Chương 8: Đoạt Chức Vô Địch
Vào những ngày tiếp theo sau khi đội của Tùng vào được vòng trong của giải đấu cấp huyện, Tùng và các đồng đội trở thành danh nhân trong trường. Những đứa khác cư bu quanh hỏi thăm về rất nhiều điều của trận đấu, về cách mà đôi Tùng chiến thắng.
Mặc dù bị làm phiền khá nhiều nhưng bản thân Tùng lại không cảm thấy có gì thay đổi trong cuộc sống. Mỗi sáng vẫn thức dậy sớm lúc 3 giờ, tập chạy bộ từ một vòng 5km, có điều nay Tùng bổ sung thêm việc vừa chạy vừa rê bóng để tăng cảm giác bóng và rèn luyện kỹ thuật; về đến nhà thì luyện tập chuyền bóng về nơi chỉ định, tiếp đến là đi học, buổi chiều về thì vẫn luyện bóng đến chiều muộn, sau đó học tập và đi ngủ. Thời gian luôn bị lấp đầy, nhìn có vẻ nhàm chán nhưng đối với Tùng lại cực kì thú vị
Vì Vào những ngày tiếp theo sau khi đội của Tùng vào được vòng trong của giải đấu cấp huyện, Tùng và các đồng đội trở thành danh nhân trong trường. Những đứa khác cư bu quanh hỏi thăm về rất nhiều điều của trận đấu, về cách mà đôi Tùng chiến thắng.
Mặc dù bị làm phiền khá nhiều nhưng bản thân Tùng lại không cảm thấy có gì thay đổi trong cuộc sống.
Công việc của Tùng vẫn rất có quy hoạch. Mỗi sáng lúc 4 giờ, cậu sẽ dậy sớm, ăn sáng nhẹ, sau đó chạy bộ 5km, vừa chạy vừa rê bóng. Đến khi quay về nha, cậu tiếp tục luyện tập chuyền ngắn bằng cách đá vào tường ở vị trí được định vị sẵn, sau đó đón bóng và tiếp tục đá. Đến sáng, cậu ăn sáng và đi học như bình thường. Chiều về cậu học bài (thực ra chỉ cho có lệ, hầu hết thời gian cậu nghiên cứu những quyển sách về bóng đá mượn được ở thư viện trường), đến xế chiều thì cậu tiếp tục luyện tập chuyền ngắn và chuyền xa đến tối mới dừng. Cộng thêm việc Tùng rất có ý thức trong việc bổ sung dinh dưỡng, nên tiến bộ của cậu ngày càng rõ rệt. Những động tác hoặc thói quen được hệ thống đưa vào người từ ban đầu càng lúc càng trở nên thuần thục hơn, giống như bản thân cậu từng chút từng chút một rèn luyện lên vậy.
Trong quá trình chăm chỉ luyện tập, Tùng phát hiện ra rằng, thời gian kiếm được điểm thuộc tính càng lúc càng chậm. Ban đầu cứ mỗi ngày tập luyện cậu lại có thể có thêm 1-2 điểm thuộc tính, còn bây giờ phải 2-3 ngày mới có thể có được điểm thuộc tính. Đến đầu ngày chủ nhật của trận tứ kết, Tùng mới chỉ góp nhặt được thêm 1 điểm thuộc tính mà thôi.
Cái này được hệ thống giải thích. Điểm thuộc tính được thu hoạch dựa trên kinh nghiệm có được sau khi luyện tập và thi đấu, hệ thống còn tri kỉ tăng thêm thanh kinh nghiệm thuộc tính để Tùng có thể tự theo dõi. Tùng nhận thấy, mình đã nhận được 17 điểm thuộc tính, khoảng cách kế tiếp nhận được điểm thuộc tính còn cần 260 điểm kinh nghiệm nữa. Chỉ có tranh tài càng cao, rèn luyện càng chuyên nghiệp thì điểm kinh nghiệm mới có thể tăng nhanh được, và khi đó điểm thuộc tính thu hoạch được cũng sẽ càng nhanh.
Nhìn số điểm kinh nghiệm cứ mỗi lần có thêm một điểm thuộc tính thì lại tăng lên 10%, Tùng cảm khái thế thì biết bao giờ mới có thể đạt được đỉnh phong giữa trận cơ chứ. Tuy nhiên, nó lại kích thích đấu chí của Tùng.
Tiếp đến trận tứ kết, đội của Tùng vẫn tiếp tục thể hiện lực thống trị. Tuy không sở hữu nhiều cầu thủ nhí có kỹ thuật tốt, nhưng với chiến thuật phòng ngự phản công nhanh, cộng với những đường chuyền gần như vô giải của Tùng dành cho 2 tiền đạo, đội Lê Văn Tám nhẹ nhàng đánh bại đối thủ và góp mặt vào trận bán kết.
Thầy Sơn nhìn cách Tùng triển khai thế công và phòng thủ, càng lúc càng thấy hài lòng, cảm khái rốt cuộc đội huyện lúc này cũng có thể nở mày nở mặt khi tham dự vòng đấu cấp tỉnh, chứ không phải đi cho có mặt. Những lần tham dự trước, chưa bao giờ đội Tân Phú vượt qua được vòng bảng, chứ đừng nói đến việc tranh chức vô địch với các đội còn lại. Việc kém phát triển của bóng đá huyện khiến thầy vô cùng khó chịu, nhưng tình cảnh này năm nay có lẽ đã có thể thay đổi.
Tin tức đội Lê Văn Tám tiến vào bán kết của huyện khiến cả trường bàn tán sôi nổi, danh tiếng của các thành viên trong đội càng lúc càng lớn. Tùng tuy nhiên vẫn bị làm phiền khá nhiều, nhưng vì tính cách ít nói và khá chững chạc của mình, những đứa trẻ xung quanh vẫn khá ít làm phiền Tùng, chỉ đôi khi hay bàn tán xôn xao và thỉnh thoảng chỉ trỏ Tùng mà thôi. Tụi nhỏ còn tự phát sẽ đến cổ động Tùng và đồng đội vào Chủ nhật tuần này, khiến thằng Cường cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Chủ nhật ngày 18/5/2003, đội Lê Văn Tám tiếp đội trường Nguyễn Thị Định ở trận bán kết. Tùng tiếp tục trở thành người nổi bật nhất trong đội hình với hàng loạt pha phòng ngự và chuyền xa, dẫn đến thất bại 3-0 của đội Nguyễn Thị Định, đội Lê Văn Tám tiến thẳng đến trận chung kết, gặp đội hạt giống số 1 là trường Nguyễn Huệ
Chủ nhật ngày 25/5/2003, đội Lê Văn Tám gặp đội Nguyễn Huệ ở trận chung kết. Hấp thu những kinh nghiệm từ những đội thất bại, đội Nguyễn Huệ tiến hành chiến thuật kèm người gắt gao. Hai cầu thủ cao to luôn đi theo bên cạnh Tùng, hạn chế vùng di chuyển và nhận bóng của Tùng. Ban đầu chiến thuật có vẻ hiệu quả, tuy nhiên, sau khi Tùng dẫn bóng lần lượt qua 3 cầu thủ, chọc khe thành công cho Cường mở tỷ số, đội Nguyễn Huệ bắt đầu như từ trong mộng mới tỉnh.
Ban đầu họ đã không để ý, ngay từ khi có ý thức Tùng sẽ bị hạn chế, các đồng đội của Tùng có ý thức rèn luyện kỹ thuật và cách thi đấu của mình, dẫn đến thực lực của họ hiện tại không chênh lệch quá nhiều so với đội Nguyễn Huệ, do đó, khi tốn quá nhiều nhân lực hạn chế Tùng, vô hình chung giải thoát cho các đồng đội của Tùng, và ngay khi có cơ hội, họ sẽ không ngừng xung kích hàng phòng thủ của đội Nguyễn Huệ, khiến họ không thể không giảm bớt nhân sự hạn chế Tùng để củng cố phòng ngự ở nơi khác. Từ đó, việc phối hợp của Tùng với các đồng đội trở nên dễ dàng hơn, và bàn thắng đem lại không có gì là quá bất ngờ.
Diễn biến tiếp theo cũng y như vậy, Tùng tiếp tục lùi sâu củng cố hàng phòng ngự, ngay khi các cầu thủ Nguyễn Huệ có ý định kèm chặt Tùng, Tùng nhất quyết tiến hành xâu chuỗi chuyền bóng, đôi khi đột nhiên một cước chuyền xa cho Tuân và Cường, khiến hàng phòng thủ Nguyễn Huệ lúc nào cũng trong tình trạng khẩn trương
Tùng ẩn ẩn hiển được lời dạy của thầy Long về tầm quan trọng của đồng đội, đồng thời càng lúc càng nhuần nhuyễn trong việc trở thành bộ não hạch tâm của toàn đội.
Đến cuối cùng, đội Lê Văn Tám giành được chức vô địch của giải đấu cấp huyện sau khi đánh bại đội Nguyễn Huệ với tỉ số 4-0, còn Tùng và Cường cũng trúng cử vào đội tuyển của huyện, tham dự vòng đấu cấp tỉnh vào cuối tuần tới
"Chúc mừng chủ nhân, đạt được chức vô địch giải đấu bán chuyên lần đầu tiên, thu được 2 điểm thuộc tính, mong chủ nhân tiếp tục cố gắng"
Nhìn điểm thuộc tính hiện tại lên đến 6 điểm, sau 2 tuần vất vả luyện tập, Tùng ngẫm nghĩ, quyết định thêm vào 3 điểm kĩ thuật và 3 điểm chuyền dài, khiến cho cậu đã có 2 thuộc tính năng lực chính lên đến 39 điểm là chuyền ngắn và chuyền xa.
Nhìn bảng thuộc tính, Tùng rất vui mừng nhưng cũng khá ảo não. Đội tuyển của huyện có 1 tuần tập huấn để chuẩn bị tham dự giải đấu cấp tỉnh vào ngày 1/6/2003. Nhưng Tùng không biết phải thuyết phục cha mẹ như thế nào để được tham dự
Mặc dù đã làm công tác tư tưởng từ trước, nhưng có vẻ thái độ của cha mẹ Tùng vẫn không chút nào thay đổi trước việc cậu ham đá bóng hơn là học hành. Dù với thiên phú đã đọc là không quên được, Tùng đã hoàn thành xuất sắc kì thi cuối năm này với thành tích toàn bộ max điểm, nhưng vẫn không tránh khỏi sự kì thị của cha mẹ đối với việc cậu đam mê bóng đá.
Cậu nói chuyện này với thầy Sơn và thầy Long, với hi vọng hai thầy sẽ có cách hỗ trợ Tùng giải quyết.
Thầy Sơn cười cười, nói với Tùng, thầy sẽ có cách thuyết phục ba mẹ cậu.
Thầy Sơn gặp riêng ba mẹ Tùng, cùng với sự có mặt của thầy Mỹ, hiệu trưởng của trường Lê Văn Tám. Mặc dù không biết nội dung cụ thể của buổi nói chuyện, như ba mẹ Tùng có vẻ khá thỏa mãn và quyết định vẫn cho cậu tham dự cùng với đội tuyển của huyện thi đấu cấp tỉnh.
Rốt cuộc cũng giải quyết xong, Tùng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời ánh mắt trở nên kiên định nhìn về phía xa. Sau giải đấu của tỉnh, cậu nhất định phải đột phá, trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa…
Chưa xong còn tiếp!!!