Trận chiến bên bờ sông
Nói xong gã ra hiệu cho đám đàn em cầm tuýp sắt lên thu thập Thiên. Chục thằng cô đồ hùng hổ lao đến vụt tới tấp về phía Thiên đứng nhưng Thiên nhẹ nhàng tránh khỏi những đường ống tuýp và liên tiếp tung ra những cú đá. Trong chớp mắt, có 8 thằng nằm xuống đất lăn lộn kêu đau, mấy thằng còn lại sợ hãi lùi về phía sau. Thấy vậy, tên Khánh sợ hãi, mồ hôi toát ra, hai chân run rẩy, tay chỉ về phía Thiên ": Mày,… mày,……". Chỉ có Hưng sẹo vẫn bình tĩnh. Sau đó gã vỗ tay và nói ": Khá lắm, khá lắm võ thuật Đỗ gia quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa chỉ từng này tuổi mà đã luyện tới bực này quả thật rất giỏi.Cho mi thêm thời gian phát triển thì trong vòng 10 năm nữa tất nổi tiếng trên giang hồ nhưng đáng tiếc hôm nay mày gặp phải tao, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng phải bỏ mạng tại đây."
Chỉ nhìn thoáng qua vài chiêu thức đã nhận ra võ công Đỗ gia, gã mặt sẹo này quả nhiên không tầm thường. Biết gặp phải đối thủ mạnh nhưng Thiên vẫn thong dong đứng đó, ánh mắt tùy ý nhìn về phía Hưng sẹo chầm chậm nói ": Cứ chiến đã rồi hẵng nói, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu".
Gió bên bờ sông thổi,ánh nắng chiều tà chênh chếch chiếu khiến Thiên trông rất ngầu. "Hay lắm nhóc con!" Hưng sẹo nói giọng pha chút tiếc nuối. Gã khá thưởng thức Thiên còn trẻ mà võ công không tệ nhưng bản thân là sát thủ, nhận tiền của người ta rồi thì chỉ có thể giết mục tiêu mà thôi. Rồi gã lao đến phía Thiên. Rất nhanh Thiên bay lên tung một cước nhắm xuống đỉnh đầu của Hưng nhưng gã cũng nhanh không kém, một tay gạt chân Thiên ra, tay còn lại đấm thẳng một quyền vào ngực Thiên. Thấy vậy Thiên lộn hai vòng về phía sau để tránh. Vừa mới t iếp đất Thiên đã cảm thấy có luồng gió ập về phía mình, Hưng sẹo tung ra một cú móc thẳng về phía cằm Thiên. Không kịp né tránh, Thiên chỉ có thể lấy hai tay đỡ lấy đòn đó nhưng lực đấm quá mạnh khiến Thiên phải lùi lại vài bước. Chỉ qua 2 chiêu vừa rồi Thiên biết đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều nhưng cậu vẫn không hề sợ hãi tiếp tục ứng chiến. Do chênh lệch đẳng cấp nên Thiên chỉ biết chống đỡ và chống đỡ, đôi lúc phản đòn lại nhưng không có hiệu quả. Sau hơn mười phút, Thiên đã bị trọng thương, máu tràn ra ở khóe miệng, ở mũi và gục xuống. "Khá lắm nhóc con, có thể tiếp chiêu với lão tử lâu như vậy. Nhưng đến đây là kết thúc rồi." Hưng nói rồi lao đến phía Thiên tung ra đòn sát thủ. "Mình không thể gục ngã, mình phải đứng dậy chiến đấu tiếp, nếu gục gã mình sẽ chết"Thiên thầm nghĩ rồi tự gồng bản thân mình. Đột nhiên Thiên đứng dậy đỡ được đòn sát thủ đó và tung ra một cước trúng phần bụng Hưng sẹo. Do quá bất ngờ nên Hưng sẹo đã ăn trọn cú đá của Thiên và ngã về phía sau. Cú đá đó khiến Hưng sẹo rỉ máu ra phía đằng mồm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thiên nói:"Sao lại như thế được, sao lại thế được. Mày đã ăn trọn bao nhiêu đòn đánh của tao, có thể không bất tỉnh là đã rất bản lĩnh rồi, mày cũng đã gục xuống rồi mà, bây giờ còn đứng dậy và phản đòn được nữa." Nhưng sau đó gã đã trấn tĩnh lại và nói:" Dù có như thế thì mày vẫn phải chết ". Rồi cả hai lao vào nhau đọ quyền cước, nhưng lúc này Hưng sẹo không thể áp đảo Thiên như lúc trước được nữa. Cuộc chiến diễn ra cân bằng. Trông Thiên lúc này vô cùng tơi tả thì Hưng sẹo cũng chẳng khá hơn. Hưng sẹo nói:"Không thể tin nổi, mày dường như đã gục ngã nhưng sau đó lại đứng lên, không những thế mày dường như nhanh hơn mạnh hơn. Nguồn sức mạnh đó từ đâu đến, chẳng lẽ mày là dị năng sức mạnh niềm tin sao?". Thiên đáp ": Sức mạnh niềm tin là cái khỉ gió gì. Trong cuộc sống có những thứ bất ngờ xảy ra mà ngươi không thể lường trước được, ngươi phải tập thích nghi dần với nó thôi". Hưng sẹo cười lớn ": Vậy ư, nói hay lắm, cuộc sống vốn dĩ đầy bất ngờ mà. Nhưng mày nghĩ rằng tao chỉ có võ công thế thôi sao. Nếu chỉ có thế tao đã không thể tồn tại trong giới sát thủ này. Phải công nhận rằng mày rất có khiếu về võ công, đánh tay đôi đích thật là tao không thể hạ được mày, thậm chí có thể lật thuyền trong mương. Làm sát thủ tao còn át chủ bài khác đó chính là dị năng giả. Tao chỉ là dị năng giả hỏa hệ cấp B, cao hơn mỗi cấp C nhưng thế thôi đã đủ giết chết mày rồi. Thấy mày võ công khá nên tao đã thử đánh nhau với mày, có thể ép được tao phải dùng dị năng, mày chết nhắm mắt được rồi."
"Dị năng giả ư, dị năng giả hỏa hệ là cái gì vậy?"Thiên thầm nghĩ. Bỗng nhiên không khí xung quanh Thiên dần nóng lên. Nhìn về phía Hưng sẹo thấy gã đang gồng mình lên như vận nội công, đồng thời đôi bàn tay gã đỏ rực lên. Hưng sẹo hét lên một tiếng ": Tặng mày món quà nho nhỏ này" rồi ném quả cầu lửa về phía Thiên. Chỉ là dị năng giả hỏa hệ cấp B nên Hưng sẹo miễn cưỡng bắn ra hỏa cầu uy lực không quá mạnh cũng không nhanh nên Thiên tránh được. Dù vậy nó cũng khiến đám cỏ xung quanh bốc cháy, và không khí xung quanh Thiên vẫn nóng dần lên. Đám lửa cháy to dần và bao vây lấy Thiên. Chứng kiến cảnh đó gã Khánh lắp bắp nói ": Thật không thể tưởng tượng nổi, con người có thể tạo ra lửa như vậy sao." Nhưng sau đó gã liền hưng phấn hét lớn ": Anh Hưng thật bản lĩnh.Hắc hắc, lần này thì mày chết chắc rồi chỉ có trời mới cứu được mày thôi." Thiên muốn xông ra khỏi đám lửa nhưng không được, quá nóng. Để tránh sự cố bất ngờ xảy ra, Hưng sẹo lại vận công và bắn tiếp một hỏa cầu về phía Thiên. Bị bao vây bởi đám lửa và không khí nóng, Thiên đã dính trọn quả cầu lửa khiến Thiên gục xuống, lửa bén lên da thịt và quần áo. Đau đớn khiến Thiên bất tỉnh.
Bỗng nhiên gió cát nổi lên, mây đen ùn ùn kéo tới, cơn mưa kéo đến thật nhanh khiến cho dị năng của gã Hưng sẹo bị mất tác dụng, đám cháy cũng bị nước mưa dập tắt. Sông Đáy ngày ngày vẫn hiền hòa chảy nay bỗng như giận dữ, sóng nổi ầm ầm Tên Khánh lắp bắp nói ": Chẳng lẽ ông trời thực sự cứu sống nó sao? Anh Hưng tiến lên cho nó một dao cho nó chết hẳn tránh đêm dài lắm mộng". Hôm nay chứng kiến được mấy sự việc lạ khiến tên Khánh không khỏi sợ hãi. Hưng sẹo cũng khá bực mình, vận khí của thằng nhóc kia cũng quá tốt đi, vậy mà hai lần đều thoát khỏi cái chết. Hưng sẹo bật con dao ngắn và tiến đến phía Thiên đang nằm gục. Bất chợt giữa lòng sông, có cột sóng dựng lên cao hơn 10 mét ập về phía Thiên và Hưng sẹo đang đứng cuốn phăng đi tất cả. Xong xuôi, trời lại quang mây tạnh, con sông Đáy lại lặng lẽ chảy như vốn dĩ, mọi vết tích đều biến mất như chưa hề có gì xảy ra.
Tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một thạch động, khẽ cử động nhưng toàn thân đau đớn tựa hồ không nhúc nhích nổi, Thiên thầm nghĩ ": Ta đang ở đâu đây? Nơi đây là địa ngục chăng,nếu ta đã chết rồi sao toàn thân còn thấy đau đớn như vậy?"