Chương 232: Lại đến thôn Foosha.

One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại

Chương 232: Lại đến thôn Foosha.

Hai ngày sau, Tokeru và Dragon tách ra. Tokeru mang theo Kuina bay đến vương quốc Goa, thăm Makino. Belo Betty và Kuma cũng đang có mặt tại vương quốc Goa để tiếp ứng.

Tokeru rời khỏi đây thấm thoát đã hai năm, vương quốc Goa và thôn Foosha đã thay đổi bộ mặt rất nhiều. Garp trở lại đây, cũng trực tiếp biến nơi này thành vùng quê yên bình nhất biển Đông. Không có băng hải tặc nào dám bén mảng tới đây. Hải tặc ở biển Đông còn chưa có gan chọc giận Garp a.

Quyền lực của quý tộc, hoàng tộc vương quốc đã xuống rất thấp, vua cũng chỉ có ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Cứ theo đà này, vài năm nữa có lẽ tầng lớp này sẽ sụp đổ.

So với lần đầu tiên Tokeru đến đây, vương quốc Goa không nghi ngờ gì đã thân thiện xinh đẹp hơp nhiều. Bến cảng cũng tấp nập khách du lịch và thương nhân hơn, rất náo nhiệt.

"Tokeru-san, nơi này tấp nập thật ".

Kuina lần đầu rời nhà, cho nên đầy hiếu kỳ và tò mò nhìn xung quanh. Hay ngày trời bay trên biển đích thực có chút nhàm chán. Trên bến cảng có rất nhiều hàng quán buôn bán, cũng có nhiều khu vui chơi thú vị. Tokeru dắt theo Kuina đi dạo một vòng, cũng lặng lẽ nghe thương nhân nói chuyện.

Kuina thì đầy hứng thú đứng trước cửa hàng, xem kiếm. Trong tay nàng đã có thanh Wado Ichimonji nhưng nó không ảnh hưởng đến việc nàng có hứng thú với các thanh kiếm.

"Ông chủ, những thanh kiếm này bao nhiêu tiền? ".

"Cô bé quả thật rất biết hàng, đây là những thanh kiếm tốt nhất đến từ Logue Town được làm bởi các sư phụ của tiệm Ishida. Giá của nó là 50 000 belly một thanh ".

"Mắc như vậy? ở nơi của chúng ta, 50 000 belly đủ mua được 25 thanh kiếm ".

Ông chủ trong lòng hơi khinh thường, không cần đoán cũng biết những thanh kiếm đó có chất lượng thế nào a. Những thanh kiếm mà hắn đang bày bán đích thực đến từ Logue Town, giá cả tuy rằng nói thách lên nhưng tuyệt đối không dưới 30 000 Belly.

"Kiếm tốt thì giá cao mà, những thanh kiếm T-Kitetsu chất lượng tuyệt hảo đã được nhiều kiếm sĩ chứng nhận. Những thanh kiếm này đến Đại Hải Trình cũng rất có thị trường ".

Ông chủ thấy Kuina ăn mặc đẹp, sạch sẽ, cho nên cũng nói nhiều hơn bình thường. Có thể buôn bán những thanh kiếm này cũng là một niềm tự hào của ông ta, thường xuyên lấy nó để khoe khang.

Tokeru nghe được nói chuyện, hứng thú bước lại gần. Bởi vì những thanh kiếm này đến từ tiệm rèn ngày xưa của Tokeru. Còn các thanh kiếm lại là sản phẩm của những người thợ trước kia Tokeru thuê mướn.

"Có thể nói rõ hơn và kiếm T-Kitetsu được không? tại sao lại gọi như vậy? ".

Ông chủ thấy Tokeru, mắt sáng ngời. Vóc dáng cao, ngoại hình tốt, ăn mặc đẹp đẽ, tự tin.

Với kinh nghiệm của ông chủ bao nhiêu năm, người này – có tiền!!! Mà có tiền đương nhiên là khách quý a.

"Vị khách này hỏi rất hay, gọi là kiếm T-Kitetsu là để phân biệt với các thanh quỷ kiếm Kitetsu nổi tiếng. Những thanh kiếm này không bị nguyền rủa, chắc chắn và sắc bén hơn hẳn các loại kiếm khác. Nghe nói những thợ rèn ở Logue Town gọi như vậy để thể hiện sự tôn trọng với thợ rèn đã dạy dỗ bọn họ ".

Ông chủ nói đến đây, nhìn ngó xung quanh rồi nhẹ giọng:

"Vị thợ rèn đó nghe nói đã từng đến nơi này, hiện tại có lẽ đang ở vùng biển Đại Hải Trình ".

Nhìn vẻ mặt này, Tokeru có chút buồn cười. Nghe người khác nói về mình cũng không tệ lắm a. Thấy Kuina có vẻ nghĩ ra gì đó, Tokeru vội vàng ngăn lại rồi kéo cô nàng này đi. Đồng thời cũng qua loa nói với ông chủ:

"Hôm khác ta lại đến ".

Bỏ lại ông chủ sắc mặt không tốt lắm.

Kuma và Belo đã gần tới nơi này, Tokeru không muốn gây ra phiền phức không đáng có. Còn về những thanh kiếm này, tuy đúng là kiếm đến từ tiệm Kitetsu ở Logue Town, nhưng cũng không phải những thanh kiếm tốt. Nhiều khả năng đây chỉ là những thanh ở phân khúc tầm trung.

"Thợ rèn nổi tiếng đó là ngài phải không? Thì ra ngài nổi tiếng như vậy ".

Kuina hớn hở nói, giống như vừa mới phát hiện ra thứ gì đó hay ho. Nghe ngữ điệu của ông chủ bán kiếm, có lẽ thanh kiếm mà Tokeru rèn ra rất không tầm thường a. Như vậy nhiều khả năng Zoro chiếm được món hời.

"Đúng là ta, có muốn ta rèn cho một thanh kiếm tốt không, đảm bảo hơn hẳn Wado Ichimonji ".

"Không cần, Wado Ichimonji là tốt nhất ".

Kuina kiên định nói, hiển nhiên cô nàng này không có ý định thay đổi vũ khí. Tokeru nhún vai, cũng không có nói thêm gì. Với một số người, vũ khí cũng không đơn giản là dùng để chiến đấu, nó còn mang ý nghĩa tinh thần.

"Thủ lĩnh ".

"Tokeru-kun ".

Kuma và Belo Betty xuất hiện như bóng ma, dọa cho Kuina kinh hãi. Cũng may Tokeru nhanh nhẹn ngăn lại, bằng không thì nàng đã rút đao ra chém. Tokeru hơi gật đầu với Kuma, sau đó cười giới thiệu:

"Đây là Kuina, con gái Koshiro. Người to cao này là Kuma, vị tiểu thư xinh đẹp này là Belo Betty ".

Kuma nhìn về Kuina, ánh mắt có chút vui mừng vè hiền hòa hơn. Hắn và cha mẹ Kuina cũng có quen biết, cho nên thái độ với Kuina khác hẳn bình thường. Về phần Belo Betty, cô nàng này chỉ gật đầu với Kuina một cái rồi chạy đến bên cạnh Tokeru, mặt mũi đầy hớn hở.

"Rõ ràng đã tới biển Đông hơn nửa tháng, tại sao giờ mới tới thăm ta? ".

Nhìn Belo Betty, Tokeru không nhịn được trêu trọc:

"Vị tiểu thư này có chút hiểu nhầm, ta lần này tới thăm Makino a ".

"Đáng ghét ".

Mấy người nhanh chóng bước vào trong thôn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui.

Quán rượu của Makino sau ba năm đã thay đổi rất nhiều. Dễ thấy nhất là nó lớn hơn gấp ba lần và đắt khách hơn nhiều. Khách hàng không chỉ là người dân trên đảo mà còn là những thương nhân trên bến cảng và khách du lịch đến từ nhiều nơi.

Công thức mà Tokeru đưa cho Makino đã được cô nàng này khai phá ra quá nửa. Hàng loạt những loại rượu mới ra đời với hương vị đặc sắc đa dạng, phù hợp với mọi loại sở thích.

Bởi vì Garp thường xuyên có mặt trên đảo, cho nên hải tặc không dám vào đây mua rượu. Các thương nhân nhận ra đây là cơ hội mua bán, cho nên tới nơi này rất nhiều và làm cho thôn Foosha náo nhiệt hẳn lên.

Đã có nhiều thay đổi xung quanh, nhưng biển hiệu lại không có chút thay đổi nào. Tokeru xuất thần nhìn vào biển hiệu, cười nhẹ nhàng bước vào.

Trong quán rượu có không ít người phục vụ đang qua lại. Makino cười duyên dáng đứng đằng sau quầy Bar, đồng thời cắm cúi ghi chép. Cho dù đã là bà chủ, nhưng nàng vẫn ưa thích đứng ở đó, nhìn khách hàng uống rượu cười đùa.

"Một chén rượu vang đỏ ".

Tokeru ngồi trên ghế, nhìn Makino gần trong gang tấc nói. Ngữ điệu đầy quen thuộc, y hệt như hơn hai năm trước. Makino động tác dừng lại, ngước mắt lên nhìn người yêu, run giọng trả lời:

"Không uống Rum hay bia sao? ".

"Không, rượu vang có ý nghĩa hơn ".

"Ừm".

Makino ôn nhu mỉm cười, sau đó nói to:

"Miễn phí dùng rượu trong ba ngày ".

"Hay quá bà chủ ".

"Cạn ly ".

Không khí hiện trường nháy mắt đã bị đốt cháy, Tokeru và Makino nhìn nhau mỉm cười, hoàn toàn tách biệt khỏi cái ồn ào náo động xung quanh. Ngồi ở phía xa, Belo có chút hâm mộ nhìn hai người, tình cảnh này quá đẹp a.

Không biết có phải do vô tình hay cố ý, dù quán rất đông nhưng cũng không ai đến gần quấy rầy Tokeru và Makino nói chuyện. Tokeru vui vẻ kể cho Makino những phiêu lưu và sinh hoạt vụn vặt, đồng thời thỉnh thoảng trêu chọc cô nàng này.

Buổi tối, Makino đóng cửa quán rượu sớm, sau đó trắng trợn kéo Tokeru vào phòng ngủ phía sau. Tokeru trợn mắt há hốc mồm nhìn sự ‘chủ động’ của Makino, trong lòng điên cuồng hét lớn.

Makino, người thay đổi! nhưng mà ta thích thế!

Thấy Belo Betty sắc mặt hơi u oán, Tokeru ‘không đành lòng’ trực tiếp lôi cả nàng theo. Để lại hai người Kuma và Kuina xấu hổ nhìn nhau.

Chúng ta làm gì bây giờ? nghỉ ngơi ở đâu?

Ba ngày trôi qua rất nhanh, sinh hoạt của Tokeru gói gọn trong 7 chữ: Sáng dạy học, tối về làm cọc. ‘Dạy học’ đương nhiên là dậy Kuina kiếm thuật, còn ‘làm cọc’ … tự hiểu.

Cho dù thể chất cực mạnh, Tokeru cũng không nhịn được có chút run chân. Thậm chí cho hắn đại chiến với đô đốc một trận cũng không có mệt thế này a. Makino là người thường, do đó cũng không có quá nhiều vấn đề. Nhưng Belo thì lại khác, cô em này có năng lực của Trái Ác Quỷ Kobu Kobu no mi có thể khuyến khích tăng cường quyết tâm và năng lực thể chất cho người khác. Belo sử dụng nó cho Makino, từ đó Tokeru phải đối mặt với hai ‘ác quỷ’.