Chương 1:Di dân - chia ly

Thế Gian Kịch

Chương 1:Di dân - chia ly

Chương 1:Di dân - chia ly


Thành Ức Châu thuộc Thành quốc nằm gần với biên giới.Mấy năm nay biên giới lại xuất hiện binh tai vì vậy lên dân chúng di tản đi nơi khác tìm đường sống.

Có khá nhiều hộ quyết định không đi vì đây là nơi chôn nhau cắt rốn của họ lại thêm có lạt cướp hoàn hành khắp nơi lên dù cho đi sang thành khác họ cũng không biết làm việc kiếm tiền để nuôi sống bản thân nuôi sống gia đình trong đầu họ hiện chỉ có mong muốn chiến loạn không lan đến chỗ này mà bị dẹp càng sớm càng tốt vì vậy họ nhất quyết muốn ở lại còn một loại người nữa muốn ở lại là người già đã gần đất xa trời không muốn rời xa quê hương họ nói:

" -bọn trẻ bọn mày còn về được chứ tao sắp chết cái thân già cỗi này còn đi đâu được nữa tao thà chết ở trên đất quê hương còn hơn là chết ở nơi đất khách quê người mà đất ở đây đã nuôi lớn tao lên cũng coi như hoàn trả lại ".

Trần Quốc lúc này nhìn lúc lâu dòng người đang chuẩn sắp xếp di tản liền quay sang với ánh mắt trầm ngâm nhìn thằng con năm tuổi tên là Long hỏi:

-"sau này à không hiện tại con nghĩ chúng ta lên làm thế nào?".

Trần Long đôi mắt non nớt hiện ra sự đăm chiêu khác xa với lứa tuổi mà hắn cần phải có nói:

-"bây giờ chúng ta đi sang thành khác chắc chắn sẽ không cạnh tranh lại với những nhà đã cắm rễ ở đấy từ lâu lên sẽ xảy tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới theo con thấy mua một cửa hàng giá tầm trung buôn bán để mấy nhà lớn họ không để ý mà bỏ qua,nay lại xảy ra binh tai giá đất sẽ giảm mạnh nếu con đoán không sai thì không ít lâu nữa chắc chắc lương thực sẽ khan hiếm vì nay xuất hiện có binh tai sẽ xuất hiện tình trạng nhiều người không có mất đất không có việc làm lại thừa ra quá nhiều nhân công vậy lên ta có thể thuê được nông dân với giá cả thấp "

Trần Quốc cất lời" con ai mà giỏi dữ vậy nè"

" Con bố" Trần Long đáp lại.Hai cha con liền cười to cái mũi đều vểnh lên trời.

Trần Quốc với đôi mắt hiền dịu tràn đầy tình yêu thương nhìn sang đứa con thở dài nghĩ

-" Mẹ của thằng Long mất sớm do sinh nở khó khăn vì vậy liền có tình cảnh gà trống nuôi con thằng Long sinh ra đầu óc thông minh khác xa với những đứa trẻ cùng trăng lứa vì vậy cũng chẳng lo nghĩ gì nhiều tập chung kinh doanh tầm mấy năm liền phất lên như gió nhờ có tin tức về tình hình biên giới lên hắn liền bán vội những thứ có thể bán được cũng coi như là có tiền vốn, mẹ nó chứ binh tai! Khiến ông khốn khổ khốn nạt thế này ".

-" Bắt đầu chuẩn bị suất phát " giọng của một anh lính dõng dạc kêu nay.Vì có lạt cướp hoàn hành lên triều đình sẽ hỗ trợ bảo vệ hộ tống trong việc dân cư di chuyển sang thành khác.

Đi đến đêm liền hạ trại gần chân núi.Lúc này trong trại có tiếng báo cáo:

-"chỉ cần đi qua được khu rừng này đi mất tầm tuần là đến nơi thưa ngài "

Trên ghế cao nhất một người đàn ông tầm khoảng 38 tuổi mặc áo giáp bên hông đeo một thanh đao có chữ Phương nhăn mày nó

" mẹ nó chứ mãi ta mới có một chức thành chủ này về lại gia tộc chắc chắc ta xin ở lại kinh thành ở bên ngoài quá nguy hiểm không thể liều mạng ở nơi khỉ ho cò gáy thế này được "
toàn bộ quan lại ở đây đều gật đầu lìa lịa.

Thì ra hộ tống dân chúng chỉ là mặt nổi còn đâu để mấy ông quan chức rút lui mà không xấu bộ mặt của triều đình mới là mục đích thật sự.

Cuộc di tản vẫn tiếp tục lăn bánh tầm chừng được mấy hôm liền có một số vẫn đề xảy do lương thực xảy ra vấn đề.Người giàu tầm trung thì không nói còn người nghèo không có tiền mua đủ thức ăn lúc nhiều gian thương chớp lấy thời cơ đẩy giá lương thực lên cao một cách vô lí như tình hình hiện tại bây giờ số lương thực họ mua hoàn toàn là không đủ. Họ liền kêu gào trong đau đớn xin từng hộ gia đình về miếng ăn:

"thưa ngài, ngài có thể cho con xin miếng ăn được không con của con đã bị bỏ đói ngày hôm nay rồi ạ "đáp lại lời ấy chỉ có những cái lắc đầu lia lịa có những gã giàu có đòi mua bán nô lệ trực tiếp để đổi lấy thức ăn gây ra hỗn loạn,lúc này một anh lính kết giọng:

"ổn định lại vị trí chỉ cần qua được khu rừng này là chúng ta đến thành tiếp theo rồi"cả đoàn trở lên bình tĩnh hơn một chút.

Trong buồng xe ngựa Trần Quốc quay sang nhìn Trần Long đang ngồi đọc sách nói " đến lúc rồi con ạ "

-Trần long hỏi " lúc gì thưa cha"

-Trần Quốc đáp " thu mua nhân tâm "

Trần Long tỏ ra hiểu ý. Mở rèm liền sai người hầu phân phát thức ăn cho từng người nhưng nhớ không được nói là ai vì làm như thế họ tự mình tìm hiểu người giúp đỡ mình mà cái gì tự tìm hiểu sẽ khắc sâu vào não hơn bình thường.

Đi gần một đoạn đường thì đoàn người gặp một hàng kịch múa rối chắn giữa đường. Một tên lính đi lên cầm giáo hăm doạ

"Cút không bố xiên chết bây giờ ". Người múa rối mỉm cười từ tốn đắp lại " có phải thành chủ của anh họ Phương tên Hàn đúng không ".Tên lính quèn giật mình nghĩ có phải đây là người quen của thành chủ liền gật đầu theo quán tính,người múa rối cười một cách âm hiểm "à vậy là đúng rồi " liền nhanh như cắt rút ra một con dao đâm xuyên tim tên lính.

-"Anh em đúng người ra đi " tên múa rối kêu lên lúc này hai bên hàng đường xuất hiện một toán cướp mặt mũi tên nào tên nấy cũng hung dữ mỗi thằng cầm thanh đao sáng bóng " Họ Phương cút ra đây cho gia gia ". Trong một cỗ xe sang một âm thanh phát ra " chỉ là mấy tên giặc cướp đến khai mạch còn chưa tới mà dám hăm doạ ai ".Phương Hàn phi nhanh ra cỗ ngựa chém một đao về phía tên múa rối nhưng không trúng liền hỏi "ngươi tên là gì ".

- Kẻ múa rối kêu "Cửu Nhất"

Phương Hàn không nói không rằng lao lên chớp lấy thời cơ chém một đao, đao khí bay đến gần Cửu Nhất,Cửu Nhất liền rút ra một thanh kiếm chém về phía đao khí Cửu Nhất nhìn đằng xa không thấy Phương Hàn đâu liền lông tóc dựng đứng nhảy xa đằng trước,không biết từ lúc nào Phương Hàn ở đằng sau cau mày nói "lập lâu tam trọng lại đi làm giặc cỏ "

Nói xong nhìn ra đằng xa quân lính đang đàn áp bọn giặc lại thứ nhất là cách biệt về quân số thứ hai được huấn luyện bài bản hoàn toàn là cách biệt chiến thắng chỉ là thời gian.Lúc này một tiếng đâm phập Phương Hàn quay lại nhìn thì ra hắn gài người còn con dao thì đâm đến lưng hắn nhưng không sâu mặt mũi hắn tức giận một chưởng đập chết hắn rồi dùng bộ pháp nhảy lên thân cây gần đó.

Không để có thời gian nghỉ ngơi Cửu Nhất sử dụng tật hành bộ lao về Phương Hàn hai người quần chiến chém nhau đao khí,kiếm khí bay xung quanh bụi bay lên mù mịt.Phương Hàn hét lên "LONG VIÊM ĐAO " một hình con rồng lửa bay lên bắn thẳng vào Cửu Nhất nhưng do quá nhanh hắn chỉ có chống đỡ chính diện tạo ra một làn khói đột nhiên trong làn khói một kiếm chém về phía Phương Hàn do quá bất ngờ bị chém một nhát ngang người. Cửu Nhất đã ở đằng sau Phương Hàn chớp lấy thời cơ định đâm một kiếm kết liễu nhưng vừa đâm gần vào cơ thể thì vang lên âm thanh hai chữ "hoán ảnh " lập tức cả Cửu Nhất Lẫn Phương Hàn suất hiện hoán đổi vị trí cho nhau Phương Hàn sử dụng " Viêm đao " chém về phía lưng Cửu Nhất.

Cửu Nhất liền hét lên vì đau đớn lúc này khi hoàn toàn ở thế hạ phong đôi mắt hắn ánh lên tia lạnh lùng "Hấp huyết kiếm " cả cơ thể của hắn gầy đi trông thấy cả thanh kiếm trở lên đỏ lòm rồi chém ra kiếm khí bắn ra thẳng về phía Phương Hàn,Phương Hàn dùng bộ pháp nhưng không né được càng lúc càng nguy hiểm đến tính mạng hắn ánh mắt của hắn hiện lên rõ vẻ tức giận cùng với quyết đoán hắn quyết định hi sinh đi một cánh tay.Cả hai lúc này đều cho nhau cơ hội thở dốc tuy nhiên kiếm khí này chui vào cơ thể Phương Hàn liền trở lên quỷ dị như có sức sống Phương Hàn liền cắn răng đốt lên mệnh sinh phù lúc này Phương Hàn liền quay lại lúc đỉnh phong,Cửu Nhất thèm nhỏ dãi tấm phù này.

Cửu Nhất lúc kêu lên "ngươi nhìn đi bên ta sắp thắng rồi nếu ta là ngươi ta đã rút đi lâu rồi" do có nội ứng vậy lên quân lính bị đánh cho tan tác
Phương Hàn liền không để ý tuy rằng mọi vết thương lẫn cách tay đã lành nhưng kiếm khí vẫn lưu trong cơ thể hắn đang cố áp chế nhưng kiếm khí giống như có sinh mệnh lẩn trốn vào trong cơ thể vào sâu bên trong không nói nhiều lời Phương Hàn ánh mắt tràn đầy hận thù liền ngay lập tức xé dịch chuyển phù biến mất bỏ lại tất cả mọi người phía sau.

Cửu Nhất cười than thở về độ giàu sang của Phương Hàn,hắn nhìn một chút về phía quân bên hắn đang vơ vét chiến lợi phẩm lúc này hắn quay sang đám dân chúng "Đàn bà,trẻ con thì để còn đâu toàn bộ giết sạch"

Vừa hắn nói xong thì một tiếng ngựa hí kêu lên lúc này 2 cha con nhà Trần đều đổi thành một quần áo người bình thường đang ngồi trên yên ngựa.Cửu Nhất liền liếc nhìn không nói không rằng hắn liền cho ra lệnh bắn tên.

Trên yên ngựa lúc này Trần Long nói chuyện với Trần Quốc

-"cha có làm sao không" Trần Long hỏi Trần Quốc

-"không vẫn bình thường" giọng nói thì thào của Trần Quốc đáp lại

- Trần Long nghe giọng nói hắn hiểu ra có chuyện " này có thật sự không có chuyện đúng không".

-Trần Quốc thở dốc hắn cố gắng dùng hết sức nói một câu" cố gắng sống tốt nhé".

Trên người của Trần Quốc lúc này đã bị hàng loạt mũi tên ghim vào người hắn ngã xuống nhưng đôi mắt vẫn nhìn đứa con đang chạy phía trước cho đến lúc trời càng tối đi đôi mắt càng nặng theo thời gian hắn khóc vì sự bất lực của mình rồi xung quanh hắn tối đen.

Trần Long lúc này vừa đi trên đường hắn vừa khó,hắn đã cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại sao mà khó khắn càng kìm nén thì nước mắt càng tuôn ra cho đến hắn không còn kìm nén được nữa

Cửu Nhất lúc này đứng trước xác Trần Quốc hắn thò tay vào bên trong có một túi vàng hắn mỉm cười "ngươi định bảo vệ đứa con phải không ta đoán trên người thằng nhóc kia không có đồng nào nhưng xin lỗi ta là ăn cướp " mặt mũi hắn trở lên hung tợn tìm "tìm thằng khốn kia về đây cho ta dám trốn xem ông có băm xác mày ra không"
--------------------
Đây là chap mở đầu có gì sai xót về dấu hay chữ cái mong các bạn bỏ qua