Chương 79: Truyền Kỳ Kiếm Quân
Chỉ bằng chấp nhất, hắn một đường từ từ khắc phục tất cả những điểm yếu của mình, sau đó thành tựu một đời Kiếm Quân danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, coi như Vũ Vương nhìn thấy hắn, đều phải kiêng dè năm phần.
160 năm trước, tại một toà thành nhỏ nằm ở một nơi hẻo của Đông Hoa hoàng triều, có một thiếu niên mồ côi cha mẹ, tên gọi Mạc Thanh Hư, thiếu niên này trời sinh yếu ớt, kinh mạch nhỏ bé lại tắc nghẽn, hơn nữa từ nhỏ lại bị địch nhân ám toán dẫn đến thân mang ám thương, khiến cho hắn cho dù cố gắng thế nào đều không thể tu luyện ra một tia nguyên khí.
Không thể đả thông kinh mạch, không thể tu luyện ra nguyên khí, điều đó đồng nghĩa với việc Mạc Thanh Hư hoàn toàn không có cách nào trở thành một cái võ giả.
Lúc đó, trước mặt Mạc Thanh Hư là một tương lai không ánh sáng, 99 phần trăm phải làm một phàm nhân đến hết đời.
Về mặt thiên phú, Mạc Thanh Hư không có thiên phú võ đạo, thậm chí hắn thiên tư đặt trong các nhân vật cùng thế hệ có thể xem là cặn bã nhất!
Về mặt gia thế, Mạc Thanh Hư chỉ có một thân một mình, ngay cả một người bằng hữu đều không có, càng không nói tới việc có thể có ân sư chỉ điểm.
Xét về mọi mặt, Mạc Thanh Hư căn bản hoàn toàn không có tố chất của một võ giả bình thường chứ đừng nói là so sánh với đám thiên tài cùng thời đại của hắn.
160 năm trước, đó là thời đại của lớp tiền bối của đám người lục đại phong chủ Thiên Sinh Môn hiện nay như: Thiên Sinh Môn tiền nhiệm tông chủ Trương Thanh Khuê, Thiên Sinh Môn hiện nay lão tổ cấp nhân vật Lữ Thuần Quân, Đông Hoa hoàng triều trong lịch sử mạnh nhất hoàng đế Hoa Vấn Thiên, Đông Hoa hoàng triều đương thời đệ nhất kiếm đạo cao thủ - Vân Hà Tông Thạch Kiếm đạo nhân Thạch Sơn Minh,...
Tại trong thời đại này, Đông Hoa hoàng triều thực lực mạnh mẽ hơn hiện tại rất nhiều, Vũ Tông siêu cấp cường giả đều có không ít, vì thế chinh phục được vô số tiểu quốc lân cận, đây có thể xem là thời đại vàng son của Đông Hoa hoàng triều.
So với những thiên tài yêu nghiệt trên, Mạc Thanh Hư thực sự quá mức bình thường, thế nhưng Mạc Thanh Hư lại có một thứ mà không phải thiên tài nào cũng có được, đó là chấp nhất!
Người ngoài chỉ biết rằng Mạc Thanh Dư bởi vì tìm được một cơ duyên do Vũ Vương lưu lại mà quật khởi, thế nhưng họ lại không biết được, trước đó, hắn từng dựa vào chính thân thể phàm nhân của mình đánh bại không ít vũ giả.
Cứ việc những ngừoi bị hắn đánh bại phần lớn chỉ có tu vi Vũ Đồ cấp thấp, thế nhưng lúc đó Mạc Thanh Hư cũng đã tự mình sáng lập ra một kỳ tích của riêng mình.
Mạc Thanh Hư tự biết bản thân không thể luyện võ, bất kỳ mặt nào về thân thể hắn đều quá yếu, hắn cũng không có thiên phú luyện võ, vì thế hắn quyết định chọn tu kiếm.
Nhiều năm không thể tu luyện ra nguyên khí, sau cùng hắn lựa chọn từ bỏ võ đạo, tập trung luyện khí, tu kiếm khí.
Hắn tu luyện, không phải là cái gì cao siêu kiếm kỹ, bởi vì hắn không có nguyên khí để duy trì, hắn từ đầu tới cuối chỉ tu luyện kiếm pháp cơ bản, tự mình sáng tạo ra những đường kiếm không hoa mỹ, thế nhưng lại nhanh đến cực hạn, khiến cho đối phương không kịp trở tay.
Hắn bội kiếm, chỉ là một thanh kiếm bình thường nhỏ gọn, được thiết kế làm sao để trọng lượng nhẹ nhất có thể, bởi thể lực của Mạc Thanh Hư quá yếu, căn bản không dùng được trọng kiếm, nhưng cho dù là như vậy, hắn tối đa cũng chỉ có thể cùng người giao thủ 50 chiêu, sau 50 chiêu nếu như vẫn không chiến thắng được đối phương, vậy coi như là hắn bại.
Mạc Thanh Hư không biết rằng, bản thân hắn không có gì nổi bật ngoại trừ một thân thiên phú kiếm đạo kinh hãi thế tục, năm hắn 18 tuổi, liền đạt tới cảnh giới kiếm ý trong truyền thuyết, mà hắn lúc đó, vẫn như không có được một tia nguyên khí trong người.
Không ai biết rằng, ngoại trừ Đông Xuyên Kiếm Hoàng và Táng Nguyệt Kiếm Hoàng ra, Mạc Thanh Hư cũng là một người có kiếm đạo cảnh giới đi trước võ đạo, hơn nữa hắn lấy thân phàm nhân mà đạt tới cảnh giới kiếm ý!
Cái này không đại biểu rằng Mạc Thanh Hư kiếm đạo thiên phú so với hai người kia cao hơn, chỉ là hai người kia tâm một nửa đã dành cho võ đạo, còn một nửa khác mới dành cho kiếm đạo, mà Mạc Thanh Hư là toàn tâm toàn ý dồn hết tâm huyết lên kiếm đạo, vì thế hắn mới đạt được kết quả như vậy.
Năm đó Mạc Thanh Hư ý định chính là, dùng kiếm khí thay thế nguyên khí, dùng kiếm chiêu thay thế vũ kỹ, dùng một thanh kiếm xuyên phá tất cả phòng ngự của kẻ địch.
Năm Mạc Thanh Hư 19 tuổi, hắn tiến vào giang hồ, lấy phàm nhân thân thể chém giết không ít Vũ Đồ cảnh vũ giả, bất cứ người nào ra tay với hắn, đều bị hắn một kiếm giết chết, trong đó tu vi cao nhất là một vị Tứ Tinh Vũ Đồ.
Đáng tiếc, Mạc Thanh Hư trên người không có tu vi, vì thế khi chiến đấu gặp rất nhiều cản trở, đặc biệt nếu như bị đối phương quần công, hắn thực sự chỉ có thể bỏ chạy mà không dám chiến.
Muốn dùng kiếm khí thay thế nguyên khí tuy rằng không phải không thể, thế nhưng vào giai đoạn bắt đầu quả thực là muôn vàn khó khăn, phải biết tại tiền kỳ, kiếm khí căn bản không thể so sánh với nguyên khí, hơn nữa lại khó tu hơn nguyên khí rất nhiều, khiến cho con đường của Mạc Thanh Hư gặp vô vàn khó khăn.
Trời không tuyệt đường người, vẻn vẹn một năm sau, Mạc Thanh Hư trong lúc vô tình bắt gặp một tòa do Vũ Vương lưu lại động phủ, lại mượn nhờ vị Vũ Vương đó lưu lại vô số bảo dược mà chữa trị kinh mạch bị thương tổn của mình, sau đó liền khai thông bản thân kinh mạch, lần đầu tu luyện ra được một tia nguyên khí, 20 tuổi thành tựu vũ giả.
20 tuổi mới trở thành tựu vũ giả, đối với người khác mà nói đây chính là thành tích của một cái phế vật, thế nhưng Mạc Thanh Hư lại chưa từng để ý, đối với hắn mà nói, võ đạo chỉ là thứ phụ, kiếm đạo mới là thế giới của hắn.
Mạc Thanh Hư dựa vào số tài nguyên mình có được mà tăng lên tu vi, hắn chỉ tu duy nhất một bộ công pháp, ngoài ra tất cả tâm trí đều đặt trên kiếm đạo, vì thế căn cơ của hắn có thể nói là cực kỳ phù phiếm, hầu như là được đan dược linh thảo cưỡng ép tăng lên, nếu như không dùng kiếm mà nói, một kẻ có tu vi thấp hơn hắn ba, bốn tiểu cảnh giới cũng có thể đánh bại hắn.
Ngược lại, Mạc Thanh Hư khi cầm kiếm, hắn chiến lực hoàn toàn có thể xưng là vô địch cùng giai, không ai có thể cùng hắn chiến quá 20 chiêu, thậm chí Mạc Thanh Hư còn sáng lập một cái kỳ tích khác, đó là dùng Vũ Đồ sơ kỳ tu vi ám sát qua một vị Vũ Đồ cao giai.
Kiếm đạo của hắn luôn luôn vượt xa võ đạo tu vi, đối với hắn mà nói, võ đạo chỉ là thứ giúp hắn cải thiện một chút nhục thân và thể lực mà thôi, mà nguyên khí đối với hắn cũng chỉ là thứ để hắn thuận tiện thi triển kiếm pháp, mặc dù vậy hắn, càng tu luyện đến hậu kỳ, Mạc Thanh Hư càng mạnh, cùng giai vũ giả, số người có thể tiếp được 20 kiếm của hắn càng lúc càng ít.
Bởi vì càng tu luyện đến hậu kỳ, hắn kiếm ý càng thêm hùng hậu, càng thêm sắc bén, dần dần có dấu hiệu vượt qua nguyên khí, khi tu vi của hắn đột phá đến Vũ Linh, thì hắn kiếm ý đã đủ mạnh để xuyên thủng bất cứ loại nguyên khí nào, thậm chí có thể nói, nguyên khí của người khác ở trước mặt hắn hầu như chỉ có nước bị tàn sát.
Năm 20 tuổi, Mạc Thanh Hư tu vi là Vũ Đồ, kiếm đạo của hắn đạt tới kiếm ý đỉnh phong!
Năm 23 tuổi, Mạc Thanh Hư đột phá Vũ Sĩ, kiếm đạo của hắn hình thành kiếm thế!
Năm 27 tuổi, Mạc Thanh Hư thành Vũ Sư, hắn kinh mạch toàn bộ được kiếm ý tẩy lễ đi qua, hoá thành kiếm mạch!
Năm 30 tuổi, Mạc Thanh Hư tiến giai Vũ Linh, hắn kiếm ý đem gân cốt rèn luyện đi qua, tạo thành một bộ kiếm đạo chi cốt – kiếm cốt!
Năm 40 tuổi, Mạc Thanh Hư đột phá đến Vũ Quân, hắn kiếm đạo đạt tới kiếm tuỷ cảnh giới, toàn thân bất cứ vị trí nào đều có thể sử xuất kiếm ý, được kiếm ý rèn dũa qua, cả người lúc này không khác gì một thanh bảo kiếm!
Năm 60 tuổi, Mạc Thanh Hư tu vi đạt đến Vũ Quân đỉnh phong, hắn kiếm đạo cũng tiến thêm một bước, chỉ kém một chút liền có thể ngưng kết ra " kiếm đạo chi tâm ", có thể xem là nửa bước kiếm tâm cảnh giới.
Không ai biết rằng, Mạc Thanh Hư từng cùng Thạch Kiếm đạo nhân Thạch Sơn Minh bí mật đánh một trận, đương nhiên, hai người chỉ là dùng kiếm đạo so đấu, không dùng đến tu vi.
Một trận chiến này, Thạch Sơn Minh... bại!
Nếu là chân chính quyết đấu, một trăm cái Mạc Thanh Hư cũng không phải đối thủ của một Thạch Sơn Minh sớm đã thành hoàng, thế nhưng nếu chỉ nói về kiếm đạo, vậy thì Mạc Thanh Hư quả thực mạnh hơn Thạch Sơn Minh một chút.
Phải biết, cả hai người kiếm đạo cảnh giới đều đã đạt tới kiếm tuỷ đỉnh phong, thế nhưng dựa vào Mạc Thanh Hư tu vi đáng ra không nên có đáng sợ như vậy kiếm đạo cảnh giới, phần lớn Vũ Hoàng cảnh kiếm tu đều không thể đạt tới cảnh giới này.
Một năm sau trận chiến đấu, cái tên Mạc Thanh Hư chính thức nổi danh khắp Đông Hoa hoàng triều, bởi vì mọi người tận mắt chứng kiến hắn dùng Vũ Quân đỉnh phong tu vi, chính diện chém giết năm vị Vũ Vương cường giả!
Đó cũng là ngày mà danh hiệu Kiếm Quân Mạc Thanh Hư ra đời!
Lúc này, Mạc Thanh Hư đã có thể xem là người có kiếm đạo mạnh nhất tại Đông Hoa hoàng triều thời điểm đó!
Thậm chí, hoàng thất lúc đó còn có ý định mời Mạc Thanh Hư về làm sư phụ dạy kiếm cho thái tử, bất quá kết quả sau đó không cần phải nói, Mạc Thanh Hư đương nhiên thẳng thừng từ chối.
Đáng tiếc, đó cũng là lúc mà truyền kỳ dừng lại...
Năm 70 tuổi, sau khi trải qua vô số lần cố gắng, Mạc Thanh Hư rốt cuộc nhận ra rằng, bởi vì căn cơ của mình quá kém, đã vô pháp đột phá đến Vũ Vương, suốt đời chỉ có thể dừng chân tại Vũ Quân đỉnh phong, mà kiếm đạo của hắn, đã vượt qua tu vi thân thể quá xa, cuối cùng cũng bị tu vi kiềm chế, rất khó tiến thêm một bước chính thức ngưng tụ ra kiếm tâm.
Mạc Thanh Hư mặc dù không cam lòng, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù sao trên đời có những chuyện có tâm nhưng vô lực, hắn sai lầm chính là tại quá mức coi thường võ đạo cùng mình thân thể, tiền kỳ chỉ chăm chăm tìm mọi cách tăng lên tu vi, dẫn đến căn cơ yếu kém, tiền kỳ không thấy có bao nhiêu ảnh hưởng, thế nhưng càng đi đến hậu kỳ, hắn lại càng cảm giác được việc muốn tiến thêm một bước là có bao nhiêu khó khăn, đừng nói là Vũ Vương, ngay cả Vũ Quân đỉnh phong hắn đều mất gần 20 năm mới có thể đạt đến.
Lui một vạn bước mà nói, coi như hắn thật có thể đột phá tới Vũ Vương, ít nhất cũng sẽ mất tới 30 đến 40 năm, mà đây cũng chính là cực hạn của hắn, vĩnh viễn không thể tiến thêm được nữa.
Mạc Thanh Hư nản lòng thoái chí, không còn muốn ở lại nơi chốn giang hồ nữa, quyết định tiến vào Nhai Đình sơn mạch, bình lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Một đời Kiếm Quân, từ đó tuyệt tích giang hồ!