Chương 56: Không nên từ bỏ.

Phế Vương I: Chúa Tể Nobita

Chương 56: Không nên từ bỏ.

Nobita vất một nhánh cây xuống. Nó nhanh chóng hóa thành một cái lỗ cây to bự, đủ cho một người to béo như Jaian chui lọt mà còn thừa.

"Đây là khách sạn rễ cây" Các cậu có thể vào đó ở lại và lựa phòng như ở khách sạn vậy. Rất tốt cho những lúc thế này.

-A lê hấp.

Jaian nhảy xuống. Và Nobita cười khổ thả theo cái quần của Jaian xuống theo cậu ấy. Cả nhóm dù nín cũng không nhịn cười nổi.

Một cảm giác rất thú vị. Trượt qua một con đường hầm dài ngoằn nghèo, cả nhóm bạn đã rơi xuống một gian phòng khách to lớn và đẹp đẽ. Xung quang không có hệ thống đèn nhưng tự phát sáng lên, rất dịu mắt và dễ chịu. Giữa gian phòng có một bộ ghế sa lông đỏ rực rất bắt mắt, nhưng không thấy một chiếc TV nào.

-Cậu, sao ở đây không có TV.

Nobita cười, rồi vỗ tay một cái, nguyên một bức tường là một màn hình TV to lớn.

-Woa Sukoi.

Suneo leo ngay lên ghế Sofa, cầm lấy tay cầm chơi game lên. Jaian cũng không thua kém dành lấy một tay cầm. Hai tên này chuẩn bị cày game trên con màn hình khủng này.

-Độ phân giải kinh khủng thật. Và đống game này đồ họa quá thật đi. Cậu kiếm đâu ra vậy.

-À, bảo bối thôi.


Chẳng lẽ tao nói chúng mày là cháu tao là Rich Kid. Khách sạn này là một chỗ chơi game của Sewashi lúc đi ra ngoài thôi.

Nobita hiểu ý, rồi nắm tay dẫn Shizuka đi. Qua một đường ống nữa. Tới một căn phòng, vô cùng sạch sẽ. Xung quanh được lát gạch bóng loáng và chỉ cần nghĩ trong đầu điều gì. Phòng này sẽ ngay lập tức thực hiện. Ví dụ giống đang nghĩ đi tắm,nó sẽ giúp thay quần áo, xả nước xuống và kèm theo xà phòng và rồi sấy khô. Kèm theo chút hương thơm nữa.

Nobita hơi quên điều đó. Hắn chỉ biết cái này hiện đại, chứ chưa thử vào tắm lần nào. Tất nhiên trong đầu Shizuka đang nghĩ đến việc tắm.

Và rất vui vẻ là lần nữa hắn lại được xem livestream cảnh Shizuka tắm bằng công nghệ hơn cả 3D, vô cùng chân thực.

Da mặt dày như tường thành của Nobita hây hây đỏ. Hắn xin lỗi lịch sự rồi từ từ đi ra khỏi phòng. Còn không quên quay đầu lại chào.

-Nobita…ecchi.

Shizuka nhảy vào bồn tắm, lặn sâu xuống để Nobita không thấy vẻ mặt đỏ chin của mình. Đáng tiếc là Nobita không thấy được vẻ dễ thương đó.

-Thư viện ở lối này, Hana.

-Cậu sao ướt vậy, để tớ lau cho một chút.

Hana tới sát một chút. Và không hiểu sao, da mặt hắn có chút đỏ lên. Nhỏ ngẩng đầu lên và ánh mắt nhìn sâu vào mắt hắn. Đôi mắt hai người chạm nhau và tưởng như thời gian như ngừng lại. Lần đầu tiên, hắn thật sự nhìn cô ấy như một cô gái hắn thích thật lòng.

Hắn toan hôn lên môi cô, nhưng hân đỏ mặt lên rồi quay đầu qua một góc nhỏ. Lắc lắc, vì ở đây khá đông người. Hắn cười tà khí, dùng âm thuật bao phủ xung quanh một lát rồi đặt tay lên cằm nhỏ. Đôi môi như một loại trái cấm vậy, mọng nước và dụ dỗ con người. Hắn đặt tay lên cằm cô và đôi mắt nhắm lại, khẽ nghiêng qua một chút. Khi môi chạm vào, như một luồng điện chạy cả người nhỏ. Đôi mắt nhỏ nhắm nghiền và hai chân run khẽ. Má đã đỏ chin vì ngượng từ lúc nào.

Tiếng điện thoại vang lên, và hana vội tỉnh táo lại, bỏ hắn một mình trốn đến thư viện.

-Cụ cố à, cụ vui không cháu đã…

-Vui cha mày.

-À, cha cháu cũng định tặng cụ….

Hắn vào phòng tắm. Tắm một lát tỉnh táo lại. Thật sự quá khổ và khốn khó cho hắn. Hơn 3 năm trời hắn chưa hề động tới thứ gì người lớn cả. Một sự dồn nén sâu sắc bên trong con người hắn vậy. Chỉ có đàn ông mới hiểu hơn 3 năm không hề vận động cơ tay là cỡ nào khó chịu.

Hắn cầm quyền trượng lên, và sau đó một chuyện kì lạ diễn ra. Cả đầu óc và cơ thể hắn như được giải phóng. Thanh thoát lạ kì. Quả cầu trung tâm được thắp sáng lên bởi một luồng "dương khí" trắng mạnh mẽ. Lấn áp cả âm khí cho dù "Âm thuật" đã được hắn tu luyện rất nhiều.

Hóa ra là vậy, kiềm chế bản thân cho phép tăng lên dương khí. Và dương khí chuyển vào dự trữ trong quả cầu này được.

Mỗi loại nguyên tố sẽ bao gồm nhiều thức. 7 nguyên tố. Thì có thể là 7 thức mỗi nguyên tố. Tạo thành 49 thức. Và giả sử như nó có thể kết hợp không?

Nobita mở cánh cửa thần kì ra. Tới một nơi hoang mạc xa lánh của hành tinh này. Xung quanh đang không có người. Hắn lấy bộ đồ quỷ vương ra bận vào. Sau đó cân đối một tay Âm khí, tay kia dương khí. Hai tay ấn lại, tạo ra một quả cầu nhỏ. Quả cầu như một hình bát quái vậy, bay lơ lửng sau đó rơi xa cách hắn vài m. Nobita cẩn thận dùng cửa thần kì nhảy ra vài km. Rồi quay về.

-Không thể tưởng tượng nổi.

Một hố cát sâu hoắm đến hơn 5m mới dừng lại. Cát xung quanh bị thổi bay chỉ vì một quả cầu nhỏ nhỏ bằng một nắm tay người. Và nếu như có sinh vật, có lẽ cũng phải bị diệt vong.

-Chúc mừng người chơi mở ra skill ẩn. Tặng một lần dùng miễn phí mỗi ngày.

-Bài tẩy tới tay!!!

Hắn reo lên vui sướng. Một lá bài tẩy có thể dùng mỗi ngày một lần. Đúng là trong giấc mơ thật.
-Vì sở thích đặc thù của người chơi, tặng kèm một skill "âm thịnh dương suy"

Người chơi có thể biến mỗi người đàn ông thành một người phụ nữ. Và đối với phụ nữ, thậm chí còn làm họ nữ tính hơn trước.

Dùng mỗi ngày một lần.

Hắn quá sức hạnh phúc. Từ nay cuộc đời có thú vui mới.


-Báo cáo!!!!

Một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào phòng. Trong tay hắn có một đoạn ghi hình của vụ nổ kinh khủng tối nay.

Tên đứng sau màn cầm cầm lấy, rồi coi đi coi lại, nhớ thật kĩ gương mặt Nobita. Một tên điển trai, đàn ông, ánh mắt đỏ. Không cao, bận một bộ đồ âu phục đen tuyền. Và quan trọng là sau khi hắn thoát đi, một quả bom công phá lớn làm nổ sạch vài thứ chuẩn bị của tên đó ở ngay dưới lòng đất.

-Hừ, xui xẻo.

Cười một chút. Nụ cười có pha chút giận dữ làm tên lính cạnh hắn sợ hãi đổ mồ hôi. Hắn sai lệnh vài tiểu tốt bố trí lại. Kế hoạch sẽ có thay đổi.

….
Người duy nhất đêm đó chuẩn bị không phải tên kia. Mà cả Nobita cũng đã đi trước một bước.
Khoát trên mình một chiếc áo tàng hình, Nobita lướt đi trong không khí. Sau đó đặt bom hẹn giờ xung quanh tòa tháp trung tâm.

Nhờ gương nhân đôi, hắn đã tạo ra vài chục tấn thuốc nổ.

Những tên đó sẽ phải gục ngã khi toàn bộ công trình của chúng đổ sụp chỉ trong nháy mắt. Đúng vậy, những kẻ phản diện cứ thường nghĩ rằng kế hoạch của hắn hoàn hảo.

Một cỗ máy di dời người đã được giao lại cho Shizuka. Chỉ cần có tín hiệu của hắn đến chiếc cột tóc, nàng sẽ ấn nút dời toàn bộ người ra khỏi khu vực đó. Thứ duy nhất hủy diệt là thành quả của lũ hải tặc.

Nút ấn ư. Giao lại cho một người mà lũ chúng nó sẽ không bao giờ để ý. Đó chính là tiểu loli đạo diễn. Nếu kẻ kia bắt được người, thường sẽ bắt những người đang đánh nhau và nổi bật thôi, tiểu loli sẽ được cất ở lại trong khách sạn. Có trời chúng nó mới biết được.

Nobita và cả tên sau màn đã cùng mắc một sai lầm là đánh giá thấp nhau. Nhưng điều đó phải một ngày sau hắn mới biết được.

Tối hôm đó, một buổi tối tĩnh mịch đến kì lạ. Chỉ có Jaian là người ngủ say, còn những người khác có chút khó ngủ. Trong khách sạn lòng đất này vốn không có ánh trăng, nên Aron một mình bỏ lên phía trên để nhìn ngắm. Một người đang sợ hãi cho quê hương là cỡ nào đáng thương. Nhiều lúc cậu từ bỏ vì rằng những người kia quá sức thiếu tin tưởng vào cậu.

Nhưng chính Aron hiểu được, càng yêu thế nào, càng khó từ bỏ, cho dù một mai những con người kia có vô tâm đối xử, cậu vẫn vui vẻ đối tốt với họ. Vì họ, hay mảnh đất này, chính là quê hương của cậu.

Nobita xử lí xong những thứ vặt vãnh kia thì cũng nhảy lên bề mặt để ngắm trăng. Kiếp trước hắn sống trong một khu chung cư khi đi học cấp 3, cũng không có bao nhiêu quỹ thời gian hay không gian để mà thư giãn.

Ánh trăng chiếu rọi xuống khắp nơi, không gian như ánh lên màu bàng bạc. Và những cây cỏ xanh nhỏ bé, đang cựa mình nâng lên từng giọt sương nặng trĩu.

Hoa ở đây, có sắc có hương, trong màn đêm tuy không nhìn rõ vẻ đẹp bề ngoài của nó nhưng mùi hương thì vĩnh viễn khó phai nhòa. Hắn hít thở sâu, đầu óc thoải mái và thả lỏng đi, rồi trong một ánh nhìn tình cờ, hắn thấy Aron.

Aron, người hành tinh Pokkuru, cậu ta có vóc người thấp hơn con người bình thường. Hai tai to lớn với đôi mắt cũng to tròn và khuôn mặt dễ mến. Những "con người’ ở đây có vẻ tiến hóa không phải từ "vượn" nên khuôn mặt có chút khác, nhưng cơ thể cũng có giống người.

-Cậu cũng không ngủ được sao. Hắn hỏi.

-Vâng, có nhiều suy nghĩ, cũng sắp tới rồi. Tôi chỉ sợ, hành tinh sẽ không thoát nổi.

-Không sao, trời có rơi xuống, có ta chống là được. –Nobita cười, nhưng nói rất nhẹ nhàng, như gió thổi mây bay một dạng.

-Hì, cậu còn đùa. Lũ hải tặc không gian này rất đáng sợ đấy.

-Nếu như có thực lực, ắt hẳn chúng đã sớm chiếm lấy một nơi nào rồi, không cần phải nay đi mai đó như hiện tại.

-Có lẽ hành tinh này sẽ tận diệt chăng. Sự sống cũng sớm đã rút đi.

Nobita đào tay xuống đất cầm lên một cái cây nhỏ trong tay. Cành cây đó đã có vẻ héo rũ và chết khô từ lâu. Rồi mỉm cười nhìn Aron.

-Cái cây này cậu thấy còn sự sống chứ.

-Có lẽ không.

Hắn dùng dương khí truyền cân bằng lại, cành cây vươn lên mạnh mẽ rồi nở hoa.

-Nhìn đi. Một nhành cây, chỉ cần còn chút sinh lực. Chỉ cần nó còn một tia hi vọng sống, nó sẽ tiếp tục chờ đợi cơ hội vươn mình trở lại. Nó sẽ chờ, chờ tới lúc có cơ hội để làm được.

-Chỉ cần đừng đánh mất đi một tia ý niệm cuối cùng, nhất định sẽ luôn tồn tại cách để bước tiếp. Và rằng, hoa sẽ nở, khi cây đã sẵn sàng!