Chương 1: Những ngôi sao trên bầu trời

Những ngôi sao trên bầu trời

Chương 1: Những ngôi sao trên bầu trời

Khi kể về cuộc đời của chính mình, người ta thường gặp khó khăn vì không biết bắt đầu từ đâu. Nếu như một phụ nữ đẹp muốn nói về chuyện đời của cô ta, thường thường bạn có thể lắng nghe mối tình đầu của cô ấy, còn một doanh nhân thành đạt, rất có thể đó là một thanh niên với hai bàn tay trắng trên con đường lập nghiệp. Khi bạn lắng nghe một ông già kể chuyện, sự bắt đầu không ngoài cái chết và tân sinh.
Cuộc đời tôi – xin bắt đầu bởi lần đầu tiên bị từ chối, cũng là lần đầu tiên tỏ tình.
Mùa xuân năm ấy, thời điểm mà những cơn mưa mang theo sức sống phủ lên thành phố hòn ngọc viễn Đông giúp rửa sạch bầu không khí vốn oi bức mà bụi bặm cũng làm cho tình trạng ngập lụt và ùn tắc gia tăng. Đối với một thằng học sinh mới chân ướt chân ráo bước vào năm nhất trường cấp III, rất ghét ra ngoài như tôi, thì chỉ nội việc thành phố có nhiều hơn một chút màu sắc tự nhiên cũng đủ để trung hòa chút phiền toái nhỏ ấy.
Vậy đó, mùa xuân với tôi thật đẹp và thơ mộng biết bao.
Đặc biệt khi lớp chúng tôi có hai bông hoa đẹp nhất trường, X và Y. Khi nói về họ, bạn có thể liên tưởng đến loài hoa hồng rực rỡ nhất và loài hoa lan cao quý nhất. Thực ra Y đẹp hơn, nhưng cái khí chất lạnh lùng của cô ấy khiến chúng tôi cảm thấy khó tiếp cận, thành thử X nổi tiếng hơn một chút.
Tiếc là, hoa hồng thì có gai.
"Xoẹt!"
Tôi có cảm giác như mình đang đứng nhìn một đoàn tàu dài chạy ngang trước mặt, thật lâu thật lâu tựa như vĩnh hằng, rồi đột ngột toa cuối cùng chạy vụt qua chỉ để lại thứ âm thanh đanh thiếc âm ỉ.
"Hừ, không nhìn lại mặt mình trước khi tỏ tình à? Cái ngữ như cậu?" X chống nạnh kiêu kì, xòe bàn tay thả những mảnh vụn của bức thư tình mà tôi mất trắng đêm viết, thậm chí còn chẳng thèm đọc qua lấy một lần.
Mặc dù đã đoán trước được, nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mát. Thật đau.
Tôi không nhớ mình trải qua những giây tiếp theo như thế nào, những cái chỉ trỏ, những lời dè bỉu và cái âm thanh xé rách ấy như lưỡi dao và muối không ngừng làm đau trái tim tôi.
X biến mất cùng với lũ con gái hay đi cùng, như chúng tinh củng nguyệt. Mắt tôi dán chặt xuống đất cho đến khi một bàn tay lay lay vai tôi.
"Về thôi nào." Thằng Z - bạn nối khố của tôi, duy chỉ có nó mới có thể băng bó vết thương lòng của tôi lúc này. "Tao mới trộm đĩa phim heo của ông anh, tối nay…" Nó thủ thỉ vào tai tôi những lời dụ hoặc như con quỷ Sucubus thường chui vào giấc mơ những chàng trai trẻ dư thừa tinh lực.
Thằng bạn dễ thương quá đỗi! Thật hiểu lòng anh em!
Tối hôm đó, như hẹn, tôi qua nhà nó. Hai chúng tôi dán mắt vào màn hình cong với hệ điều hành Window xp, tận hưởng cái lạc thú không thật.
"Tao đố kị với mày đó, A à. Ông bà già mày chẳng quản mày, thích làm gì thì làm." Z thổ lộ. "Chứ như tao, buổi tối 8h là đã phải về nhà, ngày nào cũng phải cắm mặt vào sách ít nhất hai giờ đồng hồ." Nó than thở, kể lể, oán hận cha mẹ nó.
Quả thật, đứng ở vị trí của nó, đố kị với tôi là phải.
Nhưng mày có biết không Z, tao cũng đố kỵ với mày biết bao?
Gia đình tôi có bốn người. Ngoại trừ cha mẹ, dưới tôi còn có một thằng em trai. Thằng đó ngỗ nghịch, láo toét, nên tôi với nó cũng chẳng thân nhau mấy, hơn nữa hai người lớn lúc nào cũng bênh nó, khi nào đã hết đường bênh rồi thì lại lấy cái lí do "anh thì phải nhường em" ra. Về phần bọn họ, tuy là vợ chồng nhưng cứ như chó với mèo, nước với lửa, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ. Ngoại trừ việc bênh thằng em thì hầu hết không bao giờ đồng lòng với nhau cả.
Tôi không thích gia đình tôi chút nào, thậm chí là chán ghét. Chẳng bù cho thằng Z, gia đình hòa thuận, êm ấm mà lại còn khá giả (hồi ấy có máy tính là giàu rồi).
Nhưng tôi cũng không nói điều đó ra, chỉ cười trừ, rồi lại nhớ đến nỗi nhục buổi chiều, trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất không tên. Tại sao nhà mình không được như nhà nó? Tại sao mình lại bị từ chối?
Khi sự khó chịu ấy lắng xuống, tôi mới hoảng sợ gạt những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
"Thôi, tao về đây." Tôi đứng dậy nói.
Thằng Z kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Đang đoạn hay mà?"
Tôi lắc đầu, tuy có chút tiếc rẻ nhưng vẫn quyết định bỏ về. "Hết hứng rồi."
"Yếu sinh lí." Z khịt mũi, rồi tiễn tôi ra ngoài cửa.
Khi bước xuống phòng khách, tôi giật mình thấy cha mẹ nó vừa bước xuống xe máy. Hú hồn, may là mình về đúng lúc!
"Con chào hai bác ạ!" Tôi lễ phép chào hỏi.
Cha mẹ Z nhìn thấy tôi cũng gật gật đầu, mẹ nó còn bảo.
"Sao không ở lại chơi chút nữa, cô vừa mua về ít trái cây đây?"
"Thôi, thôi ạ! Con phải về bây giờ. Con xin phép!" Tôi lắc đầu lia lịa. Đùa, vừa làm trò xấu xong thì còn lòng dạ nào ở lại nữa.
"Ừ, thế thôi để khi khác vậy nhé. Con chắc phải về sơm học bài hả?"
"Vâng." Tôi nói dối không hề đỏ mặt. Mẹ Z trừng mắt nhìn thằng bạn nối khố:
"Thấy con người ta chưa? Phải chăm chỉ như thế chứ ai lười như mày ấy?"
Thằng Z chẳng đem những lời ấy vào đầu, nó hiểu tôi quá mờ. Rồi nó tiễn tôi ra ngoài cửa.
"Về học bài nha cháu!" Nó làm mặt nghiêm với tôi.
"Tao đánh mày giờ." Tôi khịt mũi.
"Hì hì…" Chợt, thằng Z cứng người lại, mồ hôi long tong trên khuôn mặt mũm mĩm mập mạp của nó. "Chết tao rồi, tao quên tắt máy." Z rên rỉ. Cùng lúc ấy, từ trong nhà vọng ra tiếng gọi giận dữ của mẹ nó.
Tôi leo lên xe đạp rồi bằng tốc độ nhanh nhất lao đi, không dám quay đầu trở lại. Nhiều ngày sau đó, cũng không trở lại.
Quãng đường từ nhà thằng Z đến nhà tôi chỉ khoảng hai, ba trăm mét. Nhưng tâm tình mệt mỏi cùng với cảm giác bài xích khiến bàn đạp thật năng nề. Bụng dù đói meo nhưng tôi vẫn chọn con đường vòng để đi.
Con đường đi qua hẻm nhỏ, có một cửa hàng sửa xe cũ kĩ. Trước đây chỗ này là một sân bóng nhỏ.
Thật hoài niệm làm sao!
Một chút kí ức vụn vặt trong trí nhớ hiện lên, nhưng nhanh chóng bị tôi quét ra khỏi đầu. Về thôi.
Chậm chạp đạp tới trước cửa nhà, tôi dắt xe vào sân. Từ ngoài này cũng có thế nghe thấy tiếng đổ vỡ, la hét bên trong.
"Con về rồi."
Không có ai đáp lại. Tiếng chửi rủa vẫn náo nhiệt như vậy. Khi tôi lên tiếng thì hòa vào mớ tạp âm hỗn loạn, giống như ném hòn đá xuống biển trong cơn bão. Tôi cũng không đối diện họ, chỉ lẳng lặng mò xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy ra phần chả lụa còn thừa. Một ít bánh mì còn dư lại từ bữa sáng. Ai đó đã bỏ bữa, ai nhỉ, ai mà biết, ai quan tâm cơ chứ?
Tôi muốn học bài, nhưng tiếng cãi nhau quá ồn ào khiến tôi không thể tập trung được. Leo lên giường, cuộn mình trong chăn, nhưng cái lạnh lẽo vẫn thấm vào da tôi, máu tôi, cốt tủy tôi, trái tim tôi.
Tôi lăn qua lăn lại, cố gắng xua đi tiếng ồn để chìm vào thế giới vô thực. Một thế giới an bình. Đó là thế giới như thế nào nhỉ?
Có lẽ mình nên ra ngoài, tôi thầm nhủ.
Chiếc xe đạp martin 107 màu đỏ vẫn còn nguyên ở chỗ nó vốn ở. Mặc dù cha mẹ không quản tôi nhiều nhưng cũng ít khi tôi ra đường muộn như thế này. Tôi xách nó ra ngoài, nắm chặt ghi đông và đạp mạnh. Chiếc xe lao vút đi một cơn gió. Tốc độ và mát mẻ khiến tâm tình tôi thoải mái một chút.
Thành phố vào ban đêm khác hẳn ban ngày. Lấp lánh đầy bí ẩn.
Những góc tối ít người biết nằm kề bên sự hoa lệ ấy. Cần có hiểu biết và quan hệ mới có thể tiếp cận nó. Ấy thế mà tôi biết một chút, số là ngoài thằng Z ra tôi còn quen một cậu dân chơi (nghe nói thế) tên T, hồi đó tụi tôi khá thân nhau, nó bảo nếu gặp chuyện cứ đến khu đèn đỏ rồi báo tên nó ra, chỉ là tôi cũng không có chuyện gì nhờ vả cả. Sau này nó bỏ học, chúng tôi cũng ít gặp lại.
"Khu đèn đỏ à? Đến xem thử một lần thế nào." Tôi thầm nhủ rồi quay đầu xe phóng đi.
Khu đèn đỏ nằm ở abc xyz, là nơi tập trung đủ thứ tệ nạn xã hội, những ả gái điếm tùy ý có thể thấy trên những lộ phố ồn ĩ, những sòng bài, những quán nhậu, những sàn nhảy vốn là tụ điểm trao đổi thuốc phiện. Thấp thoáng trong những góc u tối là bọn hút chích lờ đờ trong khói thuốc.
Ở đây chẳng có ai là người tốt cả.
Người như tôi dạo trong khu vực này cũng gây chú ý đôi chút, nhưng không ai nhìn nhiều. Nhà thằng T có sở hữu một quán karaoke ở gần đây, khi tôi đạp xe tới đó có chút choáng ngợp với sự xa hoa, lộng lẫy của nó. Tôi hơi ngần ngừ nhưng cũng đi vào, người chào khách giúp tôi dắt xe vào bãi.
"Xin chào, cậu thuê phòng cho bao nhiêu người?" Cô gái khá xinh đẹp trong bộ trang phục bắt mắt hỏi tôi, lần đầu tới nên tôi có chút lúng túng. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà trông cô giống y hệt nữ chính trong bộ phim heo tôi mới xem hồi tối.
"A, ân…không. Em…đến tìm người." Tôi lắp bắp. "Thằng T…em là bạn nó, em tên A."
Cô gái hơi nghi hoặc, nhưng nắm bắt được ý của tôi. Cô bảo tôi đợi một chút rồi chạy đi hỏi, có lẽ cô cũng không biết thằng T là ai.
Quả nhiên một lát sau cô gái quay trở lại, bảo tôi ngồi đợi. Một lần này tôi đợi hết nửa tiếng thời gian, có chút buồn ngủ.
"A!" Tiếng gọi làm tôi bừng tỉnh. Một cậu trai trong bộ vet đen xuất hiện, ban đầu tôi thậm chí còn không nhận ra cậu, phải mất một lát tôi mới nhận ra đó là T. Thấy tôi tỉnh táo lại, thằng T hớn hở nói. "Trời ơi A, lâu quá rồi mậy! Sao giờ mới đến, nhanh, uống gì bảo tao một tiếng." Nó vỗ vỗ vai tôi độp độp, tôi có chút không thoải mái với cách hành xử của nó. Có chút…người lớn quá.
"Ừ, tao đây. Trông mày khác quá, suýt chút nữa tao không nhận ra." Nói rồi tôi săm soi bộ vet của nó. Thằng T cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó cười khà khà.
"Ông già tao để tao phụ quán này, nên cần diện một chút. Theo tao, tao cho mày coi mấy thứ tuyệt lắm!"
Tôi gật gù, đi theo nó. Thằng T dẫn tôi tới một phòng đặc biệt, trong đó đã có sẵn năm đứa khác cũng choai choái tuổi tôi. Ba nữ hai nam, đáng kinh ngạc khi một trong số đó là X.
Khi nhìn thấy nhỏ, tôi thật sự bị chấn động. X so với ngày thường còn đẹp hơn, như tranh vẽ. Nhưng khi nhìn thấy nhỏ tôi lập tức lủi ra sau, tim tôi đập bình bịch như đánh trống.
"Sao vậy?" T hỏi.
Tôi chột dạ, thoái thác: "Xin lỗi, tao hơi mệt. Chắc tao về."
T trợn mắt: "Mày đùa à? Khà khà, chắc chưa tới bao giờ nên nhát hả? Vào đi rồi sẽ quen." Nói rồi nó kéo tôi vào phòng, mặc cho tôi dãy dụa. Cái thằng khỏe ác. Tôi vội quay mặt sang chỗ khác khi X chưa kịp nhìn thấy tôi.
"Giới thiệu với mọi người, bạn chí cốt của tao – A." Nói xong nó kéo tôi ra trước. "Thằng này hay xấu hổ lắm, mọi người đừng để ý."
"Nhưng đảm bảo nó chơi rất được!" T cho tôi một màn giới thiệu đủ thiện ý.
Nhưng lúc này tôi nào nghĩ được gì, mặt tôi tái nhợt, ấp a ấp úng. Trời ơi, mày hại tao rồi T! Tôi cười khổ.
"Hoan nghênh!" Lũ bạn của T vỗ tay đồm độp, rồi chừa chỗ cho hai chúng tôi.
Rốt cục X cục nhìn thấy tôi, nhỏ kinh ngạc, rồi cười khúc khích và ném cho tôi cái nhìn đầy ẩn ý, nhưng cũng không nói gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nhìn X thêm nữa. Thằng T ngồi cạnh tôi, vắt tay qua một đứa con gái, suồng sã tới mức tôi cũng xấu hổ. Một cặp đôi khác cũng tiến lên hát, nhỏ X và một thằng khác nói chuyện sôi nổi.
"Mày uống gì?" T hỏi.
"Có…pepsi không?"
Cả bọn trợn mắt nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Tôi đảo mắt qua bàn đồ uống, kinh ngạc nhận ra chỉ có rượu và bia 333.
"Uy, bạn lần đầu tới quán karaoke hả?" Thằng nói chuyện với X hỏi.
Tôi gật gù. Mấy đứa kia nhìn tôi quái dị. Tôi cũng không ngốc, tất nhiên hiểu ánh mắt ấy nghĩa là gì. Một cảm giác bực tức dâng lên trong lòng tôi. Mặt tôi đỏ gay. Thằng T hiểu ý, vội nói:
"Được rồi, được rồi. Pepsi thì pepsi, để tao đi lấy."
Nó đương định đứng dậy thì tôi níu áo nó lại.
"Không, tao uống bia…không…uống rượu." Tôi hàm hồ nói, nói xong cũng cảm thấy hối hận. Mình đã uống nước có cồn bao giờ đâu cơ chứ?
"Mày chắc không đó?" T nghi ngờ hỏi.
"Chắc." Tôi yếu ớt đáp.
Thế là tôi nhập bọn uống rượu. Lần đầu uống tôi say bét nhè. Cũng không hiểu trong lúc say tôi đã nói gì mà sáng hôm sau thằng T hỏi tôi: "Mày bị con X từ chối thiệt hả?"
Tôi á khẩu không biết trả lời thế nào, cơn đau đầu còn lưu lại từ đêm thâu hoan khiến tôi không thể phản ứng linh hoạt được. Hai chúng tôi rơi vào trầm lặng xấu hổ.
"Mấy đứa đó tao cũng không quen." T nói. "Gặp nhau theo kiểu "bạn của bạn" ấy mà."
"Ể?"
T nói tiếp. "Con X đó là thứ gái rẻ tiền thôi, cứ theo tao rồi mày sẽ gặp nhiều gái xinh hơn. Vứt nó ra khỏi đầu đi, bạn của tao không thể nào lụy tình bởi một con phò được."
Giọng của nó lạnh lùng đáng tin ngạc nhiên. Tôi cười méo xẹo, mặc dù biết là nó an ủi mình nhưng không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Làm thế quái nào tôi có thể vứt nhỏ ra khỏi đầu khi mà học chung lớp chứ? Dường như đoán được ý nghĩ của tôi, thằng T hỏi: "Mày có muốn trả thù không?"
Ngày hôm đó, khi nghe những lời của thằng T tôi đã sợ hãi tới mức bỏ chạy ngay lập tức. Không phải tôi sợ hãi nó, mà là sợ hãi chính mình. Bởi trong một khoảnh khắc, tôi đã định sẽ làm điều đó cùng nó rồi.
Đó là một tội ác kinh khủng.
Khi tôi đạp xe về nhà, lòng tôi rối bời tới mức suýt gây tai nạn. Trời đã sáng, tuy vậy khi tôi xuất hiện chỉ có một người chú ý đến.
"Lần sau đừng đi đâu qua đêm nữa." Mẹ tôi đã nói như thế. Ít nhất thì điều đó cũng khiến tôi cảm thấy được đây là gia đình một chút. Tâm tình tiêu cực cũng lắng lại.
Cha tôi, vốn dĩ không phải là cha tôi. Ông là người mà sau người cha chân chính của tôi bỏ đi đến sống trong căn nhà này. Tôi nhớ đó là vào lúc tôi sáu tuổi, khi ấy ông ta còn trẻ và dễ mến hơn bây giờ rất nhiều.
Kí ức duy nhất của tôi về cha ruột là chúng tôi thường hay ra bãi bóng gần nhà, nằm thẳng cẳng và ngắm bầu trời đêm. Một hôm nọ, tôi đột nhiên hỏi:
"Cha, tại sao đến ban đêm mới có sao xuất hiện?"
Thú thật là tôi chẳng phải một đứa trẻ thông minh cho lắm, từ ngày ấy đến bây giờ. Không ít những đứa trẻ xung quanh tôi đã có thể lí giải một ít những bí ẩn của vũ trụ. Tôi luôn hỏi cha tôi những điều ngô nghê như thế, tuy vậy, ông vẫn luôn trả lời tôi, và có một điều kì diệu là, luôn có một ít triết lí sau những câu trả lời ấy.
"Bởi vì buổi đêm thì tối và sao thì sáng con à. Cũng giống như con người, chỉ có những lúc tuyệt vọng nhất thì mới lưu giữ niềm hi vọng mãnh liệt nhất."
Tôi tin rằng cha tôi là người cha vĩ đại nhất trên thế giới này.
"Cha, cha có thấy cuốn vở bài tập toán của con không?" Tôi hỏi cha hiện tại.
Ông thậm chí còn chẳng buồn quay sang nhìn tôi. "Thế đéo nào mà tao biết chứ?"
Có lẽ tôi không nên hỏi ông ấy và lẳng lặng tự tìm.
Đúng lúc ấy một chiếc máy bay lướt qua mặt tôi. Tôi nghển cổ quan sát và nhận ra thằng em đang trên cầu thang, cánh tay nó còn giữ tư thế "viuuuuuu". Tôi định quát nó một tiếng thì chợt sững người lại. Cái quái, thế nào mà nét chữ này trông quen quá? Tôi căng chiếc máy bay ra và nhìn chằm chập.
"Trả lại cho em!" Nó gào lên và chạy tới chỗ tôi.
"Bốp!" Tôi tát lên mặt nó một cái đau điếng. "Ai cho mày lấy tập tao xé làm máy bay hả?" Tôi gầm lên giận dữ. Thằng em ôm mặt trừng mắt nhìn tôi, rồi khóc thét.
"Cha! Cha! Anh A bắt nạt con!" Nó khóc như mưa, xối xả. Trông mà thương.
Ông già tôi quắc mắt nhìn tôi, cặp mắt đỏ ngầu, nom như ác quỷ.
"Mẹ mày! Chỉ vì một cuốn tập mà mày đánh nó hả? Mày dám đánh con tao à? Mày quên sách vở của mày, cơm ăn áo mặc của mày là ai lo rồi à? Cút! Đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa!"
Vốn, những chuyện như vậy tôi đã quen từ lâu rồi. Nhưng hôm đó tâm tình tôi không tốt, và thế là tôi lao ra khỏi nhà, sập cửa một cái "rầm". Ngồi lên chiếc Martin 107, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm thằng T.
Nếu cuộc đời này đã không chấp nhận tôi, vậy thì…
"Sao vậy mày?" Thằng T quan tâm hỏi.
Ban đầu tôi không định trả lời, chỉ bảo bâng quơ. "Mày có thuốc không, cho tao một điếu."
"Ồ, tập làm người lớn hả mậy. Nè." Nó xòe ra cho tôi một điếu, tự châm cho nó một điếu, rồi đánh lửa cho tôi.
"Khụ! Khặc!" Tôi ho sù sụ.
"Ha ha, trông mày buồn cười quá." Nó bảo rồi vỗ lưng tôi bồm bộp.
Khi mà tôi đã quen rồi, tôi và nó lại ngồi im lặng. Chí có những bụm khói trắng là chuyển động suốt một quãng thời gian dài.
"Cuộc đời chán lắm. Mày ạ."
"Ờ."
"Thế giới này hình như không có chỗ cho tao."
"Vậy sao?"
"Tối nay con X lại đến đấy. Nếu mày muốn…"
Tối hôm đó, như thằng T nói. Con X đến thật.
Trông nó vẫn xinh như lần trước, nhìn tôi cười đầy bí ẩn. Tôi cũng cười đáp lại làm nó vô cùng ngạc nhiên. Sao chứ, rốt cục thì đêm nay cô cũng là của tôi. Tôi thầm nghĩ và cố gắng áp chế cơn sợ hãi cùng hưng phấn của mình xuống. Nhưng cảm giác bạo ngược không thể nào vùi lấp được.
"Xin lỗi A nhé. Lần trước tôi không nên như thế." X chắp tay nói.
Tôi sững người, nhìn nó. "Lần trước mình đang bực bội, vì thế…"
X vẫn cứ thành thật hối lỗi, nhưng đầu óc tôi đã không thể tập trung vào những lời của cô bé. Tôi không thể dùng ngôn từ để diễn tả tâm tình của mình lúc đó là gì. Sợ hãi, căm ghét hay kinh tởm. Cõ lẽ là tất cả những thứ đó cùng một lúc.
"Mọi người uống gì nào?" Tiếng của thằng T đánh thức tôi. Mồ hôi tôi đã tuôn ra như tắm. Theo đúng kế hoạch, lúc này đây thằng T sẽ cho GHB vào trong đồ uống của X, và tiếp theo đó…
"Xin lỗi. Tôi phải đi về!"
Tôi mặc kệ những tiếng hô hoán và phàn nàn phía sau, lao đi ra ngoài. Nôn thốc nôn tháo vào một gốc cây cột điện.
"Ọe…"
Điện thoại tôi kêu. Chần chờ một lúc tôi rốt cục bắt máy.
"Alo? Sao vậy A? Không phải chúng ta đã bàn kĩ với nhau rồi sao?" Thằng T nôn nóng hỏi, có lẽ bản thân nó cũng kiềm chế không nổi dục vọng của mình. Tôi dựa lưng vào cột điện, thở hồng hộc.
"Dừng lại thôi T. Tao…làm không được."

"Đồ nhát chết."
Khuya hôm đó, tôi đạp xe về nhà. Trong tâm không khỏi dân lên một sự bất an. Có khi nào mình rời đi rồi thằng T vẫn tiếp tục hành động không? Bàn tay tôi, tấm lưng tôi ướt đẫm mồ hôi. "Chắc không thể nào đâu nhỉ?" Thế nhưng tôi không cách nào ném nỗi bất an đó ra khỏi lòng.
Khi về đến nhà, tôi nằm thẳng cẳng trên giường. Không tài nào chợp mắt được. Hình ảnh X đau khổ quằn quại dưới thân tôi, rên rỉ, làm tôi khó chịu. "Tha…tha..cho tôi…" Tôi nhìn sâu vào đôi mắt sợ hãi của cô bé, cảm giác thỏa mãn. Nhưng rồi tôi tái mặt! Bởi vì người ở trong mắt cô bé không phải tôi, mà là T!
"A a a a a!" Tôi bật người dậy. Hoảng sợ. Lật chăn ra và phát hiện mình bị mộng tinh. "Khỉ thật! Lúc nãy mình nghĩ quá nhiều rồi."
Tôi ra khỏi giường, vào buồng vệ sinh và rửa ráy. Khi trở lại và muốn leo lên giường ngủ tiếp, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là thằng T. Nó làm gì giờ này?
"Alo?"
"Alo. A đấy à?" Giọng thằng T hơi run.
"Ừ. Tao đây. Chuyện gì thế?" Bất giác giọng tôi cũng run theo nó.
"Tao…tao chơi con X rồi. Mày tới đây ngay đi."
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi rơi xuống giường, vẫn còn văng vẳng tiếng gọi của thằng T. Trong chốc lát đó tôi cảm thấy mình đã chìm vào một vòng xoáy vô tận, không có thời gian-không gian. Tất cả các giác quan của tôi dường như quên đi nhiệm vụ của nó. Không! Không! Tôi hét lên trong tâm thức của mình, tôi cảm thấy mình là thứ tạo vật kinh tởm nhất trên thế giới này.
Bước chân tôi lảo đảo, ngã xuống giường.
Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, tôi run lẩy bẩy nhặt lên chiếc điện thoại.
"Alo, mày…đang ở đâu?"

"Được rồi. Tao tới liền."
Đè nén cảm xúc để bình ổn tâm tình của mình. Tôi rón rén ra khỏi nhà. Tôi thậm chí còn không bật điện, khi bước chân tôi lỡ vượt qua hai bậc thang một lúc khiến tôi chới với và cánh tay tôi chạm vào vật gì đó gây nên tiếng đổ vỡ, tim tôi dường như ngừng đập.
Chết tiệt! Họ sẽ biết mình ra khỏi nhà mất!
Không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại sợ hãi điều đó. Nhưng một lúc lâu không ai lên tiếng, dường như cái thế giới bóng tối này chỉ có mình tôi. Rồi tôi chợt nhớ ra hôm nay mẹ đã bỏ nhà ra ngoài, cha tôi thì nhậu say không thể nào tỉnh được, còn thằng em tôi ngủ giỏi không kém gì Nobita.
Tất cả mọi thứ liền mạch, ăn khớp với nhau. Cứ như mục đích cuối cùng của logic là đẩy tôi ra khỏi nơi này mà không bị ai phát hiện.
Khi bước ra khỏi cổng trên chiếc Martin 107 của mình, tôi không thể bình ổn tâm tình nữa và lao đi như một kẻ điên.
Không có tội ác nào xấu xa hơn giết phụ mẫu, không có tội ác nào kinh tởm hơn là cưỡng hiếp. Sự hắc ám của con người ham muốn làm ô uế những thứ gì tinh khiết nhất, xinh đẹp nhất cũng như con quái vật muốn xâm chiếm Vườn Địa Đàng.
Khi tôi tới nơi, thằng T đang nốc một thứ rượu nào đó tôi chưa từng thấy. Nhưng từ cái mùi cồn nồng nặc ấy là biết thứ chất lỏng ấy làm con người dễ dàng ảo tưởng tới mức nào.
Thế nhưng thằng T trông rụt rè, sợ hãi hơn bao giờ hết.
"Tao…tao phải làm gì đây?" Nó quỳ gối hỏi tôi.
"Tao không biết." Tôi chắt lưỡi. Thở phào nhẹ nhõm vì đã không tham gia cùng với nó. "X đâu?" Tôi hỏi.
Thằng T dẫn tôi vào phòng ngủ của nó. X vẫn còn ngủ say, thuốc GHB đủ công hiệu như cách người ta quảng cáo nó.
Trông cô bé sau khi bị mây mưa còn quyến rũ hơn trăm nghìn lần so với lúc bình thường. Một thứ gì đó đen tối mà tôi mới khổ sở đè ép lại trỗi dậy. Tôi lắc đầu, cố gắng rũ bỏ những ý tưởng kinh tởm ấy.
"Tao phải làm sao bây giờ A?" Thằng T run giọng hỏi, khổ sở nhìn tôi. Rõ ràng nó đang hối hận. Tôi đắn đo, suy nghĩ, rồi bảo: "Hay mày ra đầu thú đi?"
"Mày giết tao à?" Nó gào lên. "Tất cả chỉ vì mày! Chỉ vì mày! Thằng khốn! Mày muốn rũ bỏ tất cả trách nhiệm à?"
Thằng T triệt để sụp đổ, điên cuồng lên. Lúc đó tôi thật sự sợ nó. Mặt thằng T đỏ bừng, không rõ là vì rượu hay là mất bình tĩnh. Tôi vội giữ nó lại. "Được rồi, được rồi T. Rồi sẽ ổn thôi!"
Thằng T không những không ổn định lại mà còn điên cuồng hơn.
"Tránh ra! Mày, mày không được tốt hơn tao! Tao không cho phép! Hiếp nó! Nếu không tao giết mày!" Nó rút con dao gọt trái cây trên bàn và chỉa về phía tôi. Trông nó như con quái vật. Tôi sợ muốn tè ra quần. Nhưng không hiểu sao lúc đó, sâu thẳm trong tôi, có một cái gì đó lạc điệu so với những gì tôi thể hiện.
Là vui mừng, phấn khích.
Tôi vẫn cầu xin nó, can ngăn nó. Nhưng thằng T không buông tha tôi.
Rồi rốt cuộc, tôi sa đọa.
Tội lỗi của hai chúng tôi không thể che giấu. Vài tháng sau đó tôi đứng sau vành móng ngựa. Đó là quãng thời gian đen tối nhất, đáng sợ nhất mà tôi đã từng trải qua. Bạn không thể hiểu được nó kinh khủng như thế nào khi không trực tiếp trải nghiệm. Cả thế giới thực sự ghê tởm bạn, hắt hủi bạn. Khi đó tôi đã muốn tự vẫn.
Trong suốt phiên tòa, tôi chỉ cúi gằm mặt và thành thật trả lời. Thực ra tôi đã như thế kể từ khi bị bắt. Mẹ tôi đã khóc ngất đi trong lúc đó, còn cha và thằng em, tôi không có tâm trí để chú ý đến họ.
Phiên tòa kết thúc, xem xét vai trò của tôi trong vụ án và việc thành khẩn khai báo, tôi chỉ lãnh nửa năm tù giam và sáu tháng bị quản chế. Có một điều mà tôi đã che giấu với tất cả mọi người về sau này, cái lúc mà tôi bị đẩy vào tù, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên trong tù thật kinh khủng, họ lột tôi ra và tẩy rửa tôi như một con chuột bạch. Trong phòng giam, tôi cũng không được yên thân khi thằng trùm tống vào ngực tôi một cước đau điếng bởi tôi không chịu quỳ với nó.
Rồi rốt cuộc thì tôi cũng chịu quỳ.
Tôi bắt đầu sống một cách cam chịu.
Thức ăn tẻ nhạt, công việc nặng nhọc, thường xuyên bị đánh.
Tuy vậy, tình trạng đó cũng chỉ kéo dài khoảng một tháng cho đến khi tôi gặp một người đàn ông tên là R. Dường như ông ta khá thích tôi, tôi cũng không hiểu tại sao. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ông ta đã ôm lấy tôi như một thằng bạn chí cốt mười năm không gặp trong khi tuổi ông chắc phải gấp đôi, gấp ba tôi.
Ông ấy khá có tiếng nói trong trại giam, và ông đã bảo kê tôi.
Cuộc sống dễ thở hơn, thậm chí phần ăn cũng nhiều hơn. Ông ta hay đem một phần cơm của mình sang cho tôi rồi bảo: "Đang tuổi dậy thì, phải ăn nhiều vào."
Tôi đã từng tìm hiểu về ông trong thời gian ấy. Người ta bảo ông vào tù vì tội giết người, có điều ông lúc nào cũng bảo mình bị oan. Mấy gã cùng phòng bảo tôi: "Thằng đéo nào vào tù mà chả bảo mình bị oan?"
Có lẽ hắn nói đúng (vì tôi cũng nói như thế), vậy mà không hiểu sao khi nhìn vào mắt ông ấy, tôi lại cảm thấy tin tưởng. Tôi không thể nói rõ ra tại sao, nhưng tôi chắc chắn như thế.
Ông ấy bị oan.
Một ngày nọ, tôi than thở với ông sau buổi làm việc nặng nhọc. "Ông R ơi, con muốn chết." Khi ấy tôi không đùa, tôi đã quyết định mình sẽ tự vẫn khi nào tìm được cơ hội. Cứ mỗi lần nghĩ về X, tôi lại không thể gạt đi cảm giác tội lỗi, trách nhiệm đè ép trong lòng.
"Tại sao?" Ông hỏi.
"Con…con đã hiếp cô ấy. Con không dám đối diện với họ. Và cuộc đời con sau này, sẽ vĩnh viễn gán mác yêu râu xanh. Không ai chào đón con, không ai tha thứ cho con. Con…căm ghét chính mình." Tôi thổ lộ nỗi lòng của bản thân.
"Thế à?" Ông híp mắt nhìn bầu trời, dường như trên những đám mây kia có chứa đựng ước mơ của ông ấy.
"Vậy sao con không viết một cuốn sách đi?"
"Hả?" Tôi sửng sờ, không thể hiểu được ý tưởng của ông.
"O’Henri trở thành nhà văn sau khi ra tù, J. K. Rowling viết Harry Porter khi đối mặt với ý muốn tự vẫn, Haruki Murakami chỉ viết khi tự ném mình vào nơi tối tăm nhất, và một ví dụ khác hơi lạc điệu, Bethoveen chỉ viết ra những bản nhạc hay nhất vào lúc cuối đời."
"Dường như văn học, nghệ thuật là thứ mà người ta luôn lựa chọn khi đứng trước nỗi tuyệt vọng."
"Nó giống như là…những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm."
Vào lúc ấy, tôi có cảm giác như người đứng trước mặt mình bây giờ, bản thân đã từng gặp ở đâu đó. Dường như những điều ông nói với tôi, tôi đã nghe ở đâu đó.
Cuối cùng, ông bỏ đi và chỉ để lại một câu chốt.
"Một cánh cửa đóng lại, tức là một cánh cửa khác đã mở ra."
Người đàn ông đó ra tù vào hai tháng tiếp theo vì thái độ tích cực biết ăn năn hối cải. Để lại tôi bơ vơ đối mặt với hai tháng kì diệu nhất của cuộc đời.
"Viết văn à, mình cũng nên thử một lần xem sao."
Trong quãng thời gian ở tù, chỉ có hai người đến thăm tôi. Một là mẹ, hai là Z. Họ lần lượt đem cho tôi hai tin tức không biết là tốt hay là xấu.
"Mẹ li dị với ông ta rồi."
"Y nói với tao, nó yêu mày."
Tôi đã nghĩ về hai điều ấy rất nhiều, gần như là mỗi ngày. Nhưng vẫn không thể biết được nó sẽ ảnh hưởng tới tôi như thế nào.
Hai tháng sau đó, tôi tại ngoại.
"Nhớ sống cho tốt nhé nhóc. Một lần nữa là không dễ dàng như vậy đâu." Gã sĩ quan trừng mắt cảnh báo tôi.
Khi bước ra khỏi cái địa ngục đó, người đầu tiên xuất hiện lại chẳng phải Z hay mẹ tôi. Mà là Y, người con gái mà lũ con trai tôi coi như nữ thần cao cao tại thượng chẳng thể với tới. Cô ấy đứng ở đó, trong trang phục giản dị, mà xinh đẹp hơn bất kì ai.
"Tớ…đã nghĩ rất nhiều." Mắt Y phiếm hồng. Rồi nức nở, rồi khóc. "Tớ…không thể ngừng yêu cậu! Hu hu hu!"
Tôi đã không thể nói gì với cô gái ấy. Tôi có thể làm gì được? Tất cả là lỗi của tôi. Khoảng cách giữa hai chúng tôi đã xa không thể vời. Tôi nhớ khi ấy tôi đã cắn môi chặt đến bật máu.
Mẹ tôi xuất hiện cùng với một người đàn ông. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: không ngờ bà vẫn còn quyến rũ như vậy. Có lẽ nhiều năm làm con đã khiến tôi không nhận ra vẻ đẹp của bà. Nhưng vài giây sau đó, tôi phải há mồm thét lên: "Bác R!"
"Không phải bác R." Ông phủ nhận.
"Không thể nào!"
"Tất nhiên là có thể nào. Ta là cha con. Người cha chân chính của con."
Nửa tháng sau đó, họ kết hôn với nhau một lần nữa. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ.
Hai tháng sau đó, truyện ngắn đầu tiên của tôi được đăng báo.
Và nửa năm sau đó…
"Cậu có thể làm người yêu của mình không?" Tôi hỏi Y. Lòng thấp thỏm không yên. Hai chúng tôi gặp nhau vào dịp trước nô-en vài ngày. Tôi có cảm tưởng rằng chính cô bé đã cố gắng tạo ra cuộc gặp gỡ trùng hợp đó. Và chúng tôi hẹn hò với nhau vào ngày 24-12.
"Nếu như…X tha thứ cho cậu." Cô bé đã đáp như thế.
Rồi nhiều năm sau đó, vào một ngày mùa xuân thực sự của đời tôi. Khi tôi chấp bút viết nên câu chuyện của đời mình, tiếng gõ cửa vang lên sau lưng tôi.
"Em vào nhé anh yêu?"
"Y hả em? Vào đi."
Có lẽ cô ấy mang đồ ăn vào cho mình, tôi vui vẻ mong chờ, mình đã đói rệu rạo rồi.
Cuộc đời chính là kì diệu như thế. Bạn không thể biết khi nào mình mới thực sự nằm ở đáy của nó, nhưng bạn có thể chắc rằng, mình chưa bao giờ đứng ở đỉnh cả. Vì vậy, hãy sống tiếp, bất kể có khó khăn tới mức nào, vì biết đâu đấy, ngày mai chính là đỉnh chomolungma của bạn thì sao?