Chương 55: Đột Phá! Chiến Lực Khủng Bố!

Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 55: Đột Phá! Chiến Lực Khủng Bố!

Thanh âm nam tử quen thuộc truyền vào trong đầu để cho Vân Lan khẽ giật mình, cưỡng ép để cho thần trí khôi phục một chút, mở mắt nhìn rõ nam tử bên cạnh.

Nam tử kia, không phải ai khác chính là Vương Hạo Thần!

Chỉ là lúc này hắn khí tức so với lúc trước phải cường đại hơn nhiều, khuôn mặt anh tuấn tuy rằng vẫn có chút trắng bệch, thế nhưng so với lúc trước thực sự đã tốt hơn không ít, đặc biệt là ánh mắt của hắn, chứa đầy tự tin và chiến ý.

-Vương Hạo Thần, ngươi đột phá?

Vân Lan một điểm nhãn lực vẫn phải có, nàng đương nhiên nhìn ra Vương Hạo Thần khác biệt, khuôn mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.

Vương Hạo Thần mỉm cười gật đầu, vừa rồi hắn liều lĩnh lấy trạng thái trọng thương ép thân thể tới cực hạn, trong lúc vô tình chạm tới điểm đột phá, không dễ dàng tìm được cơ hội, Vương Hạo Thần liền không chút do dự toàn lực phá quan, tu vi liền một đường hát vang tiến mạnh, trực tiếp đạt tới Lục Tinh Vũ Đồ cảnh giới.

Trong quá trình đột phá không thể bị quấy rầy, nếu không một khi thất bại vào lúc đó, nhẹ thấy tẩu hoả nhập ma, trở nên điên khùng, nặng thì đứt hết kinh mạch mà chết.

Vừa rồi may mắn có Vân Lan liều mạng giúp hắn kéo dài thời gian, bởi vì Tân Lập chắc chắn sẽ không để hắn có cơ hội đột phá, lấy trạng thái của hắn lúc đó, chỉ cần đối phương đá nhẹ một cái, cũng đủ để hắn đi đời nhà ma.

Trong lòng Vương Hạo Thần, đối với Vân Lan cực kỳ cảm kích.

-Vân Lan tỷ, mọi chuyện còn lại giao cho ta a!

Vương Hạo Thần tự tin nói.

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại ẩn chứa kiên định đáng tin, khiến cho người khác cho dù đang tuyệt vọng cũng sẽ an tâm đem hi vọng đặt lên vai hắn.

Vân Lan mặc dù trong lòng còn có chút lo lắng, thế nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương, thân hình rút lui về phía sau Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần ánh mắt lúc này chuyển sang đặt tại Tân Lập trên người, trong con ngươi dần dần lộ ra hàn ý lạnh như băng.

Tân Lập sắc mặt lúc này lại có chút khó coi, hắn không ngờ được, Vương Hạo Thần vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy thành công đột phá cảnh giới, để cho mọi việc một lần nữa thoát khỏi dự tính của hắn.

-Không nghĩ tới, ngươi vậy mà nhất cử nhất động đạt tới Lục Tinh Vũ Đồ, bất quá cho dù ngươi đột phá tu vi thì đã sao? Lúc trước thương thể, cũng không phải đột phá tu vi liền có thể chữa khỏi, ngươi lúc này, có thể có được bao nhiêu lực lượng?

Hít một hơi thật sâu, Tân Lập cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhìn Vương Hạo Thần lạnh giọng nói, cũng như đang dùng những lý lẽ này để trấn an chính mình.

Vương Hạo Thần đạm mạc nhìn hắn, bình tĩnh nói:

-Xử lý ngươi vẫn là không có vấn đề!

Hắn lúc này thương thể đúng là không có khỏi hẳn, thế nhưng bởi vì tu vi đột phá nguyên nhân, lúc này thể nội nguyên khí của hắn cực kỳ sung túc, tuy không phải ở trạng thái toàn thịnh, nhưng cũng không kém quá xa.

Nên biết, hắn tu vi lúc này đã không phải là Ngũ Tinh Vũ Đồ mà là Lục Tinh Vũ Đồ, cho dù chiến lực lúc này chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành lúc toàn thịnh, hắn vẫn như cũ so với trước đó thời kỳ đỉnh phong mạnh hơn mấy phần.

-Nói khoác mà không biết ngượng!

Tân Lập hừ lạnh một tiếng, trên người khí thế bùng phát, mặc dù trải qua liên tiếp chiến đấu, thế nhưng đối với Tân Lập mà nói cũng không có gì khó khăn, chiến lực như cũ vẫn được bảo toàn xuống.

-Man Long Xuất Tù!

Một quyền hung mãnh đánh đi, tựa như một đầu man long trong đầy uy lực, oanh kích về phía Vương Hạo Thần.

Nếu là trước khi đột phá, Vương Hạo Thần trừ phi thi triển ra " Xích Lôi Thiểm Thiên ", nếu không quả quyết không dám chính diện nghênh đón một quyền này của Tân Lập, thế nhưng bây giờ thì khó mà nói rồi.

-Xẹt! Xẹt!

Trên người Vương Hạo Thần có màu đỏ lôi quang loé lên, sau đó, liền xuất hiện từng dòn máu đỏ xích hồng nguyên khí ngưng thực cuốn quanh người, thứ này không phải thứ gì xa lạ, chính là Viêm Lôi Khí do Vương Hạo Thần sau khi tu thành huyền công mà có được.

Viêm Lôi Khí lúc này so với dĩ vãng càng thêm ngưng thực cuồng bạo, rõ ràng, theo Vương Hạo Thần tu vi tăng lên, Viêm Lôi Quyết mà hắn tu luyện uy lực cũng theo đó đề thăng.

Năm ngón tay nắm lại thành quyền, thể nội tinh thuần hồn hậu nguyên khí theo kinh mạch chảy xuôi hội tụ nơi đầu quyền, hoá thành một cỗ đáng sợ lực lượng.

Vào lúc đó, quanh người hắn Viêm Lôi Khí cũng chuyển động, nhanh chóng tạo thành một lớp nguyên khí phòng thủ bao phủ bảo vệ quanh người hắn, không có một kẽ hở.

-Phục Hổ Quyền!

Vương Hạo Thần hét lớn một tiếng, thân hình tung lên, một quyền đỏ rực mang theo vang dội tiếng hổ gầm toàn lực đánh ra, không chút lưu tình đánh thẳng về phía Tân Lập.

Phục Hổ Quyền phối hợp với Viêm Lôi Quyết, có thể vừa công vừa thủ, chính là một trong những chiêu thức mà Vương Hạo Thần ưa thích sử dụng nhất, uy lực cực kỳ đáng sợ.

Hơn nữa, sau khi Vương Hạo Thần đột phá, Phục Hổ Quyền cũng nhân cơ hội đó tăng lên một tầng, vì thế lúc này Vương Hạo Thần thi triển Phục Hổ Quyền, không phải lục hổ chi lực, mà là thất hổ chi lực!

Thất hổ chi lực Phục Hổ Quyền, chính là đã bước vào bộ quyền pháp này đại thành cảnh giới!

Lục hổ và thất hổ, nhìn như chỉ kém nhau một tầng, thế nhưng một tầng này lại không dễ gì vượt qua, uy lực ở đó chênh lệch đồng dạng rất lớn, trước khi đạt tới cảnh giới đại thành, người sử dụng Phục Hổ Quyền chỉ có thể coi có chút thành tựu, nhưng một khi quyền pháp đại thành, vậy liền được xem chân chính thành thạo bộ quyền pháp này, có thể bộc phát ra gấp đôi lực lượng so với trước đó.

Cũng bởi vì lý do đó, mà thất hổ chi lực Phục Hổ Quyền, uy lực hoàn toàn vượt xa trước đó lục hổ chi lực!

Cứ việc Vương Hạo Thần lúc này thân mang trọng thương, thế nhưng một quyền này lực lượng so với trước đó thời kỳ đỉnh phong còn muốn mạnh hơn không ít.

-Ầm!

Hai người song quyền cùng một chỗ đụng vào nhau, tựa như long hổ tranh đấu, dư ba lập tức giống như cuồng phong nổi lên, điên cuồng thổi quét xung quanh.

Cái này hoàn toàn là lấy lực đấu lực, ai mạnh người ấy thắng, không có một chút hoa mỹ nào.

-Răng rắc!

-A...

Tiếng xương gãy cùng tiếng hét thảm của Tân Lập đồng thời vang lên, một giây sau, hắn thân ảnh liền giống diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, há miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

Trái lại, Vương Hạo Thần chỉ lui về phía sau hai bước, lập tức ổn định được thân hình, khí tức như cũ trầm ổn, càng đừng nói tới việc bị thương.

Bên kia, Tân Lập ôm lấy một cánh tay quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo dị thường.

Nếu có người để ý, hắn cánh tay lúc này đã quẹo hẳn sang một bên, xương tựa hồ đã bị đánh gãy nhiều chỗ, để cho cánh tay càng thêm biến dạng không còn chút hình dáng ban đầu, nhìn vào thập phần doạ người.

Cái này cũng không có cách, Vương Hạo Thần một quyền kia uy lực quá mạnh mẽ, Man Long Quyền của Tân Lập căn bản không chống đỡ nổi, tuy rằng hắn có thủ sáo, thế nhưng thứ này chỉ có thể bảo vệ hắn da thịt không bị đao kiếm chém đứt, chứ vô pháp ngăn cản toàn bộ kình lực xuyên thấu, một quyền của Vương Hạo Thần ẩn chứa lực đạo khủng bố như vậy, nếu không phải thủ sáo cản bớt một phần lực lượng, e rằng Tân Lập cánh tay đã triệt để bị phế đi rồi.

Tân Lập gian nan đưa mắt nhìn xem đạo thân ảnh đứng cách hắn không xa, trong mắt chứa đầy hoảng sợ chi ý, hắn làm sao cũng không ngờ tới, đối phương vẻn vẹn là tăng lên một cái tiểu cảnh giới, chiến lực lại trở nên đáng sợ như vậy, hơn nữa còn là tại trong tình huống đang bị trọng thương.

Không phải nói, vũ giả mới đột phá cảnh giới chính là lúc bọn hắn cần thời gian để củng cố, chiến lực vì vậy không mạnh hơn trước đó quá nhiều hay sao?

Chẳng lẽ đối với thiên tài yêu nghiệt như Vương Hạo Thần, những điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa?

Kỳ thực Tân Lập suy nghĩ không hoàn toàn chính xác, thế nhưng cũng không hẳn là sai, Vương Hạo Thần tu vi cảnh giới xác thực chưa ổn định, thế nhưng bởi vì căn cơ của hắn so với người khác cường đại, kiên cố hơn quá nhiều, dẫn tới chiến lực có thể nói là cùng cảnh giới vô địch, hơn nữa mỗi lần tăng lên tu vi, chiến lực cũng sẽ theo đó đề thăng gấp bội, mặc dù bởi vì tu vi chưa được củng cố mà bị ảnh hưởng đôi chút, thế nhưng vẫn mạnh hơn võ giả bình thường đã củng cố cảnh giới sau khi đột phá rất nhiều.

Đúng là, đối với thiên tài mà nói, không thể đem lý lẽ của người thường áp dụng cho bọn hắn!