Nơi Tận Cùng

C8: Xử

- Về? Ai cho các ngươi đi?
Đan Phong quay về phía vợ chồng Vũ Tịch nói, vẻ mặt không nhìn ra sự tức giận gì.
- Hừ, bọn ta muốn đi thì đi, việc gì cần ai cho phép.
Đan Phách tức giận nói, hắn thật không ngờ tên tiểu tử này dám lên mặt với hắn như thế.
Đan Phong chẳng quan tâm đến lời Đan Phách nói, giờ hắn chỉ cần làm cho nhanh là được
- Ta đến đây là để cho Đan Hải trưởng lão xử các ngươi, cho các ngươi một cơ hội.
Đan Phong nói như thế liền quay sang nói với Đan Hải đang khó hiểu.
- Đan Hải trưởng lão, bọn hắn hà hiếp tiểu muội Đan Tuyết Nhi của ta, gây thương cho muội ấy, tội này nên xử như thế nào?
Đan Phong làm thế này là cũng nể phần tình của Đan Ngọc Thúy thôi, nếu không thì mồ mã chuẩn bị dựng cho vợ chồng Đan Phách.
Đan Hải thoáng ngựng người, hắn cũng hiểu ra vài điều sau đó kéo Đan Phong lại nói nhỏ
- Phong Nhi à, ta không thể xử được. Ngươi cũng biết cha ngươi chết rồi, các ngươi cũng vì thế mà trở thành đề tử Đan gia bình thường, mà một trưởng lão đánh một đệ tử bình thường thì gia quy nào có quy phạt. Ta nghĩ lúc này ngươi nên qua xin lỗi Đan Phách trưởng lão đi, nếu không e rằng các ngươi sẽ không xong đâu.
- Không xử được?
Đan Phong ra vẻ bất ngờ nhưng trong lòng hắn đang cười thầm "như thế mới đúng, có thực lực thì có tất cả, ta cũng chỉ mong câu này để không phải thẹn với lương tâm lương thiện của ta mà thôi".
Ngay từ đầu khi hắn quay về gặp tình cảnh đó, hắn thực sự muốn giết chết Vũ Tịch ngay lập tức nhưng mà một nửa lương tâm của hắn lại thoáng hiện vẻ ngây thơ của Đan Ngọc Thúy, khiến hắn mũi lòng. Khi nghe nhắc đến xử phạt đường, hắn quyết định cho Vũ Tịch một ván bài hên, xui. Nếu hắn nói vụ việc này mà nó được xử phạt công bằng thì sẽ cho qua, đây là lá bài hên. Nhưng mà trên thế giới này làm gì có công bằng, hắn chắc chắn là sẽ không xử, đây chính là bài xui, hắn sẽ đích thân làm, là điều hắn khát khao.
- Tiểu nhi vô tri.
Vợ chồng Đan Phách liền bỏ mặt đi ra ngoài.
- Khoan đã.
Đang Phong cười tà kêu lại.
Đan Phách nghe thế liền không thể ngăn được cơn giận nữa, nãy giờ hắn không so đo với Đan Phong mấy cái nhỏ nhặt này vì hắn không muốn bắt nạt trẻ nhỏ, nhưng mà Đan Phong cứ làm tới khiến hắn thể không cho Đan Phong một bài học. Khí thế luyện thể tầng 10 của hắn phát ra nhắm hướng Đan Phong.
- Khoan đã, Lục đệ. Phong nhi dù sao cũng còn nhỏ, không hiểu…
Đan Hải lo cho Đan Phong không chịu được uy áp sức nặng của luyện thể tầng 10 mà chuẩn bị ra ngăn cản Đan Phách nhưng mà…
- Các ngươi đi được sao!
Đan Phong phóng ra khí thế luyện thể tầng 12 nặng trĩu gây up áp khắp phòng, khiến cho cả ba người thân hình đều cứng ngắc, khô khốc, mồ hôi rơi lã chả. Họ cảm thấy hoảng sợ vì tưởng có kẻ địch đột nhập, hơn nữa là vì cái uy áp này nó không giống luyện thể tầng 12, nó nặng hơn nhiều, cao hơn nhiều bởi họ đã từng chịu dựng uy áp của ba vị lão tổ đều là luyện thể tầng 12.
- Làaaa..ai?
Đan Hải khó khăn mở miệng nói nhưng mà cũng đồng thời hắn cứng miệng vì phát hiện một điều khó có thể tin. Hắn thấy Đan Phong đang từng bước, từng bước nhàn nhã đi đến bên cạnh vợ chồng Đan Phách, gương mặt Đan Phong lúc này trông thật tà ác đến khó tưởng.
Trông khi đó thì nét mặt vợ chồng Đan Phách khó tin đến cực độ nhìn Đan Phong, nhìn đến vẻ mặt của hắn thì lập tức chuyển thành xanh mét, họ có thể cảm nhận được một con quái vật đang đến, đang khao khát bọn họ. Vũ tịch bỗng chốc ngã quỵ xuống đất, thờ người nhìn Đan Phong, có lẽ nàng đã không còn cảm giác gì.
- Ta nói rồi, các ngươi đi được sao?
Đan Phong đứng trước mặt vợ chồng Đan Phách nói, tuy hắn chỉ cao tới vai Đan Phách nhưng hình tượng hắn lúc này đã to lớn không thể nào tưởng được trong mắt họ.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì? Nên…nhớ ta…ta là trưởng lão của Đan gia.
Đan Phách chưa lúc nào như lúc này, cơ thể chậm chạp, run rẩy nói
- Trưởng lão Đan gia? Ha hả.
- Ngươi sẽ không còn là trưởng lão của Đan gia, bởi vì ta sẽ là gia chủ Đan gia, ta tuyên bố khai trừ ngươi, vì thế…
Nói đến đây Đan Phong liền giơ tay lên vai phải Đan Phách nhấn mạnh xuống, đồng thời tay phải Đan Phong điểm liên tục lên khắp ngực Đan Phách. Sau đó Đan Phong lại đổi bên vai, động tác cũng tương tự lúc nãy.
- A aaa á a AAA.
Động tác của Đan Phong rất nhanh, khi Đan Phách kịp phản ứng thì đã ngã ngồi đặt mông xuống đất mà gào thét trong đau đớn.
- Ngươi…ngươi đã làm gì ta.
Đan Phách cố nén đau lại, cắn răng nói nhưng ngay lập tức
- Tay…tay ta, không…không thể nào.
Hắn tuyệt vọng như rơi vào hầm băng tối tăm, tâm lạnh giá ngốc ra nói. Chỉ chốc lát sau, đôi mắt hắn biến đỏ ngầu, oán hận, căm tức nhìn Đan Phong thốt lên hai chữ rõ ràng
- Là ngươi.
Ánh mắt đó, nét mặt đó như muốn ăn tươi nuốt sống Đan Phong nhưng bây giờ hắn làm được gì?
- Hừ! Tiếp theo sẽ là ngươi, là ngươi đấy.
Đan Phong chỉ hừ lạnh với Đan Phách một cái rồi quay sang nhìn Vũ Tịch khá là dịu dàng, dường như hắn đang muốn "ân cần, chăm sóc" nàng tử tế.
- Không, không…tha cho ta, là ta sai, ta có lỗi, tha cho ta.
Vũ Tịch ngơ người không ngừng bò lùi về sau theo bản năng, hoảng sợ cầu xin hắn.
- Phong…Đan Phong, ngươi mau..dừng lại
Đan Hải đứng xa nhìn sự việc đang xảy ra khổng khỏi khiến hắn hoảng sợ, nhưng kì lạ là sâu trong ánh mắt hắn bỗng lóe lên một tia mừng rỡ "Đan Phong từ khi nào đã mạnh như vậy?" hắn thầm nghĩ. Sự việc xảy với Đan Phách quá nhanh khiến hắn không ngăn cản kịp nên lúc này đây hắn phải cố gắng ngăn. Hắn không thể hành động tự nhiên, sức mạnh luyện thể tầng 10 không bằng nhưng chí ít hắn cũng có thể lên tiếng.
- Im miệng ngươi lại.
Đan Phong quay lại quát với Đan Hải
- Nếu không phải lúc nãy ngươi còn có nghĩ một chút về Ông già ta mà bỏ qua chuyện xàm lúc vừa rồi thì bây giờ ngươi cũng đã có tên trong danh sách.
"Nhớ lại tình nghĩa với cha ta mà bỏ qua cho ta, ta nhổ vào" Đan Phong khinh bỉ trong lòng. Qủa thật nếu Đan Hải nhớ tình nghĩa cũ với cha hắn thì đã sớm chăm sóc Đan Tuyết Nhi tử tế rồi, chứ đâu buâng quơ như thế này, kiểu tình nghĩa này của Đan Hải chỉ như đang nhìn một thằng ăn mày, vô gia cư, tội nghiệp nói "Nhớ ngày xưa cha ngươi đã cho ta một trái táo nên chuyện này thôi đi".
Đan Hải liền cứng họng nay lập tức, ngẫm nghĩ trong đầu cũng chẳng biết làm gì hơn nên hắn lúc này cũng chỉ đành than thở, tiếc nuối cho vợ chồng Đan Phách trêu vào một co bò nhưng không ngờ là hổ giả nai, người có thể cứu họ lúc này có lẽ chỉ có 3 lão tổ.
- Á aaaa aa a AAAAA.
Đan Phong móc mười cây tử trúc châm ra, cắm chuẩn xác vào mười vị trí trên đầu Vũ Tịch khiến nàng không ngừng co quắp trên đất la hét như quỷ khóc tựa chịu phạt ở 18 tầng địa ngục. Giây lát sau khi miệng Vũ Tịch trào bọt trắng có lốm đốm chấm đỏ hắn liền rút châm ra.
Xong xui mọi chuyện, bỏ mặc Vũ Tịch đang ngây ngốc, ngớ ngẩn bò đi bò lại trên đất, hắn thu khí thế lại liền đi lại cái ghế to bự nắm giữa căn phòng mà lúc đầu Đan Hải ngồi tử tế ngồi xuống cầm quyển sách đang đặt trên ghế bình thản xem.
RẦMMM
Cửa phòng đóng chặt vỡ ra từng mảnh, ba lão giả đầu tóc bạc trắng với khí thế luyện thể tầng 12 phô trương chạy vào quát
- Là kẻ nào xâm nhập Đan gia ta?!
- Hử?
Ba lão cảnh giác nhìn xung quanh ngay khi vừa bước vào. Bên trái Đan Hải đang đứng đơ người, thẩn thờ, lẩm bẩm, nét mặt vẫn còn vẻ hoang man, khó hiểu. Bên phải là vợ chồng Đan Phách, một người thì hai cánh tay như khúc gỗ đang căm hận cực kì không để ý xung quanh nhìn chằm chằm một thiếu niên áo xanh nhạt có pha nhiều máu ngồi bình thản đọc sách giữa phòng, còn một người thì tai tóc bấn loạn hay cười hi hi ha ha bò đi bò lại trên mặt đất như một đứa thiểu năng, ngu ngốc.
- Các vị lão…tổ
Đản Hải tỉnh người lại nhìn ba lão giả đang đứng bất bình tĩnh hô.
- Có chuyện gì xảy ra, nói mau.
Gặp tình cảnh vợ chồng Đan Phách, bọn họ đều tức giận, một lão vội đi lại hỏi rõ Đan Hải, hai lão còn lại đề phòng nhìn Đan Phong, có vẻ hắn là người khả nhi nhất mặc dù với số tuổi của hắn khiến họ quá là khó tin trong chuyện này.