Chương 26: Bỏ qua, bỏ qua!!

Nhị Thứ Nguyên Chi Tà Thần

Chương 26: Bỏ qua, bỏ qua!!

Thảo!!

Khôi lỗi cương thiết này vì Thần Vật?

Lại còn phân chia không cần bận tâm ngươi?

Phân cái con mẹ ngươi chia à?

Đám Vương Triều ngây người trợn mắt chằm chằm nhìn Tà Thiên biến mất cùng câu nói sau khi, nội tâm nguyền rủa cầu mong hắn xui xẻo dấp chân phải đá, té vào ngực tiểu tiểu (Vạn Lý Trường Thành) mà bỏ mạng.

Đồng thời nhận thức Thần Vật trong miệng hắn lúc bắt đầu hóa ra là khôi lỗi vô chi hai bên, bọn họ hiểu lầm mới bị hắn cho rơi hố, nhớ mình từng nhiệt tình cỡ nào với Tà Thiên thì không khỏi e thẹn, xấu hổ.

Đường đường là Tông Chủ, Môn Chủ một thế lực, hôm nay lại bị Tà Thiên cầm trên tay chơi đùa?

Thử hỏi, tin tức này truyền ra bọn họ còn hay không mặt mũi trên giang hồ?

Vèo vèo

Không đợi đám người mở miệng mắng chửi, khôi lỗi như cảm nhận chủ nhân mình biến mất, bọn nó sát khí bàng bạc khóa chặt lấy mọi người.

Ầm ầm

Phốc - xích

Một cái đầu lâu bay lên trần nhà rồi lại rơi xuống làm Vương Triều bọn người cho tỉnh hồn, vội vả đưa tay vào lòng ngực dự tính lấy ra Thổ Hành Tẩu Phù chạy trốn, nhưng là mò rách luôn cả áo cũng chẳng thấy một tấm phù trên thân.

" Các ngươi đang tìm vật này? " Bỗng cái đạo thanh âm tiện hề hề truyền vào tai mỗi người nơi đây, không cần ngẩng đầu họ thừa biết chủ nhân giọng nói là ai phát ra.

" Tà Thiên, mau giao chúng ta Thổ Hành Tẩu Phù!! " Điện Chủ, Thiên Linh Tà Điện gấp lắm rồi ngữ khí nói to.

Mặc dù không biết hàng này làm sao quay lại, trên tay càng giữ một nắm Thổ Hành Tẩu Phù tựa hồ xuất phát từ đám người, có thể không ai quan tâm tiểu tiết nhỏ, lắng lặng thúc giục Tà Thiên giao lại phù.

" Yên tâm, vật này ta nhất định phải trả, các người xuống dưới rồi nhớ nhận " Tà Thiên nói ra một câu để mọi người không ngờ rằng tên tham bảo này thực sự trả đồ, nhưng sau một khắc tất cả điều há hốc mồm.

Chỉ thấy hắn cầm lên tấm phù, một ngọn lửa màu đen thình lình xuất hiện đem phù cho cháy thành bụi.

" Không...... " Lập tức vô số âm thanh tan nát cõi lòng truyền đến.

" Không sao còn rất nhiều phù nha " Tà Thiên ngây ngô cười khờ khạo nói, tiếp tục cầm lên tấm phù thứ hai cho cháy.

" Dừng tay, có chuyện gì hảo hảo bàn luận, ta nguyện dùng bảo vật đánh đổi " Tộc trưởng Sa Cẩu bộ tộc thấy vậy gấp gáp hô.

Tất cả điều rất rõ ràng, tay không có Thổ Hành Tẩu Phù thì đừng mơ tưởng thoát khỏi nơi này, thiên binh thiên tướng khôi lỗi luyện chế từ Thần Linh không phải thứ bọn họ có thể chống lại, gần như đào tẩu.

Tà Thiên nghe dùng bảo vật đánh đổi sau khi, con ngươi giả vờ lộ vẻ quái dị cùng hiếu kỳ nói " Ngươi trên người còn bảo vật? "

Nguyên bản lợi dụng cơ hội nhiệt tình khi nãy, hàng này dưới công năng thu lấy của hệ thống lột sành sạch vật phẩm tại thân đám người một móng không buông, chắc hẳn họ còn chưa biết, bằng không lấy đâu ra tự tin nói lời này?

" Ý đạo hữu vì là....... " Sa Cẩu tộc trưởng cảm thấy sự tình không chút hợp lẽ thường, theo bản năng kiểm tra mình túi trữ vật, quả nhiên bên trong trống rỗng, châm tuyến không sót.

" Bảo vật ngươi dùng đánh đổi đây? " Tà Thiên cầm lên trên tay viên châu cười cười ẩn sâu chút ' Tà Ác ' nói, ngữ khí mười phần chán ghét " Sa cẩu tộc trưởng bảo vật, pháp khí điểm nhỏ điều không có, muốn cùng ta giao dịch? "

" Sa....Sa......Châu? " Sa Cẩu tộc trưởng nhìn viên châu màu vàng trong tay Tà Thiên kinh hãi kêu lên, hắn không lạ với viên Sa Châu bảo vật trấn tộc của mình.

Có thể tên này muốn tức chết người, chỉ thấy hắn dùng ngón tay ngọ nguậy lỗ tai dứt khoát nói " Cái gì?......ngươi đồng ý làm. trâu làm bò cầu ta tha mạng?, bỏ qua bỏ qua......lý do à?,ngươi hình dáng con chó không thể hóa trâu hóa bò, lại nói ta xưa nay là một cái ghét chó người, tuyệt đối không chấp nhận thỉnh cầu này!! "

" Ngươi........ " Sa Cẩu tộc trưởng thân thể run rẫy tức giận, tay chỉ Tà Thiên không nói ra lời, cảm giác sắp phun ngụm tiên huyết.

" Không cần cầu xin, ta một lời đã định!! " Tà Thiên ra dáng không hai lời từ ốn nói.

Sa Cẩu tộc trưởng: "...."

...

" Nhiều lời vô việc, trước giết sau đoạt phù " Vương Triều quan sát nhân số một ngày một giảm dưới thiên binh thiên tướng khôi lỗi không kiên nhẫn nữa quát, dẫn đầu đội hình thi triển ra các pháp quyết, công pháp đánh đến Tà Thiên.

Vèo vèo

Vù vù

" Yêu a " Tà Thiên thấy vậy kêu lên một tiếng vui vẻ, từ tay nắm thanh cự kiếm màu xanh cản lại pháp quyết bay lượn trước người, khóe miệng nở nụ cười tiện tiện.

" Thảo, Trọng Phách Huyền Băng kiếm " Thiên Linh Tà Điện, Điện Chủ nhảy lên mắng, ánh mắt vô tình liếc qua Thiên Linh Thánh Điện, Điện Chủ, là hai thế lực không chung bầu trời, cùng nhau giao thủ vô số lần tự nhiên biết hàng đối thủ.

" Thứ này gọi Trọng Phách Huyền Băng kiếm? " Tà Thiên ồ lên quan sát cận kẽ thanh cự kiếm có được từ Thiên Linh Thánh Điện, Điện Chủ, sau lại rất nhanh khinh thường " Cái gì Trọng Phách Huyền Băng kiếm?, một tý điểm yếu ớt hàn khí liền gọi là Phách Huyền Băng? "