Chương 1: Si Tình

Nhân Sinh Như Mộng

Chương 1: Si Tình

"Hỏi thế gian tình ái là chi?" Một câu hỏi từ cổ chí kim tới giờ vẫn chưa có lời đáp hoặc là câu trả lời chưa trọn vẹn. Hôm nay hắn cũng là một kẻ tình si, hắn yêu một người không yêu hắn. Dù đã biết được điều đó nhưng hắn vẫn cố chấp, nàng đã lấy chồng rồi mà hắn vẫn đợi. Hắn đợi đến hôm nay, ngày mà hắn sắp phải rời xa cõi đời này. Đến bây giờ thì hắn cũng đã hiểu rằng nàng không thể đến với hắn. Khi nàng lấy chồng hắn vẫn không từ bỏ, hắn nghĩ mình vẫn còn cơ hội. Khi nàng có con hắn vẫn tự nhủ rằng một ngày nào đó nàng sẽ về bên hắn và hắn sẽ cùng nàng nuôi những đứa con. Nhưng hôm nay hắn đã tuyệt vọng, nhưng hắn không hối hận về sự chờ đợi của mình, hắn chỉ tiếc rằng cuộc đời mình quá ngắn. Nếu hắn có thêm thời gian thì…
-Không!
Ý nghĩ muốn có thêm thời gian của hắn vừa thoáng qua thì hắn đã không còn muốn nữa. Hắn không muốn có thêm thời gian nữa không phải vì hắn đã hết yêu mà là hắn sợ rằng một ngày nào đó hắn phải chứng kiến nàng ra đi. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau phải chứng kiến người mình yêu rời xa thế giới này cơ chứ. Hắn không muốn vì sự đau khổ mà hắn phải chờ đợi đã quá đủ, hắn không thể nào chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa.
-Phù...h…phù…h...!
Hắn thấy khó thở quá, hắn thở dốc…và hắn cảm giác được ánh sáng của thiên đường. Hắn nghĩ: "Cuối cùng thì… ta… cũng đã thoát khỏi…" Dòng suy nghĩ cuối cùng của hắn ở trên thế giới này đã dừng lại ở đó. Hắn đã ra đi, hắn ra đi trong cô độc không có một thân nhân. Hắn không con, hắn không cháu, hắn cũng chưa từng " ân ái" với một nữ nhân nào. Cả cuộc đời của hắn chỉ sống trong sự đợi chờ, hắn cũng không có cảm giác gì với nhưng nữ nhân khác. Và hôm nay, giờ phút này hắn đã làm được điều mà tự cổ tới giờ hắn là người đầu tiên. Hắn si tình, si tình tới chết.

***

-Ra đi hồi 12h: 00’ trưa.
Cái chết của hắn được thông báo bởi một nhân viên chăm sóc trẻ tuổi tại viện dưỡng lão. Cùng thời gian ấy trong một căn nhà cách viện dưỡng lão khoảng 5km về hướng Đông Bắc. Một bà lão nước mắt chảy ròng ròng, nhưng ngay cả bà cũng không biết vì sao mình khóc. Bà chỉ thấy mắt mình cay cay và rồi không kìm nổi nước mắt. Trong lòng bà cũng không hiểu tại xao mà lại rất khó chịu, cứ như bà vừa mất một thứ gì đó rất trọng yếu vậy.
-Bà nội, bà làm sao vậy?
Một tiếng nói lanh lảnh của một cậu bé vang lên. Thấy đứa cháu nội hỏi vậy bà vội lau đi nước mắt và nói:
-Bà không sao! Chắc tại bụi bay vào mắt bà ấy mà.
-Vậy để con thổi bụi cho bà nha?
Đứa trẻ vẫn hồn nhiên đáp. Nghe thấy sự quan tâm của cháu thì tâm trạng của bà lại trở nên vui vẻ, bà cười nói:
-Ôi! Cháu của bà ngoan quá. Nào, lại đây với bà nào.
Đứa bé vui vẻ lại gần rồi dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của mình thổi nhè nhẹ vào đôi mắt già nua của bà nó.
-Hai bà cháu vui vẻ quá nhỉ.
Bỗng một giọng nói " hữu khí vô lực" nhưng lại tràn đầy vui vẻ truyền đến.
-Ông nội…!
Đứa nhỏ sung sướng quay đầu chạy về phía ông lão hô. Còn bà lão thì dùng một ánh mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc về phía ông lão. Trong cuộc đời của bà thì điều mà bà nghĩ là lựa chọn đúng nhất đó là gả cho ông lão trước mắt này.