Chương 387: Nhìn trộm

Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 387: Nhìn trộm

Một tuần sau.
Trịnh gia bảo.
Một cái bàn tròn nằm chính giữa thư phòng, xung quanh ngồi đầy người, tất cả đều là nhân vật cấp bậc gia lão, trưởng lão, ít nhất cũng là đại thiên tài của Trịnh thị. Lần này, mọi người đều dùng chân nhân tập trung ở đây, không phải chỉ dùng hình chiếu như lần trước. Nhân số mặc dù ít hơn, nhưng tất cả đều thuộc chung một phe phái: người của gia chủ!
Lúc này, ngồi trên ghế chủ vị, Trịnh Hằng rất là xuân phong đắc ý, thế lực được chỉnh hợp, toàn bộ Trịnh gia mất đi đám "sâu mọt" dám đối đầu với mình, toàn gia trên dưới thống nhất. Mắt thấy Trịnh thị một lần nữa sắp hưng thịnh dưới thời mình, Trịnh Hằng dù tâm cảnh mạnh mẽ cũng không tránh khỏi kích động.
- Gia chủ, hiện tại trên dưới Trịnh gia đã dần dần được chỉnh hợp, thế lực tàn dư của Trịnh Biến kẻ nên chết thì chết, kẻ nên tàn thì tàn, kẻ nên bị trục xuất cũng đã bị bức đi. Bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
- Không vội không vội!
Trịnh Hằng cười tủm tỉm nói:
- Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ chỉnh hợp thế lực. Đợi chúng ta hoàn toàn thống nhất Trịnh gia, bước tiếp theo sẽ điểm quân, toàn lực công phá Lâm Thế Hàn! Hừ! Dám chống đối Trịnh gia chúng ta, không những hắn phải chết, mà toàn bộ những kẻ liên quan đến hắn đều không sống nổi! Khặc khặc, nghe nói trong nhà hắn còn nuôi một nữ nhân, cực kỳ xinh đẹp…
Giọng cười dần trở nên âm hiểm, tàn độc, khiến thủ hạ bên dưới bất giác rùng mình. Lúc này, một người trung niên ngồi rất sát bên người Trịnh Hằng có chút lo lắng nói:
- Gia chủ! Lâm Thế Hàn cùng Lâm Thế Ôn bên kia vẫn như hổ đói rình mồi! Thời thế hiện tại vô cùng cấp bách, không sớm ngày đánh tan bọn chúng, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị cắn ngược một miếng!
- Không cần phải lo!
Trịnh Hằng phất phất tay:
- Lâm Thế Hàn có mạnh nữa, thì cũng chỉ là một người, Hắc Phong quân có mạnh, cũng chỉ có một vạn! Hơn nữa, hiện tại chắc hắn còn đang phân vân, không dám tùy tiện động thủ với chúng ta! Không khéo còn đang trù trừ rút quân kìa! Ha ha ha ha ha ha….

Quả như Trịnh Hằng nói.
Trước đó một ngày, Lâm Hàn bất chợt nhận được hai phong thư, một phong thư màu xanh lá, có dấu triện của Lâm gia, vừa nhìn là biết trong tộc gửi tới, một phong thư bên ngoài hoàn toàn trắng toát, không rõ lai lịch.
Chỉ là, sau khi đọc xong nội dung hai phong thư kia, sắc mặt Lâm Hàn dần trở nên khó coi, hoặc có thể nói là… âm trầm chảy ra nước.
Phong thư đầu tiên, liên danh trưởng lão Lâm gia, "lệnh" cho Lâm Hàn ngay lập tức đình chỉ mọi hoạt động tại Thần Tướng chiến quốc! Định danh Nhẫn thuật là thứ bàng môn tà đạo chưa rõ ưu khuyết, chưa hề được kiểm chứng trong thực tế, không được khinh truyền ra ngoài, làm xấu danh dự Lâm gia, xấu danh dự học viện. Ngay lập tức triệu tập Lâm Hàn trở về gia tộc, hoàn tất bàn giao toàn bộ nhẫn thuật cho gia tộc, để tiện nghiên cứu và theo dõi, sau khi được công nhận sẽ cho phép truyền bá ra ngoài.
Đọc xong phong thư này, Lâm Hàn trong lòng bất giác nổi lên một đám lửa. Năm xưa hắn một hai không chịu gia nhập Lâm gia, chẳng phải chính là vì cái thứ chó má gọi là quyền lực này hay sao? Sau đó Lâm Chấn Sơn dần dần khuyên bảo, lại đảm bảo để hắn có thể tự do hoàn toàn, làm việc cho Lâm gia với điều kiện đôi bên cùng có lợi, thêm vào tâm nguyện của cha hắn, Lâm Tuyệt, hắn mới gia nhập vào gia tộc.
Vậy mà bây giờ lại có người trong Lâm gia ra lệnh cho hắn? Còn kiếm lý do chó má gì mà chờ nghiên cứu kiểm chứng trước? Chẳng phải thấy được giá trị của hắn, bắt đầu thèm muốn thứ trong tay hắn hay sao? Sao trước đó, khi hắn chưa hoàn toàn thể hiện được giá trị của nhẫn thuật, đám người này không dùng lý do này ngăn cản hắn?
Còn nữa, tháp nhẫn thuật hắn lưu lại trong học viện còn không đủ hay sao? Chẳng lẽ còn ngại nhiệm vụ khó? Hay là không có người đủ bản lĩnh tranh giành với đám trẻ bình dân đầy tài năng trong học viện?
Càng nghĩ càng tức, Lâm Hàn lần đầu tiên cảm thấy có lẽ mình gia nhập Lâm gia là một sai lầm.
Còn Lâm Chấn Sơn, lão già này rốt cuộc có ý gì? Sao lại để mặc đám chó già này sủa loạn như vậy?
Lần này Lâm Hàn có lẽ trách oan Lâm Chấn Sơn rồi, lúc này lão còn đang bế quan, chuẩn bị một lần đột phá Phản Hư cảnh – Võ Thần tam đẳng, lần trước Tuyết Thiên Lăng đột phá Phản Hư, hiển nhiên đã gây cho lão chấn động, cùng với cảm ngộ rất lớn.
Nếu có Lâm Chấn Sơn ở đó, lượng đám lão già kia có thêm vài cái tay cũng không thể vươn đến người hắn.
Đối với đám lão già ngớ ngẩn này, Lâm Hàn dứt khoát lựa chọn ngó lơ. Ở Lâm gia trước nay hắn chỉ sợ mẹ (sợ đến không dám ho he), kính cha, quý em trai, nể Lâm Chấn Sơn, còn lại đối với hắn đều chỉ là người qua đường, có hay không cũng vậy.
Còn bức thư thứ hai, là bức thư nặc danh đó, Lâm Hàn sau khi xem xong, tâm tình vốn đã chẳng tốt đến đâu càng trở nên bốc hỏa.
- Long Nhiên Thái!
Lâm Hàn trong miệng lẩm bẩm cái tên này, thần sắc vô cùng bình tĩnh, chỉ là, lá thư trong tay hắn đã bị vò thành một đoàn, Lâm Ôn ngồi gần đó chợt thấy rùng mình, hiển nhiên, sát tâm của Lâm Hàn cũng không có bình tĩnh như thần sắc của hắn.
- Đại ca, trong thư nói gì?
Lâm Ôn nhíu mày hỏi.
- Tự xem đi!
Lâm Hàn bực bội vứt lá thư qua, Lâm Ôn sau khi đọc xong, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Một đám lời thừa thãi chó má đọc lướt qua. Nội dung chính của bức thư này chính là khuyên Lâm Hàn không nên vọng động binh đao, vì ổn định khu vực, Trịnh thị không thể sụp đổ. Hắn khuyên Lâm Hàn lui lại một bước, bản thân hắn sẽ không để Lâm Hàn chịu thiệt, toàn bộ phí tổn chiến tranh lần này hắn sẽ chi trả cho Lâm Hàn, ngay cả tiền đền bù cho Trịnh thị cũng sẽ do một tay hắn trù bị.
Nếu Lâm Hàn không đồng ý, vậy thì Long Nhiên Thái sẽ dùng danh nghĩa cửu hoàng tử, bảo hộ lấy Dạ quốc. Một quân đội hung tàn như Hắc Phong quân, không có quyền khống chế một lãnh địa, gây lầm than cho dân chúng Dạ quốc!
Lời lẽ vô cùng ôn hòa, không chút nóng nảy, sát phạt. Nhưng Lâm Hàn đọc xong lại cảm thấy rét lạnh! Long Nhiên Thái! Tốt lắm một Long Nhiên Thái! Việc cấu kết Tà Tông ám sát quân đội ta, ám hại con gái ta còn chưa tính, lần này còn dám một lần nữa dọa dẫm âm ta một đao! Ngươi cho rằng đang nắn quả hồng mềm sao?
Lâm Hàn trước nay cùng Long Nhiên Thái chưa từng gặp mặt, càng đừng nói đến ân oán gì! Tên kia vậy mà ngang nhiên đối phó hắn, coi hắn thành con cờ, muốn chơi thế nào thì chơi, gặp phải ai cũng thấy phẫn hận, càng đừng nói đến Lâm Hàn!
Tâm tư của đám quyền mưu này, Lâm Hàn không hiểu, càng không muốn hiểu. Hắn chỉ hiểu, chọc phải hắn, đối phương chắc chắn không có quả ngon để ăn!
- Đại ca! Vậy tiếp theo chúng ta…
Lâm Ôn có chút trù trừ, hiện tại thế lực khắp nơi gây khó dễ, hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy rất áp lực.
Lâm Hàn có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nói:
- Y như kế hoạch! Mặc xác bọn chúng!
Lâm Ôn há mồm, vốn còn định nói gì, chỉ là, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Lâm Hàn, lời trong họng thế nào cũng không thốt ra được, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ rời đi.
Lâm Hàn cứ như vậy lẳng lặng ngồi, vong hình suy nghĩ. Nhưng với tính cách của hắn, mấy suy nghĩ tiêu cực trước sau chẳng trụ được quá hai giờ, tên này vậy mà bất tri bất giác ngủ rồi, khóe miệng còn cười đầy hèn mọn, đồng thời chảy chảy hai dòng nước giãi, nhìn là biết chẳng phải giấc mơ tốt đẹp gì.
Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Hàn đột ngột tỉnh giấc, sợi nước miếng chảy dài tới tận bắp đùi cũng theo đó mà kéo lên đánh "sụt", cuối cùng bị nuốt xuống ngon lành (>.