Chương 141: Dương Ngô Cung

Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 141: Dương Ngô Cung

Tà Vân Cung trên, Lạc Thiên trở về sau khi trực tiếp đi vào phòng của mình, còn Cơ Lang nha đầu thì đem Phi Nhật Cầm đi tả lại cho Ma Thú Phong.

Tở về phòng sau khi Lạc Thiên lấy ra Không Lưu Ly Y từ Tà Ngọc nơi dó đạt được cùng với mảnh vỡ từ Vô Cực vũ trụ đạt được.

Chỉ thấy khi Lạc Thiên lấy ra hai món đồ lúc chúng lập tức rung động thật mạnh, từng sợi quang mang từ cả hai tản mát mà ra, mỗi một sợi đều là như vậy sáng chói cùng mờ ảo không thể nắm bắt.

"Vù vù." Cả khi gặp nhau lúc cũng không chần chờ lập tức tự động dung hợp lại nhau, từng đầu pháp tắc theo cả hai tản ra rồi quấn quanh lấy nhau.

Cũng không bao lâu, khi những sợi pháp tắc quấn lấy nhau lúc chúng dần dần hình thành một bộ trang phục, bộ này trang phục trên có rất nhiều lỗ hổng, từ ngoài ra nhìn tới ngoại trừ khiến người nhìn cảm giác nó mờ ảo ra thì không có cái gì khác nhau, nó tựa như là một bộ trang phục rách nát của một tên ăn mày.

"Đáng tiếc dù dung hợp lại với nhau thì vẫn không phải toàn bộ." Nhìn bộ y phục giống như trang phục của ăn mày kia Lạc Thiên có chút tiếc nuối, vật này bây giờ tuy rằng vẫn có trợ giúp với hắn nhưng tầng này trợ giúp thì hắn cũng không quá để ý, muốn trợ giúp hắn bây giờ vậy phải toàn bộ mới được, chỉ là đối với món đồ này Lạc Thiên cũng không quá để ý, với tốc độ cùng các thủ đoạn bây giờ của hắn mà nói thì có cũng được không có cũng không sao, chính vì thế dù tiếc nuối nhưng cũng không quá để ý.

"Lạc Thiên.." Đang ngồi suy tư Lạc Thiên bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, hiển nhiên là Cơ Lang nha đầu trở về.

"Vào đi." Lạc Thiên cũng không để ý lạnh nhạt nói.

"Uy, Ta vừa nghe nói ở Thần Vực bên kia đang tổ chứ thi đấu để chọn ra người đi Thần Ma không gian, cũng không biết lần này là những người nào được đi tới." Cơ Lang vừa vào phòng cũng không khách khí bắt đầu kể lấy những thông tin nàng biết.

"Là ai thì chờ vào Thần Ma không gian là biết, không phải sao." Lạc Thiên không quan tâm nói, đối với hắn mà nói ai được chọn cũng không cần hắn phải quan tâm, chỉ cần cản đường hắn vậy thì giết là được rồi.

"Ở chúng ta cũng là nửa năm sau sẽ tổ chức lựa chọn Thánh Tử cùng Thánh Nữ, ngươi định làm thế nào." Cơ Lang thấy hắn không thèm để ý thì chuyển sang đề tài hỏi.

"Tất nhiên là tham gia." Lạc Thiên chậm rãi nói.

"Vậy sao, bây giờ ta cũng phải trở về để đi Thần Ma Không gian, như vậy sau này ở Thần Ma không gian chúng ta hãy gặp lại." Cơ Lang nghe vậy cũng gật đầu rồi cười nói, lần này nàng tới hiển nhiên là từ biệt hắn.

"Gâu gâu." Nghe Cơ Lang nói phải rời đi lúc tiểu bạch trong ngực của Lạc Thiên khẽ lò đầu ra sủa hai tiếng xem như chào tạm biệt.

"Tiểu bạch ngoan." Cơ Lang thấy khả ái tiểu bạch lúc cười hì hì phất tay.

"Tốt nhất là không gặp lại." Đối với nàng rời đi Lạc Thiên không khỏi nhìn nàng thật sâu rồi lạnh nhạt nói, có nha đầu này bên cạnh hắn cảm thấy lúc nào cũng ồn ào, quả thật nàng cái miệng một giây không nói là không chịu được mà.

"Hừ." Cơ Lang nghe hắn khuôn mặt đen lại rồi hừ một cái rời đi, vốn muốn nói mấy chuyện nhưng người trước đã ghét bỏ vậy thì không cần nói nữa.

Nhìn nàng rời đi Lạc Thiên không khỏi hơi suy tư rồi nở nụ cười.

"Gâu gâu." Đang suy tư Lạc Thiên bỗng nhiên bị tiểu bạch tiếng gọi đánh thức, hắn nhìn nó: "Chuyện gì?".

"Gâu gâu." Tiểu bạch sủa hai tiếng, ánh mắt kia như biết nói chuyện truyền vào một tin tức cho Lạc Thiên.

"Hả, ở Thần Ma vũ trụ trong có truyền thừa của ngươi?." Làm như đọc được suy nghĩ trong nó Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn, bởi vì theo hắn biết được thông tin trong cổ thư của Lạc Tộc thì con cuối cùng Bất Diệt Thôn Thiên Cầu xuất hiện là ở Hỗn Loạn vũ trụ mới đúng, làm sao bây giờ truyền thừa lại xuất hiện ở đây.

"Gâu." Tiểu bạch nghe hắn nói thì lại truyền vào một tin tức cho Lạc Thiên.

"Ra vậy, vậy thì đi một chuyến vậy." Lạc Thiên ánh mắt đầy suy tư rồi chậm rãi nói.

Thần Vực trong, Lạc Thiên một mình bước vào cái này mảnh đất đã từng diễn ra ân oán tình cừu của hắn, một lần nữa bước vào đây lúc hắn nỗi lòng không nói lên được tư vị, là yêu, là hận, hay là quen thuộc lại là xa lạ thì hắn không biết, nhưng có một điều chắc chắn đó là hắn đã thay đổi, hắn trở nên vô tình hơn, hắn trở nên cô độc hơn khi một lần nữa bước vào nơi dây.

Nơi hắn đang đứng đây là một vùng phía tây của Thần Vực, nơi đây quản lý chính là Dương Ngô Cung, một môn truyền thừa có một vị có mười cái Thần Ngân tọa trấn, năm đó Lạc Thiên cũng từng gặp vị kia, hắn gọi là Lộ Dương, một vị cực kỳ có địa vị tại Thần Vực.

Lần này hắn mục tiêu chính là một cái không gian thí luyện của Dương Ngô Cung, còn hắn vào thế nào vậy thì tất nhiên là lẩn trốn đi vào.

Nhất niệm khẽ động, Lạc Thiên một lần nữa xuất hiện đã là tại một không gian không ai thấy tại trong Dương Ngô Cung.

Phía trước hắn là một cái thông đạo đang được một vị Chân Quân tọa trấn, cái này thông đạo nối tới không gian nơi nào thì Lạc Thiên không rõ ràng, nhưng mục tiêu của hắn chính là cái này không gian.

Nhàn nhạt nhìn qua vị Chân Quân đang canh giữ không gian kia Lạc Thiên ẩn đi tất cả khí tức rồi lẻn vào trong đó, tại hắn dùng đạo tâm ẩn hình dưới quẩn chi là Chân Quân cũng rất khó phát hiện.

....

Khi bước vào không gian này lúc đã thấy hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn thay đổi, không gian xung quanh ở đây có cây cao trăm vạn trượng như chọc thủng thương khung, có cỏ dại um tùm như những đầu pháp tắc quấn lấy đại địa...

"Gâu gâu." Tiểu bạch khi tiến vào không gian này lúc thì ló đầu ra rồi khẽ sủa sau đó một đoạn tin tức tiến vào trong đầu Lạc Thiên.

"Nha, hướng nam sao, vậy thì nhanh lên một chút, nếu không đám người kia phát hiện thì gay go." Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nói, lần này hắn là lẩn vào, nếu động tay chân gì đó vậy rất có thể bị phát hiện, hắn bây giờ nếu bị mấy vị Chân Quân vây công vậy thì rất khó giải quyết, dù sao Hư Vô Chi Lực hắn còn tạm thời không nên dùng thì tốt hơn.

Lạc Thiên cũng không muốn kéo dài thời gian rồi một bước ức vạn dặm mà đi, lập tức một lầ nữa xuất hiện đã là tại một cái dãy núi, cái này dãy núi từ trên thiên không nhìn tới không hề có một cái gì đặc biệt, chúng lít nha lít nhít hiển hiện, tựa như là một cái bình thường không thể bình thường hơn dãy núi.

"Đi lấy truyền thừa của ngươi đi." Lạc Thiên nhìn dãy núi kia rồi chậm rãi nói.

"Gâu." Tiểu bạch cũng gật đầu rồi từ trong áo Lạc Thiên bay ra đi tới một vùng đất, mà khi nó dừng tại đó lúc không gian lập tức rung rung, một đầu pháp tắc từ hư không lao ra rồi quấn lấy tiểu bạch, theo đó nó lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nhìn thấy kết quả Lạc Thiên cũng không bất ngờ rồi chậm rãi ngồi xuống xếp bằng vừa tu luyện vừa chờ đợi.

Hắn cảnh giới bây giờ đã là Địa Tôn cảnh, muốn tăng lên là cực kỳ dễ dàng, nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn muốn cảnh giới của hắn sẽ chậm rãi tăng lên, cứ cách vài trăm năm rồi tăng lên một cái tiểu cảnh giới là được rồi.

Dù sao tu luyện chậm chạp vì gây dựng căn cơ còn hơn là tu luyện nhanh mà gây dựng căn cơ.

Mà đang Lạc Thiện định tu luyện lúc thì một đám người bay tới phương hướng này, vừa rồi không gian rung động lúc bọn họ đều cảm nhận được, mà ở nơi này ngoại trừ yêu thú để thí luyện ra vậy thì còn có rất nhiều cơ duyên, chính vì vậy khi cảm nhận được không gian rung động lúc bọn họ nghĩ tới chuyện đầu tiên đó là có bảo vật hay thần dược gì đó xuất thế.

Một đám người trong, tất cả cả đều mặc đồng nhất trang phục, cầm đầu là một nam tử anh tuấn bất phàm, thần thái anh vĩ, hắn nhìn mọi người nói: "Lần này rất có thể có cơ duyên, các ngươi tốt nhất là đoàn kết một chút, đừng để cái khác nhất mạch lấy được." Ở Dương Ngô Cung tổng cộng có bốn mạch, mỗi một mạch trong thỉnh thoảng sẽ có ma sát với những mạch khác, chi nên dù là đồng môn cũng sẽ vì bảo vật mà tranh cướp quyết liệt.

"Đã biết, sư huynh." Đám người phía sau hắn cũng trịnh trọng gật đầu.

Cùng thời gian trong cũng có mấy nhóm người lao tới cùng nói ra lời nói tương tự.

...

Lạc Thiên đang ngồi xếp bằng lúc bỗng nhiên mở mắt, nhìn xung quanh một vòng, khóe miệng khẽ cong rồi không để ý nữa nhắm mắt tiếp tục tu luyện, hắn tuy rằng cảm nhận được rất nhiều người đang tới đây nhưng cũng không quá để ý, với hắn mà nói những này đệ tử của Dương Ngô Cung chẳng qua đều là con kiến hôi mà thôi, có tới bao nhiêu hắn cũng không để ý.

Còn tại sao không tránh né vậy thì đây là hắn muốn, hắn muốn ở lại diệt sát đám người này để Thần Vực đám người kia biết lần này hắn đã trở về, và quyết tâm đồ diệt những kẻ muốn cản đường hắn, nếu đám người kia vẫn khư khư cố chấp ngăn cản như lần trước vậy thì hắn không ngại dùng hết át chủ bài để làm một cái kết thúc, dù sao năm đó bị ngăn cản lúc Lạc Thiên đã hận thấu đám người kia.

Cũng không bao lâu, từng đám từng đám người đã đi tới dãy núi nơi Lạc Thiên đang ngồi xếp bằng, bọn họ nhìn nhau một vòng rồi quay về phía Lạc Thiên, hiển nhiên ở đây đã từng xuất hiện không gian rung động, mà tại đây vết tích chiến đấu không có, thần dược hay bảo vật cũng không có, như vậy Lạc Thiên ở đây sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích, dù sao khi bọn hắn tới đã thấy Lạc Thiên ngồi đấy, như vậy bảo vật gì đó rất có thể bị hắn lấy được.

"Tên này là cái nào nhất mạch." Nhìn Lạc Thiên khuôn mặt hoàn mỹ tới vạn cổ khó có kia mấy tên nam sinh không khỏi ghen ghét rồi chậm rãi nói, bởi vì Lạc Thiên chỉ mặc một bộ bạch y, trên thân lại không có tiêu chí chứng nhận thân phận nên không ai nhận ra.

"Không biết, hỏi không phải được sao." Một tên nam tử anh vũ phi phàm chậm rãi nói, hắn nhìn Lạc Thiên: "Tiểu tử, ngươi là vị nào nhất mạch." Tuy rằng bất ngờ vì một cái Địa Tôn tu sĩ có thể vào đây nhưng bây giờ không phải lúc tò mò mà là để ý tới bảo vật trước mới được.

Nghe có người gọi mình Lạc Thiên đình chỉ tu luyện rồi nhìn xung quanh một vòng chậm rãi nói: "Đã tới đông đủ rồi sao, đã vậy thì tất cả ở lại đây đi."

"Rắc rắc." Theo hắn vừa dứt lời lúc không gian xung quanh bắt đầu băng diệt, từng đầu không gian đều bị phá toái, vô số liệt phùng không gian lao ra cắt xe xung quanh rồi bao trùm lấy đám người.

"Aaaa." Trong lúc nhất thời, những này đệ tử còn không kịp phản ứng đã bị xoắn giết, chỉ để lại một mảnh kêu rên vang vọng cả đất trời.

"Có trách thì trách các ngươi là Thần Vực người." Lạc Thiên nhìn đám người kêu rên kia không thèm để ý nói, đối với việc mình vô duyên vô cớ sát hại người không thù hận với mình này hắn cũng không có một tia áy náy, ở cái tu đạo thế giới này cường giả có quyền giết chóc vô độ, mà kẻ yếu vậy thì chỉ có thể trở thành con cá nằm trên thớt tùy ý bị người cắt xẻ, hơn nữa đám người này là đệ tử của Dương Ngô Cung, một truyền thừa đã từng ngăn cản hắn hủy diệt Ngọc Diện Cung, đối với việc này hắn vấn canh cánh trong lòng, chính vì thế càng không thèm để ý sinh mệnh của bọn họ.