Chương 22: Ẩn Tàng Thuộc Tính, Vui Mừng Lớn
Tùng bất đắc dĩ nhìn số điểm thuộc tính. Càng lên cao, điểm thuộc tính thu hoạch càng khó. Tính đến hiện tại, Tùng mới chỉ thu hoạch được 67 điểm thuộc tính, mà tính từ lúc bắt đầu tích lũy điểm này đã qua gần 6 tháng rồi, mà Tùng vẫn chưa thu hoạch đủ điểm để mở khóa năng lực khác.
"Không biết khi nào mới đủ nữa đây", Tùng thầm nghĩ, đồng thời liếc qua bảng thuộc tính. Cũng đã lâu rồi cậu không theo dõi chỉ số của mình, chỉ chăm chăm vào huấn luyện nhằm kiếm điểm kinh nghiệm và tích lũy điểm thuộc tính.
Tùng rõ ràng có cảm giác không ổn, tại sao các chỉ số khác ngoài năng lực kiểm soát không hề có sự tăng trưởng gì cả. Tùng la lớn hỏi hệ thống: "Hệ thống, tại sao các năng lực khác của ta lại không tăng trưởng điểm thuộc tính vậy, rõ ràng là ta đã rèn luyện rất bài bản và chuyên nghiệp mà?"
"Kính thưa chủ nhân, điểm thuộc tính hiện tại ở các năng lực khác của chủ nhân đã đạt đến giới hạn thiên phú của chủ nhân rồi. Nếu muốn tăng điểm thuộc tính, chủ nhân cần mở khóa thêm năng lực cho mình thì mới có thể tiếp tục tăng trưởng điểm thuộc tính một cách không giới hạn, nếu không, chỉ có thể chờ chủ nhân đột phá đến cấp nghiệp dư thì mới có thể tăng điểm thuộc tính của các năng lực còn lại đến cấp độ thanh niên"
Tùng ngơ ngẩn nhìn, cố lý giải cách nói của hệ thống. Điều này có nghĩa là, khi mở khóa các năng lực còn lại, ngoài việc có thể tự do thêm điểm thuộc tính để tăng cường, còn có thể mở khóa hạn chế mức thiên phú cho việc tăng trưởng thuộc tính thông qua rèn luyện. Điều này chắc chắn sẽ giải quyết một phần nào việc điểm thuộc tính càng lúc càng khó thu hoạch, khi mà cường độ rèn luyện hiện tại không mang đến được bao nhiêu điểm kinh nghiệm cho cậu. Bên cạnh đó, trong thời gian chờ đợi tăng cấp ở năng lực chính của mình, thì các năng lực còn lại cũng không đến nỗi quá chênh lệch so với năng lực chính.
Nền bóng đá hiện nay đã và đang phát triển lên theo chiều hướng chuyên nghiệp hóa càng ngày càng cao, nhất là sự phát triển của khoa học công nghệ, kéo theo là xu hướng toàn cầu hóa giúp cho các đội bóng đến gần hơn với khán giả, đồng thời trong lúc đó, giá trị bản quyền bóng đá càng lúc càng cao. Chỉ tính riêng năm 2003, giá bản quyền của giải bóng đá hấp dẫn nhất hành tinh, Premier League đã tăng lên đến 1,2 tỷ bảng Anh, hấp dẫn không ít các nhà tài phiệt mong muốn có được một phần bánh trái thơm ngon này. Điều này đồng nghĩa với việc sự cạnh tranh sẽ càng lúc càng cao hơn, không chỉ riêng ở các câu lạc bộ mà còn cả cầu thủ. Do đó, sự toàn diện của một cầu thủ sẽ là lợi thế lớn nhất trong việc ghi được ấn tượng với huấn luyện viên và khán giả. Bản thân Tùng không muốn mình bị chênh lệch nhiều quá ở các khía cạnh còn lại, điều này rất dễ dàng gây hạn chế cho sự phát triển sau này của cậu.
Sau khi được giải đáp thắc mắc, Tùng yên tâm và thầm nghĩ về thời gian sau này. Nhanh thôi, tầm 3 tháng nữa, đến hè năm nay, chắc chắn cậu sẽ có thể tích lũy đủ điểm để mở khóa năng lực mới, sau đó tiếp tục vòng tích lũy của mình cho đến khi nào mở khóa đầy đủ cả 4 loại năng lực, cậu mới có thể có đủ khả năng để đón tiếp các thử thách sau này.
Vừa suy nghĩ, cậu dần chìm vào giấc ngủ…..
Không biết qua bao lâu, cậu giật mình tỉnh dậy. Tiếng hô la in ỏi khi xe đến bến đánh thức cậu khỏi giấc mộng. Cậu dụi mắt, bước xuống xe và tìm thấy thân ảnh quen thuộc của ba mình, cũng đang tìm cậu giữa dòng người hối hả. Tùng chính thức mở ra thời gian nghỉ Tết của mình.
Cái Tết năm ấy là lần đầu tiên sau khi trùng sinh cậu được đón cùng với gia đình. Mặc dù cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng nó thật ấm áp và vui vẻ, nhất là khi cậu đã trải qua những cái Tết của tuổi trưởng thành đầy vô vị và tẻ nhạt.
Ngày mùng 3 Tết, sau khi đã đi chúc Tết thầy cô xong, Tùng quyết định sẽ nói chuyện với ba mẹ mình về kế hoạch tương lai của cậu.
Cuộc họp nội bộ diễn ra vô cùng trang trọng với sự có mặt của ba mẹ Tùng, ông bà nội ngoại, và cô Út của Tùng.
Đầu tiên, Tùng đưa ra cho ba mẹ xem bảng điểm học tập lớp 6 của cậu, kèm theo bức thư tay của cô giáo chủ nhiệm của Tùng ở Biên Hòa.
Nhìn những lời khen có cánh dành cho con mình trong thư, cả nhà đều hết sức vui vẻ. Khi mọi người biết được Tùng hiện tại đã học thuộc lòng một quyển từ điển Anh văn, mặc dù ngoài cô Út của Tùng không ai rõ được trình độ khủng khiếp mà Tùng đã đạt đến, nhưng khi thấy cô giáo của Tùng luôn miệng nhắc nhờ gia đình cần tạo điều kiện để Tùng có thể học ngôn ngữ, thì cả nhà đều cảm thấy rất đỗi tự hào.
Tùng đơn giản trình bày cho cả nhà, đồng thời cô Út của Tùng cũng đơn giản nói về tương lai của việc học một ngôn ngữ giỏi sẽ như thế nào, làm cả nhà đều vô cùng phấn khởi.
Tiếp đến, Tùng nói với cô Út đưa ra danh mục đầu tư của mình hiện tại và giải thích giá trị mà những con số này mang đến. Chỉ trong vòng 5 tháng đầu tư, lợi dụng những trí nhớ từ tương lai, từ số tiền ban đầu 3 triệu, nay Tùng đã nắm trong tay hơn 30 triệu. Số tiền này sẽ tiếp tục được tái đầu tư sinh lãi, và dự kiến sẽ còn kéo dài tăng trưởng.
Cả nhà trợn mắt hốc mồm nhìn Tùng, ngay cả cô Út cũng ngây người khi tính toán thử. Mặc dù là người hỗ trợ Tùng trong việc mua bán chứng khoán, nhưng cô cũng không hề để tâm đến nhiều mà chỉ xem như trò chơi của trẻ con thôi. Ai mà ngờ đâu….
Ba của Tùng nhìn Tùng thật sâu, ông từ tốn nói:" Rốt cuộc là con đang muốn nói gì?"
Lúc đó, Tùng mới đưa bức thư của thầy Tuấn cho cha mẹ xem, đồng thời sau khi họ đọc xong thì Tùng mới chậm rãi trình bày kế hoạch tương lai của mình. Cả nhà lắng nghe, đôi lúc châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, nhưng vẫn rất kiên nhẫn để theo dõi diễn biến câu chuyện.
Khi nghe đến lúc Tùng muốn đi du học bóng đá ở Bồ Đào Nha, mẹ cậu siết chặt tay, ngăn không cho mình buộc miệng ra lời từ chối. Sau khi nghe xong kế hoạch này, ba mẹ cậu đều yên lặng nhìn Tùng, cả nhà cũng nhìn cậu với ánh mắt đầy phức tạp, không thể nào nghĩ một đứa trẻ 12 tuổi lại có suy nghĩ và quy hoạch cho tương lai của mình bài bản như vậy.
Ba của Tùng trầm ngâm chốc lát rồi nói:"Chuyện con quyết định, ba mẹ sẽ không ngăn cấm. Nhưng ba mẹ sẽ chỉ đồng ý nếu con có thể làm được chuyện này"
"Ba cứ nói đi, con tin là mình sẽ làm được", Tùng bình tĩnh nhìn ba như một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
"Con nói là sẽ chuẩn bị học 4 thứ tiếng, sau đó sẽ kiếm đủ số tiền để chi trả đi học bóng đá. Ba mẹ nghèo không thể nào lo cho con được đầy đủ như con mong muốn, ba mẹ chỉ có thể ủng hộ tinh thần cho con thôi. Nếu con có thể làm được những gì con đã lên kế hoạch, thì ba mẹ sẽ đồng ý cho con đi ra nước ngoài", ba Tùng vừa nói vừa siết chặt tay mẹ cậu nhằm tìm kiếm sự đồng thuận, và được đáp lại bằng ánh mắt tán đồng.
"Được, con đồng ý yêu cầu của ba", Tùng vui vẻ hồi đáp.
Cả nhà đều rất vui mừng trước sự trưởng thành của Tùng, còn đối với Tùng, giải quyết được một cọc tâm sự chôn sâu bấy lâu nay của mình. Sau này, cậu đã có thể toàn tâm toàn ý dành cho sự nghiệp bóng đá mà không phải lo lắng hay phân vân gì cả!!!
Chưa xong còn tiếp!!!