Chương 251: Tại sao

Nhân Lộ Thành Thần

Chương 251: Tại sao

Chương 251: Tại sao

Lâm Vũ nhìn cột khói đang từ từ bốc lên Vân Bình Thôn. Không khỏi trở lên tức giận, hai mắt đỏ bừng như muốn nứt vỡ.

"Khốn khiếp..."

Hắn hi vọng, những gì hắn nghĩ không phải là hiện thực. Một vết máu tươi bắn tung túe trên cổng làng, từng chữ Vân Bình Thôn nhuộm đỏ trong máu từ từ nhỏ giọt xuống mặt đất. Lâm Vũ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Trên từng ngọn lúa vàng là từng vết máu, trên dòng sông yên ả cũng loang lổ màu máu tươi, từng con thuyền đều chảy xuôi xuống dòng máu đỏ. Từng căn nhà đều lộn xộn, đồ vật trong nhà đều dính máu toán loạn bên ngoài sân, từng bức tường đều sụp đổ...Tiếng la hét, tiếng sợ hãi, điên cuồng láo loạn tràn ngập cả không gian.

Lâm Vũ không lo được mất, dùng tốc độ nhanh nhất, điên cuồng chạy về nhà Nông Lão. Hắn thấy hình ảnh Nông Lão cùng Thím Nhu đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất, hai mắt dần mất đi sự sống.

"Nông Lão, Thím Nhu..."

Lâm Vũ gào thét, vội vàng đỡ Nông Lão ngồi dậy, bàn tay run rẩy, vội vàng nắm lấy từng viên đan dược, từng viên, từng viên...rơi trên mặt đất. Tất cả đều vô dụng...

Nông Lão không khỏi mỉn cười, khó khăn cầm lấy tay Lâm Vũ. Nhìn vợ mình đang lãnh lẽo nằm trên mặt đất không khỏi khó khăn nói.

"Vô ích thôi, ta không muốn để bà ấy cô đơn một mình, ta muốn đi cùng bà ấy. Bạch Lãng là một đứa trẻ tốt, là do chúng ta đã không biết cách dậy dỗ nó. Hãy thay ta chăm sóc nó."

Nông Lão vươn tay, khó khăn muốn nắm lấy tay người vợ đầu đã bạc tóc của mình. Cả đời này, lão cùng bà ấy đã bên nhau hơn nửa đời người, trải qua biết bao nắng mưa, sương gió, bên nhau tầm tảo sớm hôm. Lão hi vọng đến cuối đời cũng sẽ được ở bên cạnh bà ấy.

Lâm Vũ kìm những giọt nước mắt đang rơi xuống. Nắm lấy tay Thím Nhu đặt lên tay Nông Lão. Nông Lão không khỏi mỉm cười như cảm ơn Lâm Vũ, dùng hết sức lực cuối đời nắm chặt tay người vợ bên cạnh mình, nhắm mắt xuôi tay.

"Nông Lão..."

Lâm Vũ đặt Nông Lão nằm xuống, gạt đi những giọt nước mắt. Bạch Linh, còn Bạch Linh...Rất có thể nàng ấy còn sống.

"BẠCH LINH..."

Lâm Vũ vội vàng gào thét, điên cuồng chạy khắp nơi kiếm. Hi vọng Bach Linh còn sống. Hi vọng...Hi Vọng...

Nhưng mọi hi vọng của Lâm Vũ đều bị bóp nát. Bạch Linh cả người toàn máu, nằm trên mặt đất. Hai tay ôm một đĩa bánh nhỏ nhắn.

"BẠCH LINHHH..."

Bạch Linh sờ lấy khuôn mặt Lâm Vũ, lau đi những giọt nước mắt của hắn. Mỉn cười nói.

"Huynh đừng khóc..."

Bàn tay nhỏ bé, yếu đuối, vô lực run rẩy cầm lên một chiếc bánh. Đưa lên miệng Lâm Vũ. Mỉn cười nói.

"Có ngon không..."

Lâm Vũ ngậm chiếc bánh trong miệng, vội vàng gật đầu, hai hàng nước mắt lăn xuống...

"Ngon...rất ngon..."

"Lâm Vũ, ta..."

Bạch Linh mỉn cười, nàng muốn nói ra tình cảm của bản thân mình với Lâm Vũ. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn chọn im lặng, giấu kín tình cảm này vào sâu trong lòng theo nó rời khỏi thế gian, lựa chọn để Lâm Vũ có thể sớm quên đi, quên đi người con gái nhỏ bé luôn âm thầm quan sát huynh ấy mà không dám nói ra tình cảm trong lòng..."

"BẠCH LINHHHH...KHÔNGGGG..."

Thiếu Sâm, Thiếu Nham quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu trước Bạch Lãng. Hai mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Trước mặt hắn không phải là người, mà là ác quỷ.

"Bạch Lãng, tha cho chúng ta có được không...Chúng ta cầu xin ngươi..."

Đôi bàn tay dính đầy máu tươi không do dự lạnh lùng nhấc bổng Thiếu Nham, Thiếu Sâm lên mặt đất.

"Đừng...Đừng mà..."

"Rầm..."

Bạch Lãng nhìn đầu hai kẻ từng khinh thường hắn nổ tung dưới bàn tay của mình, không khỏi cảm thấy thỏa mãn, đây chính là cảm giác hắn muốn, cảm giác ngập tràn sức mạnh, cảm giác mọi người phải cúi đầu, tôn kính hắn. Bạch Lãng nhìn viên Huyết Tinh đã ăn sâu vào trong ngực hắn không khỏi mỉn cười, thứ này thật tuyệt vời, có nó hắn có thể đạt được mọi thứ mình muốn.

Chợt hắn nhìn thấy Lâm Vũ đang một mình cô độc, im lặng thê lương, từng bước, từng bước, chậm rãi bước về phía hắn.

"Bộp...Bộp...Bộp..."

Bạch Lãng không khỏi bật cười sung sướng nhìn Lâm Vũ.

"Ha ha...Lâm Ca...Huynh xem, ta đã trở nên mạnh mẽ...Để cảm ơn huynh..."

"Ta sẽ giết huynh ha ha..."

Bạch Lãng cười điên cuồng lao tới, bàn tay dính như máu tươi muốn chụp lên đầu Lâm Vũ. Bóp nát đầu hắn.

Lâm Vũ ngẩng đầu, hai mắt không tình cảm nhấn đầu Bạch Lãng thẳng xuống mặt đất.

"Rầm..."

Đầu Bạch Lãng nát vụn, máu tươi phun đỏ cả mặt đất. Bạch Lãng mở lớn hai mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Vũ cầm đầu Bạch Lãng nhắc lên không trung, một quyền đấm thẳng đầu Bạch Lãng bay về sau, cả khuôn mặt nát bét, xô đổ từng bức từng lớn, đâm sâu xuống mặt đất, nát vụn.

"RẦM..."

Bạch Lãng từ trong đống đổ nát bò dậy. Khuôn mặt đã nát bét nhanh chóng hồi phục, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ bừng tức giận, đầy sát khí nhìn Lâm Vũ.

Bạch Lãng lần nữa điên cuồng lao tới, khói đen bắt đầu trở nên dày đặc bao bọc xung quanh người hắn, ăn mòn tất cả mọi thứ xung quanh. Bạch Lãng nhảy lên không trung, bàn tay dính đầy máu tươi xòe xuống, dùng sức mạnh của bản thân muốn nghiền nát Lâm Vũ thành thịt vụn.

"Rầm..."

Lâm Vũ đã sớm biến mất, mặt đất vỡ tan tành...Bạch Lãng muốn ngẩng đầu. Một cú sút trời giáng đã đá hắn bay về sau, nát vụn từng đường hắn di chuyển, khiến bụng hắn nõm sâu môt hố lớn.

Bạch Lãng ngã quỵ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

"Ầm..."

Một cơn mưa bất ngờ ập tới, vội vàng rơi trên mặt đất, Lâm Vũ hai mắt không tình cảm nhìn Bạch Lãng.

"Tại sao..."

Bạch Lãng không khỏi mỉn cười điên dại, tại sao, tại sao ư...

"Ha ha...Ta đã chán ngấy cái cuộc sống đau khổ này rồi. Ta sinh ra đã không có gì cả, không có tài năng, không có học thức, không có chỗ dựa...Đi đâu mọi người cũng khinh thường ta, chế diễu ta...Ta chỉ có thể một mình cười ngây ngốc, dấu đi đau khổ của bản thân, làm một thằng ngốc trong mắt kẻ khác...Sống trong đau khổ, tuyệt vọng không biết bản thân muốn gì, không mục đích, không hi vọng, không ước mơ..."

"Các ngươi chỉ biết cười nhạo ta, chế diễu ta...Không ai nhìn vào cố gắng của ta, mà chỉ biết nhìn vào thất bại của ta...để chế diễu ta, cười nhạo ta. Các ngươi cho rằng như vậy là cao thượng lắm sao. Vui lắm sao...Các ngươi đều cho rằng ta là tên ngốc sao..."

"Con ác quỷ trong ta ngày một lớn dần, nó điên cuồng gào thét trong trái tim ta, muốn thế gian này biến mất, muốn những kẻ khinh thường ta phải chịu đau khổ, tuyệt vọng..."

"Vậy điều ta làm có gì là sai, bây giờ ta đã có tất cả, có sức mạnh, có tài năng, người khác phải ngưỡng mộ ta, tôn kính ta..."

"Còn ngươi thì sao Lâm Vũ, ngươi cho rằng điều ta làm là sai lầm, là tội ác vậy còn ngươi thì sao..."

"Đứng trước sự mê hoặc của sức mạnh, quyền lực, vật chất. Ngươi có chọn giống ta hay không, Ngươi Trả Lời Ta Điiiiiu...LÂM VŨ..."

Lâm Vũ im lặng, hắn không trả lời được câu hỏi của Bạch Lãng. Hắn không phải nhân vật chính trong các bộ truyện chính nghĩa. Có thể tự tin, mạnh mẽ tỏa sáng, không do dự oai phong lẫm liệt, dứt khoát từ chối. Hắn cũng chẳng phải nhân vật chính trong các bộ hắc ám văn, có thể không sợ trời, không sợ đất, ngạo nghễ nói. Ta có thể làm tất cả để đạt được mục đích. Hắn chỉ là một người bình thường như bao người khác, dù bây giờ hắn trả lời là có hay không, cũng đều là giả dối. Chỉ khi lợi ích thật sự đứng trước mắt, hắn mới biết được câu trả lời thực sự của bản thân.

KHI LỢI ÍCH CHƯA ĐỨNG TRƯỚC MẮT, MỌI CÂU TRẢ LỜI ĐỀU LÀ DỐI TRÁ.

Bạch Lãng thấy Lâm Vũ im lặng, càng thêm cười lớn một cách điên dại.

Vô số cột máu như mãng xà mọc ra từ người hắn, lao về phía Lâm Vũ. Lâm Vũ im lặng nắm lấy vô số con mãng xà máu đang lao tới. Quật mạnh Bạch Lãng ngã lăn trên mặt đất. Từng quyền, từng quyền như cuồng phong lao tới. Hắn không biết câu trả lời là gì. Nhưng hắn biết bản thân mình muốn đánh tên khốn trước mắt, để xả mối giận trong lòng.

Cả người Bạch Lãng nát bét, dù cơ thể có thể điên cuồng chữa trị. Nhưng trước sự cuồng nộ của Lâm Vũ, cơ thể Bạch Lãng cũng dần dần đến giới hạn. Khả năng hồi phục cũng ngày càng chậm đi. Mọi phản kháng đều trở nên vô ích trước mặt Lâm Vũ. Bạch Lãng nằm trong vũng máu, hai mắt từ tàn độc, hung ác, tức giận dần chuyển sang hoảng sợ, tuyệt vọng.

Lâm Vũ đứng dậy, hai mắt dần trở nên lạnh lùng, một quyền mãnh liệt nhắm thẳng vào viên tinh thạch nằm trên ngực Bạch Lãng. Kết thúc tất cả mọi chuyện.

Bạch Lãng thấy vậy hai mắt không khỏi trở nên bi thương, nước mắt rơi xuống mặt đất, nhìn Lâm Vũ nghẹn ngào nói.

"Lâm Ca...Ta sai rồi...Ta xin lỗi..."

Lâm Vũ khựng lại, hắn nhớ đến hình ảnh cậu thiếu niên ngây ngô, tốt bụng, hiền lành, thật thà...Luôn nở nụ cười trên môi. Chăm chỉ giúp đỡ người khác lúc họ gặp khó khăn...Tại sao...Tại sao...Hai mắt Lâm Vũ không khỏi đỏ lên, bàn tay trở lên run run, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đau lòng, tức giận, khó khăn, lưỡng lự...

Bạch Lãng thấy vậy không khỏi mỉn cười, cả cơ thể của hắn dần dần chìm trong vũng máu.

"Lâm Ca, chúng ta sẽ còn gặp lại. Lần sau ta sẽ giết huynh"

"Rầm..."

Mặt đất lập tức vỡ tan tành, nát vụn thành từng mảnh. Nhưng Bạch Lãng đã chìm vào trong vũng máu rồi biến mất.

"Aaaaaaaaa..."