tới hầm mộ không phải là vấn đề." Nói xong, nhanh chóng nhảy lên bề mặt chiếc đĩa bay.
Các đệ tử Khoái Hoạt Lâm vẫn tỏ vẻ do dự và cảnh giác, họ vẫn còn nhớ rõ lời dặn dò của Hạ Cơ, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Thiên Hành.
Vào thời điểm như thế này, giá trị của nội gián nhanh chóng được phát huy. Chỉ thấy nữ đệ tử lên tiếng đầu tiên nhanh chóng nhảy lên đĩa bay không chút do dự, quay sang đám đồng môn của mình nói: " Tới nước này mà còn do dự không quyết sao? Chúng ta càng đi trễ bao nhiêu thì đại sư tỷ càng nguy hiểm bấy nhiêu. Còn không mau mau xuất phát nữa."
Con người đúng là sinh vật sống theo bầy đàn, khi có một "thủ lĩnh" dẫn đầu, tất cả đều mang theo tâm lý tuân theo. Tất cả đều nhanh chóng nhảy lên đĩa bay khổng lồ, không quá chật chội khi phải hộ tống mười mấy đệ tử Khoái Hoạt Lâm.
" Xuất phát ~~~~!!" Đợi tới khi các đệ tử Khoái Hoạt Lâm đã an tọa trên đĩa bay, Diệp Thiên Hành lập tức kích hoạt chân nguyên của mình truyền vào đĩa bay.
Chiếc đĩa bay từ từ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đợi tới khi đạt tới độ cao nhất định, tựa như một tên bắn bắn thẳng về phía trước dưới tiếng hét bất ngờ hoảng sợ của đám đệ tử nữ.
" Tống, Tống sư huynh, sao chúng ta không phải di chuyển về hướng Dương sư huynh và đại sư tỷ đã di chuyển vậy?" Nhìn thấy đĩa bay chuyển hướng bay theo hướng khác, một đệ tử nữ lên tiếng hỏi.
" Nếu đi theo hướng của Dương sư huynh và Hạ sư tỷ, chúng ta phải băng qua một khu rừng lớn có đầy ma thú sinh sống. Chúng ta bay trên cao sẽ trở thành tâm điểm thu hút sự tấn công của chúng. Tuy không quá nguy hiểm, nhưng sẽ khiến chúng ta mất nhiều thời gian. Giờ nay tại hạ sẽ điều khiển phương tiện di chuyển chuyển hướng đi vòng qua khỏi khu rừng đó." Diệp Thiên Hành lên tiếng giải thích.
Lời giải thích của Diệp Thiên Hành nghe cũng vô cùng hợp lý, nên mặc dù vẫn có chút nghi ngờ, cũng không nói thêm gì nữa.
Chủ yếu là lúc này đệ tử Khoái Hoạt Lâm đông tới mười mấy mạng, Diệp Thiên Hành chỉ có mỗi một mình, cũng không sợ hắn giở trò gì.
--- -----
Trong lúc Diệp Thiên Hành đang dẫn theo đám đệ tử đi vào "chỗ chết". Hạ Cơ đã đuổi kịp Dương Diễn, lúc này cả hai một trước một sau đang di chuyển nhanh về hướng hầm mộ.
" Cô không nên đi theo tôi." Trong lúc đang di chuyển, giọng nói không chút tình cảm của Dương Diễn từ phía trước vang lên.
" Sống chết có nhau, sao muội có thể để huynh một mình đi vào chốn nguy hiểm chứ?" Hạ Cơ không cần suy nghĩ miệng thót ra câu đó.
Nghe xong câu nói của Hạ Cơ, cơ thể của Dương Diễn không tự chủ run lên một cái, nhưng nhanh chóng được chê giấu đi, không nói thêm câu nào nữa, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Chỉ là nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện tốc độ di chuyển của Dương Diễn đã chậm lại đôi chút, có vẻ như muốn để người ở phía sau không bị tụt hậu vậy.
Do Dương Diễn đã kìm hãm tốc độ lại, nên Hạ Cơ nhanh chóng đuổi kịp, lúc này cả hai đã di chuyển song song với nhau. Hạ Cơ đột nhiên lên tiếng nói: " Huynh không cảm thấy tên Tống Thiên Hành có chút vấn đề sao? Lời nói của hắn cực kỳ mâu thuẫn, nếu như người của Huyết Ma Đạo đã có ý mai phục, sao có thể để hắn trốn thoát một cách dễ dàng mà không truy sát theo chứ?"
" Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tới nơi rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ." Dương Diễn lạnh lạnh nói: " Bất kỳ mưu mô quỷ quyệt nào, trước thực lực thực thụ, chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Câu nói đầy tự tin của Dương Diễn đã khiến đôi mắt của Hạ Cơ như biến thành hình trái tim. Đó chính là điểm Dương Diễn đã khiến Hạ Cơ và Mộ Dung Tuyết (từng)say đắm yêu hắn một cách điên cuồng.
Anh hùng yêu mỹ nhân, mỹ nhân cũng yêu anh hùng đấy chứ!
Và trong mắt của Hạ Cơ và Mộ Dung Tuyết, Dương Diễn chính là một anh hùng thực thụ.
" Tên Tống Thiên Hành kia, tốt nhất là đừng để ta biết ngươi đang giở trò, nếu không thì… hừ hừ ~~!!" Trong lòng thầm hăm dọa một câu, tiếp tục cùng Dương Diễn tăng tốc di chuyển về phía trước. Hoàn toàn không biết rằng các vị sư muội của mình đang "cam tâm tình nguyện" bước chân vào cửa ải địa ngục.
Thực ra cũng không thể trách Hạ Cơ được, cô ta tính toán một cách kỹ càng, chỉ cần các sư muội trấn giữ nơi tập kết, cho dù bị vây giết bất ngờ, nhưng với địa điểm tập kết mà cô ta đã lựa chọn, cũng có thể trụ được một thời gian dài, hoàn toàn có đủ thời gian để cô ta và Dương Diễn quay đầu trở về giải cứu.
Chỉ là cô ta tính giỏi cỡ nào đi nữa, cũng không thể tính nổi một thứ. Đó chính là nhân tâm.
Hạ Cơ không ngờ rằng mình lại có địa vị quan trọng tới mức cho dù biết rõ có thể đâm đầu vào chỗ chết, nhưng vẫn không chút do dự sợ hãi lao đi chi viện cô ta, từ đó dính bẫy của Diệp Thiên Hành.
----
Mặc dù đĩa bay di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhưng cũng tốn gần nửa canh giờ, cả nhóm mới bay tới vùng bầu trời khu vực hầm mộ.
Khi cảm nhóm đã bắt đầu nhìn thấy hình bóng của ngôi hầm mộ khổng lồ ở phía xa, Diệp Thiên Hành đột nhiên điều khiển chiếc đĩa bay bẻ hướng di chuyển về phía một khu rừng rậm nằm cách hầm mộ khá xa.
Các đệ tử Khoái Hoạt Lâm thấy thế lập tức lên tiếng truy hỏi. Diệp Thiên Hành vô cùng tận tình giải thích: " Hiện giờ người của Huyết Ma Đạo đang mai phục ở hầm mộ, nếu như chúng ta hạ cánh quá gần, sẽ dễ dàng bị chúng phát hiện và tấn công chúng ta. Chi bằng chúng ta tìm một nơi an toàn hạ cánh, sau đó âm thầm áp sát tới gần hầm mộ để chờ đợi Dương sư huynh và Hạ sư tỷ, như thế sẽ an toàn với chúng ta hơn."
Lời giải thích của Diệp Thiên Hành hợp tình hợp lý, các đệ tử Khoái Hoạt Lâm muốn cãi cũng không biết dùng lý do gì để phản bác lại. Đã phóng đao thì đành phải theo đao chứ biết sao giờ.
Không tốn quá nhiều thời gian, cả nhóm đã nhanh chóng đáp cánh xuống khu vực trung tâm của khu rừng.
Bầu không khí trong này lặng yên tới mức đáng sợ, đừng nói là tiếng thú rừng, ngay cả chim hót và tiếng rít của côn trùng cũng không có. Điều đó khiến các đệ tử Khoái Hoạt Lâm cảnh giác hẳn lên, đồng thời mọi ánh mắt đều dán chặt về phía Diệp Thiên Hành, nếu như hắn có động tĩnh gì trực tiếp ra tay.
Mặc kệ những ánh mắt cảnh giác và đầy thù địch của đối phương, Diệp Thiên Hành thản nhiên nhảy ra khỏi đĩa bay. Cá lớn đã cắn câu, vậy thì không cần thiết phải để ý tới tâm trạng của chúng làm gì cho mệt.
" Các vị sư tỷ, đã tới nơi rồi ạ." Diệp Thiên Hành mang theo nụ cười thân thiện quay về phía đệ tử Khoái Hoạt Lâm nói.
Nụ cười "thân thiện’ đó tựa như nụ cười của quỷ dữ trong mắt của các đệ tử Khoái Hoạt Lâm.
" Tống sư …."
Xoạt ~~~ xoạt ~~~ xoạt ~~~~ ….!
Trong lúc định lên tiếng truy hỏi, giật mình hoảng hốt khi phát hiện gần chục người bịt mặt, ai nấy đều mặc trên người bộ trang phục kỳ lạ đỏ rực như máu, không biết từ đâu xuất hiện vây chặt lấy tứ phía của cả nhóm.
" Tống sư huynh? Chuyện này là như thế nào?" " Đây là cạm bẫy của ngươi đúng không ~~~!!" " A, đồ bỉ ổi, chính ngươi mới là người của Huyết Ma Đạo phải không ~~~~!!!"
Nhìn thấy tình cảnh như thế này, cho dù là thằng khờ cũng đoán ra được vấn đề rồi, ai nấy đều phẫn nộ lên tiếng chất vấn.
" Đã quá rõ ràng rồi, không phải sao??" Diệp Thiên Hành vẫn mang theo nụ cười "thân thiện" nhún nhún vai nói.
" Đồ khốn, tưởng như thế là thắng chắc sao?? Chỉ cần Dương sư huynh và đại sư tỷ tới đây, các ngươi sẽ phải trả giá ~~!" Các đệ tử Khoái Hoạt Lâm đồng loại từ trong lòng lấy ra pháo cứu viện, không chút do dự kích hoạt để ra hiệu cầu cứu với Hạ Cơ.
Phực ~~~ phực ~~~ phực ~~~~~!!
Pháo cứu viện nhanh chóng được kích hoạt, chỉ là vừa bắn lên chưa được hai mét, đột nhiên tan biến trong không khí, không thể tung bắn lên trời đạt tới hiệu quả cầu cứu.
" Cái gì ~~~!! Vì sao ~~??" " Không thể nào ~~~, chẳng lẽ pháo cứu viện bị hỏng??" " hỏng?? Sao mà hỏng được, nếu như bị hỏng thì chỉ một vài trường hợp thôi chứ, sao có thể hỏng hết được ~~~!!"
" hahaha, trước khi tính toán với các ngươi, tất nhiên là bọn ta đã đề phòng pháo cứu viện rồi, sao có thể phạm những sai lầm sơ đẳng như thế này được chứ?" Diệp Thiên Hành nhìn thấy đám đệ tử Khoái Hoạt Lâm lộ ra vẻ mặt hoảng hốt khó tin, cười đắc chí nói.
Sắc mặt của các đệ tử Khoái Hoạt Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi, vô số ánh mắt hận không thể nhai tươi nuốt sống phóng thẳng về phía Diệp Thiên Hành, thậm chí có người đã có xu thế lao tới liều mạng với hắn.
" Giết ~~~~~~~~~~!!" Những con cá lớn đã rơi vào Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận được bố trí sẵn. Lúc này cũng không cần phải đợi chúng tự tàn sát lẫn nhau nữa vì thực lực trong nhóm đã lớn mạnh vô cùng, vả lại, chúng đã biết mình là người của Huyết Ma Đạo, muốn khích chúng tàn sát lẫn nhau là điều không tưởng. Thời gian là vàng bạc, giải quyết chúng nhanh gọn lẹ trước khi Dương Diễn và Hạ Cơ phát hiện dị thường.
Người của Huyết Ma Đạo lập tức tuân lệnh lao thẳng về phía đệ tử Khoái Hoạt Lâm, hoàn toàn không vì họ là phụ nữ mà nương tay. Vì trong mắt chúng, các đệ tử nữ chỉ như " phân bón" cho chúng trở nên lớn mạnh mà thôi.
Nhất thời tiếng giao chiến, tiếng cười đầy khát máu và tà ác, tiếng chửi rũa gào thét vang lên liên miên không dứt, phá vỡ bầu không khí vắng lặng tới mức đáng sợ trong khu rừng.