Chương 14: Vũng Máu Chó Rơi Xuống Đầu 5

Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!

Chương 14: Vũng Máu Chó Rơi Xuống Đầu 5

Đáp lại cô gái chỉ là những cái đánh mạnh vào chân, đau khổ vạn phần, trái tim dường như đã như tảng băng, tảng băng này đã bị nứt vỡ ra, cô gái nở nụ cười, nụ cười trong đau khổ, trong tuyệt vọng.

Nghiêm... có lẽ kể cả khi em chết em cũng chẳng có được tình yêu của anh. Ngày hôm nay ngay lúc này em muốn giải thoát. Chết không phải giải thoát... nhưng nó có thể làm em trốn tránh được cái thứ em hàng ngày theo đuổi.

Khi yêu mù quáng một người, bạn có thể trở thành kẻ cao thượng cũng có thể trở thành kẻ ích kỉ, Cao thượng là bạn có thể chấp nhận người bạn yêu yêu người khác chăm lo người khác và khi họ đau khổ, họ tuyệt vọng, họ cần một bờ vai, cần một người ở bên thì bạn sẵn sàng ở bên họ khi người họ yêu không có cạnh họ, giống yêu đơn phương, chỉ khác mỗi bạn có tư cách để xen vào cuộc tình đó mà bạn không làm. Mù quáng cao thượng có thể như thế.

Còn ích kỉ chính là bạn không cho họ gần người khác nhất là người bạn cảm thấy họ luôn quan tâm, ánh mắt của họ luôn luôn dán lên người đó và dù bạn có tư cách hay không có tư cách xen vào thì bạn vẫn xen vào cuộc, trong đầu bạn luôn luôn có suy nghĩ là người kia cũng yêu bạn nhưng không nói, hoặc đã nói, nhưng họ thay đổi. Mù quáng, ích kỉ có thể như vậy.

Tình yêu có rất nhiều loại, mỗi loại một khác, đó là cách yêu của mỗi người chúng ta.

Cô gái nhắm mắt lại cả người mềm nhũn, tất cả mọi người ở đó đều chẳng biết cô gái ấy còn sống hay chết còn tỉnh hay đã ngất...

Cảnh tượng cô gái cả người màu me, quần áo rách nát nằm giữa bãi cát vàng, ánh nắng chiếu vào thân thể cô ấy, nó kinh dị đến mức khiến người nhìn cũng phải ngất... đó giống như cảnh tượng thây ma bị chết cháy dưới ánh nắng mặt trời đẹp đẽ mà nắng gắt ở trên sa mạc.

Anh chỉ nghe mọi người kể lại, chứ không có mặt ở đó nhưng nghe vậy anh cũng thấy xót.

"Cháu, Tình nhi sao ngất?" Bà Liệu không biết từ lúc nào xuất hiện, lo lắng nhìn Lạc Quyên trên giường, hỏi Tuần Vũ.

Chưa lành hẳn... sao vừa đến trường liền bị như này? Có lẽ bà nên kêu gia sư về nhà dạy để an toàn vậy.

"Là do cháu ạ... nếu cháu không nói gì có lẽ cô ấy sẽ không ngất ạ..." Tuần Vũ cúi đầu nhận lỗi, chỉ kể do bản thân nói để mình đỡ Lạc Quyên đi rồi bất cẩn không để ý Lạc Quyên bị va chân vào tường nên sự việc mới như này. chứ không nói chuyện gì khác.

Chỉ nhận lỗi bản thân còn đâu không liên quan không nói, bởi vì vốn từ đầu là Tuần Vũ sơ suất nên mới xảy ra chuyện như này, bà Liệu nghe xong chỉ ừ, bà không tức giận bởi một phần ba tội là Tuần Vũ còn lại là do Lạc Quyên, bản thân bị chảy máu cũng không biết gì cũng thật là!

"Vậy... định lấy gì đền tội?" Bà Liệu trong đầu nẩy ra ý định gì đó, hỏi Tuần Vũ...

Lấy gì? Sao mỗi lần nhìn vào mắt người này anh nhìn thấy chữ lấy thân đền tội cho con gái tôi đi! Là thế nào...

"Được rồi, bác định mời gia sư về dạy cho Tình nhi, chứ để Tình nhi đi học thì không an tâm... mà không cho đi thì Tình nhi buồn... yêu cầu này hơi quá, cháu có thể lúc đi học về qua chơi với nó được chứ?" Bà Liệu nói, Tuần Vũ nghe thế hơi do dự cuối cùng cũng gật đầu. Bà Liệu hài lòng hết sức.

"Ơ.. mẹ?" Lạc Quyên mở mắt nhìn thấy bà Liệu thì ngu ngơ kêu lên.

Bà Liệu ngồi xuống, tay gõ nhẹ lên đầu Lạc Quyên: "Con đó! Toàn để mẹ lo lắng!" Trách móc nhưng nghe kĩ sẽ ra sự dịu dàng trong lời nói của bà Liệu.

"Hi hi..." Lạc Quyên cười trừ.

Hai da. Mình thế nào lại không cẩn thận để ý chân bị chảy máu a! Cơ mà kiểu này chắc chắn bị cấm không đi học... Lạc Quyên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lòng không khỏi thở dài.

"Liệu Tuyết Tình! Cô nhìn cho kĩ xem người trong này là cô đúng không?" Đột nhiên tiếng cửa mở và chiếc máy tính bên trong là video đang được mở xuất hiện trước mặt Lạc Quyên... cùng với đó là tiếng quát cùng tiếng an ủi... Lạc Quyên tai có thể nghe được tiếng nói Lãng Nịnh Thu khuyên can.

Mọi chuyện đều quá bất ngờ cả bà Liệu cùng Tuần Vũ đều ngơ ra.