Chương 1: Gặp mặt Tứ vương gia lần đầu.

Nhà Đế Vương

Chương 1: Gặp mặt Tứ vương gia lần đầu.

Phủ Hộ bộ thượng thư.
Tất cả trên dưới phủ đang náo loạn tìm một người. Thượng thư đại nhân vào triều sớm, phu nhân sai gia nhân tìm tiểu thư khắp nơi.

Nha hoàn A Hương bị phu nhân một hồi xoay qua xoay lại, đành phải khai thật là tiểu thư đã dắt ngựa ra ngoài từ sớm rồi. Thượng thư phu nhân nhăn trán, thở dài:

– Ai da, con nha đầu này, làm ta và phụ thân nó tức chết mất! Đã là cô nương rồi, không chịu ở khuê phòng học thêu thùa, còn trốn đi chơi được!
Bà tức điên lên được. Có đứa con gái bảo bối, muốn dạy nó thành tú nữ xuất sắc, kết quả là nó lại suốt ngày trốn ra ngoài chơi, về nhà lại làm nũng khiến bà không thể nào nổi giận được. Thật tức chết mà!
Thượng thư phu nhân bực bội phất tay áo, đi vào trong nhà, không quên bỏ lại một câu:

– Hừ, về đây xem ta trị tội nó như thế nào!
Nha hoàn A Hương mồ hôi tuôn đầy trán, thầm nghĩ tiểu thư lần này chết chắc rồi.
Tiểu thư, người đang ở đâu?

* * *

Rừng Thưa ngoài thành Đông Kinh.
Người ta đặt tên cho khu rừng theo đúng sự thưa thớt của nó. Không hề có sự ẩm thấp hay tăm tối, mọi loài cây đều được hưởng ánh mặt trời.
Đầu xuân, không khí lành lạnh, bầu trời xanh nhạt. Lộc non đầu cành bé tí xíu, cỏ non mơn mởn, hoa dại mọc đầu hai bên đường. Những dây thường xuân uốn éo cánh tay bé li ti màu xanh nhạt thu hút lũ ong. Tất cả tạo thành một bức tranh vô cùng sinh động không ngòi bút nào tả siết.
Trong khung cảnh ấy bỗng xuất hiện một thiếu nữ mặc lam y, đôi mắt màu mật ong đặc biệt, trên cổ tay trắng muốt đeo một sợi tơ màu đỏ, có gắn một ngôi sao bạc nổi bật. Tóc nàng được cột gọn thành hai búi, nhìn vừa có nét hài tử, lại vừa có nét của cô nương, vô cùng đáng yêu. Nàng chính là Lê Minh Khuê – tiểu thư Hộ bộ thượng thư mà mọi người đang tìm kiếm trong phủ.
Tay nàng cầm dây dương của con ngựa, tay kia cầm một bó hoa màu tím nhạt. Trên môi vẫn là nụ cười tươi tắn, xinh đẹp.
Con ngựa ngoan ngoãn đi theo nàng.
Rừng thưa tươi đẹp, suối nhỏ lao xao. Lê Minh Khuê vừa đi vừa thoải mái hít thở không khí, chốc chốc lại quay sang thủ thỉ vài câu với con ngựa. Nàng rất thích cảm giác lúc này, tự do và thư thái. Nhưng nếu mỗi ngày, đều giống như nhau, chỉ quanh quẩn trong phủ thượng thư, hoặc lang thang dạo chơi trong rừng thưa một cách vô nghĩa, thì thật nhàm chán! Minh Khuê chẳng biết mục đích sống của mình là gì đi nữa? Nàng còn trẻ, nàng không muốn cuộc sống yên bình đến mức tẻ nhạt này!!!
Càng đi vào sâu Rừng Thưa, cây cối càng mọc nhiều hơn. Những cành thường xuân đã được thay thế bởi lớp lớp dương xỉ và rêu xanh. Bởi ở đây ánh sáng ít hơn, cho nên thực vật cũng khác biệt nhiều. Những bụi cây thấp mọc lan tràn. Minh Khuê chưa bao giờ đi sâu như thế. Nhưng có thứ gì đó cứ thôi thúc nàng ti.ến thêm một bước, lại một bước.
Không gian yên tĩnh chợt có sự khác thường.
Chim chóc ráo rác bay. Con ngựa sau lưng Minh Khuê bỗng chồm lên rồi hí một tiếng dài. Có tiếng sột soạt của lá khô. Minh Khuê chột dạ, vội dắt ngựa quay lại.
Đột nhiên, ở lùm cây phía sau lưng Lê Minh Khuê, vọt ra một bóng người lao thẳng về phía nàng.
Sao vàng bay tứ tung. Trước mắt Minh Khuê bỗng nhiên tối sầm. Con ngựa vẫn ở bên cạnh nàng. Chỉ là có thêm thứ gì đó rất nặng đè lên người Minh Khuê khiến nàng thấy nghẹt thở.
Tứ vương gia – Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành đang trên đường chạy trốn khỏi đám thích khách thì chợt va vào một thứ gì đó mềm mềm. Không phải cây cối hay một con thú, thứ đó không to lớn đến vậy. Hắn chỉ biết mình đến đó thì gục ngã, trên be sườn vẫn găm một mũi tên đồng. Mắt hắn mờ dần đi, cảm giác cái chết đang cận kề. Trong cơn mê man đó, Lê Tư Thành nhớ lại một cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu mật ong đã đến bên cạnh mình.

* * *

Khi mở mắt ra, Lê Tư Thành thấy mình đang nằm trên giường trúc, be sườn đã được băng bó lại, miệng vết thương vẫn còn hơi tê. Hắn cố gượng dậy, thấy bên giường có một thiếu nữ xinh đẹp mảnh dẻ, da trắng môi đỏ, tóc thắt bởi một dải lụa kéo dài qua thắt lưng. Đôi mắt thiếu nữ sâu thăm thẳm như mặt hồ phủ một tầng sương mỏng. Hàng lông mày lá liễu thật là đẹp. Thấy Lê Tư Thành đã tính, nàng ta tiến tới đỡ hắn, nhẹ nhàng nói:
– Chàng đã tỉnh, sau ba ngày hôn mê!

– Nàng là ai? Đây là đâu? – Tư Thành hỏi.
Thiếu nữ xinh đẹp kia dịu dàng trả lời:
– Ta tên Đỗ Thường Vân. Đây là nhà của ta trong Rừng Thưa!
– Cảm ơn nàng đã cứu ta! – Lê Tư Thành cảm kích nói, khẽ mỉm cười với nàng.
Nhưng Đỗ Thường Vân lắc đầu:
– Người cứu chàng không phải ta, là người khác!
Trong đầu Lê Tư Thành hiện lên hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi. Đó là một cô nương xinh đẹp, tóc búi hai bên, áo lụa xanh, và đôi mắt màu mật ong.
Đỗ Thường Vân tiếp tục nói:
– Ta đã nói nàng ấy một thời gian nữa hãy đến đây. Chàng cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi!
Trong thời gian dưỡng thương, Lê Tư Thành cảm thấy bình yên tại nơi này. Tuy hẻo lánh nhưng lại đem lại cho người ta cảm giác trong lành, nhàn nhã. Lần đầu tiên trong đời, áp lực và gánh nặng bên mình được hắn cho sang một bên để đổi lấy tự do. Đỗ Thường Vân đối xử với hắn nồng hậu dù hắn là người lạ khiến Lê Tư Thành cảm thấy tình người thật ấm áp. Ngoài ra, chàng biết được người đã cứu chàng tên là Lê Minh Khuê.