Chương 1: Trỗi dậy từ đống đổ nát

Nhất Đế Tung Hoành

Chương 1: Trỗi dậy từ đống đổ nát

- Chậc chậc, ê hết cả mình!

Một bóng người dần hiện lên trong một hang động nhỏ ở một nơi hẻo lánh.

Người ấy bước chân ra khỏi cửa của hang động, hoạt động cánh tay rắn chắc rồi tới đôi chân đơ cứng của mình. Sau khi làm những hành động mà mấy bà già tập dưỡng sinh buổi sáng hay làm, với một bộ râu bờm xờm kín cả mặt, hắn ta hét một tiếng thật to làm cho bộ râu ấy rung bần bật:

- Haha, Ma Đế, Thú đế có lẽ như các ngươi sẽ không bao giờ nghĩ tới việc này đi, chỉ có chút sức mạnh ấy mà muốn cùng ta đồng quy vu tận, các ngươi không xứng.

Hét xong hắn ta khạc một tiếng rồi phun một ngụm nước bọt xuống đất.

- Trút giận xong rồi, giờ làm gì đây.

Đôi mắt mang vẻ âm trầm ấy liếc nhìn khung cảnh xung quanh, rồi hắn ta ngửa mặt lên trời thở dài:

- Có vẻ như thế giới này đã biến đổi rất nhiều.



Trên một con phố nhỏ.

- Ê, mày có thấy thằng kia không? Ăn mặc dơ dáy, người thì bẩn thỉu, đầu tóc bùi xùi hết cả lên, dường như là Tôn Ngộ Không chưa gặp được Đường Tăng thì đã phá đá ra ngoài đi thỉnh kinh trước ấy.

- Chắc là một thằng ăn mày thôi, tao cũng chả quan tâm lắm, cái tao quan tâm ở đây là cái ấy của thằng cha đó cũng bự kinh nhỉ, hình như còn to hơn của tao nữa.

- Tại của mày nhỏ thôi trách ai.

Hai thanh niên nhìn như là đôi bạn đồng râm đang nhìn chằm chằm về phía người ăn mặc dơ dáy ấy.

- Ặc, giờ kiếm đâu ra cái quần mặc bây giờ.

Người có vẻ giống như ăn mày ấy đang rất bối rối, đôi mắt mang theo sự khẩn trương xen lẫn ngại ngùng nhìn xung quanh.

- Cậu kia, ra đường nhớ mặc đồ vào, không bị cảm bây giờ.

Dọc đường một người đàn bà trung niên đang buôn bán tại một quầy hàng trái cây nhỏ ném bộ quần áo đang phơi phía bên cạnh ném cho người ăn mày ấy.

Mặc vào bộ đồ ấy người ăn mày bước đến gần người đàn bà hỏi:

- Cho tôi hỏi đây là nơi nào?

Người đàn bà không có vẻ nào khó chịu nói:

- À chắc cậu là người mới tới, đây là thị trấn Detrait, một thị trấn nhỏ mà thôi.

- Ồ thế à, cảm ơn bà về bộ quần áo, thế xung quanh đây có chổ nào có thư viện không?

- Đi thẳng rẻ trái, đi lên thêm 30m gặp một con hẻm nhỏ rẻ phải, tới ngã tư đường lớn đi thêm 200m nữa cậu sẽ thấy ở đó có một cái bản đồ nhìn vào bản đồ rồi kiếm thư viện.

Người đàn bà tươi cười trả lời.

- Kháo đi cho lắm vào rồi cũng đi hỏi bản đồ.

Người ăn mày ấy thở dài rồi cất bước đi tới khu ấy.

Loay suốt 3 tiếng đồng hồ cuối cùng người ăn mày cũng đi tới địa điểm cần tới.

- Ủa, tại sao bà ở đây?

Người ăn mày thắc mắc nhìn người đàn bà trung niên ở quầy trái cây khi nãy.

- Thì nãy giờ tôi ở đây chứ có đi đâu, cậu bảo đi kiếm thư viện mà sao giờ còn ở đây?

Người đàn bà nói.

- Thì trên bản đồ nó chỉ đi về chổ này mà.

Người ăn mày bối rối nói.

Người đàn bà trầm ngâm một lát rồi như hiểu được thứ gì đó, ánh mắt bà ta sáng lên rồi đắc ý vỗ đùi nói:

- Cái thư viện mà cậu nói hình như là nơi mà có rất nhiều sách đúng không?

- Vâng đúng rồi.

Người ăn mày hưng phấn gật đầu đáp.

- Thế thì nó nằm ngay đằng sau lưng cậu ấy.

Người đàn bà áy náy tựa đầu sang phải nói.

- Hả?

Nhìn vào tấm bảng hiệu trên một ngôi nhà nhỏ, người ăn mày bổng nhưng thẩn người ra rồi quay lại gằn từng chữ:

- Bà đùa tôi đó à.

- Haha, tại hồi xưa học dốt không biết chữ nên giờ mới ngồi đây bán trái cây đây.

Người đàn bà cười lớn.

Người ăn mày cũng lắc đầu hết cách quay lưng đi vào thư viện.

Lúc đi vào nhiều người cũng nhìn thấy hắn, ai cũng điều mang theo vẻ hiếu kì nhưng rất nhanh mọi thứ đều trở lại như bình thường, chẳng ai rảnh mà để tâm đến một kẻ ăn mày như hắn.

Hắn nhìn một lượt vào quầy sách rồi chọn đại một cuốn, bước tới một cái bàn gần đó rồi ngồi xuống.

Cầm cuốn sách trên tay hắn vuốt những hạt bụi trên bìa sách rồi bắt đầu lật sang trang đầu tiên và đọc nó:

- Đại lục Thiên Tân, đây là thế giới lấy võ vi tôn, thế giới này rộng lớn vô cùng và được chia thành 3 phần lãnh thổ lớn, mỗi phần tương ứng với 3 tộc bao gồm: Ma tộc, Thú tộc và cuối cùng là Nhân tộc.

- Kể từ 2000 năm trước sau cuộc đại chiến long trời lở đất không rõ nguyên do của ba vị Đế cấp, cả 3 tộc trở thành kẻ thù của nhau, trong đó nhân tộc là tộc được cho là yếu nhất nhưng được cái là cứ tắt đèn là 9 tháng sau có mấy thằng nhóc nên với lực lượng đông đảo đã bù đắp được phần nào những điểm yếu của mình.

- Tuy người có thực lực có thể được mọi người chấp nhận nhưng cũng phân chia mạnh yếu khác nhau, càng mạnh thì sẽ càng được kính trọng, các cấp bậc được chia như sau: Nhập Khí, Tụ Thể, Ngưng Hồn, Khai Linh, Phá Phàm,Tấn Vương (Vương cấp), Thành Hoàng (Hoàng cấp),Thăng Tôn (Tôn cấp) và cấp bậc cao nhất và cũng được mọi người ngưỡng vọng nhất, Đế Vương (Đế cấp).

- Người đầu tiên và cũng là người trẻ tuổi nhất đạt được danh hiệu Đế Vương, được người đời tôn sùng gọi là Thánh Võ Đại Đế, nghe nói tên thật của ông là Đế Hạo Thần.

Người ăn mày ấy khép cuốn sách lại rồi đờ người ra tưởng nhớ lại một vài thứ, hắn cúi đầu thở dài:

- Không ngờ vẫn còn người nhớ đến ta.

Lúc này chắc ai cũng biết rõ, người ăn mày ngồi đây tên thật là Đế Hạo Thần, thiên tài đỉnh cấp bước lên nấc thang Đế Cấp khi còn đang ở tuổi 18. Hắn, Hạo Thần, kẻ đứng trên hàng tỉ sinh linh, người đã làm cho nhân tộc, một tộc nhỏ yếu đặt chân vào Tam Đại Hoàng Tộc và cũng là người đã dùng thân thể mình để đón nhận đòn tự bạo của hai đế giả khác nhưng vẫn sống sót. Hắn lại một lần nữa trở về.

Hạo Thần khép cuốn sách lại rồi cứ nhìn vào một khoảng trống, sau đó hắn lại cười phá lên:

- Ha ha, lúc trước trận chiến may là mới vừa học cái bí pháp do tên ham học kia nghĩ ra không thì chắc giờ này xuống dưới đất chơi rồi.

Giấc Ngủ Thiên Thu là một bí pháp huyền diệu do một thiên tài sáng tạo võ kỹ tạo ra. Khi khởi động bí pháp này thì lượng sát thương mà ngoại lực tác động lên người thi triển sẽ được tính vào số thời gian giấc ngủ của thân chủ sau khi tác động của ngoại lực biến mất. Nhưng điểm bất lợi của chiêu thức này là khi người thi triển chìm vào giấc ngủ thì đó là lúc lực phòng ngự yếu đến cực điểm, dễ dàng bị tấn công khi bị phát hiện.
Nên khi cả hai đế giả của hai tộc kia cùng nhau kích hoạt tự bạo thì ngay lập tức Hạo Thần sử dụng bí pháp, do lực công kích quá mức khủng khiếp nên Hạo Thần đã phải chìm sâu vào giấc ngủ suốt 2000 năm qua.

Hạo Thần cảm khái một phen rồi bước tới quầy sách ôm hết một đống sách đem về chổ cái bàn rồi lại bắt đầu đắm đuối vào trong đó.

Theo như Hạo Thần nhìn ra được có vẻ như công nghệ khoa học và nhiều thứ khác trong vòng 2000 năm qua không có sự chuyển biến nào mới mẻ, cứ như nó đứng yên trong ngần ấy thời gian, không những đứng yên mà còn mang theo hơi hướng tụt hậu dần đi, có vẻ như chuyện gì đó không ổn đang diễn ra trong hiện tại.

Nhìn đồng hồ, Hạo Thần vui vẻ nói:

- Chỉ còn vài giờ nữa thôi, ta sẽ khôi phục đến trạng thái Đỉnh Phong!