Chương 41: Gia Nhập Chiến Đội
-Tiểu huynh đệ, vị này là Đồng Tĩnh Vân, tu vi Bát Tinh Vũ Đồ, là chúng ta chiến đội đội trưởng!
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn theo hướng Đại Cương ngón tay, chỉ thấy trước mặt là một cái dung mạo thanh tú nữ tử, nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, thân vận một bộ thanh sam y phục, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần cao quý, thế nhưng cũng có một chút phong trần hương vị, đầy vẻ anh tư hào khí.
Đồng Tĩnh Vân, là Đồng gia một đời tuổi trẻ tộc nhân, thiên phú trong tộc cũng rất nổi bật, thế nhưng nàng lại khác với người khác, lựa chọn thành lập một cái chiến đội thường xuyên tiến vào Nhai Đình sơn mạch lịch lãm, vừa để bản thân tôi luyện thực chiến, vừa thử vận khí tìm kiếm bảo vật.
Đồng Tĩnh Vân có chút ngẩn ra nhìn xem Đại Cương cùng Vương Hạo Thần, nghi hoặc nói:
-Đại Cương, vị này là ai?
Đại Cương cười nói:
-Đội trưởng! Vừa rồi ta nhìn thấy vị tiểu huynh đệ này muốn tiến vào Nhai Đình sơn mạch, vừa lúc chúng ta tiểu đội đang thiếu người, vì thế mới dẫn hắn tới gia nhập chúng ta chiến đội!
Đồng Tĩnh Vân nghe vậy liền đưa mắt quan sát Vương Hạo Thần một chút, hỏi:
-Ngươi là tông môn đệ tử?
Vương Hạo Thần khí chất quá khác biệt với những tán tu ở nơi này, vì thế nàng mới không nhịn được lòng hiếu kỳ muốn hỏi thăm một chút.
Phải biết, có thể gia nhập một cái tông môn, cũng đã là một chuyện tương đối đáng tự hào!
-Ân!
Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, cái này cũng không có gì phải che dấu, hắn không cần thiết phải nói xạo.
Đồng Tĩnh Vân nghe vậy ban đầu còn hơi vui vẻ, thế nhưng sau khi để ý kỹ Vương Hạo Thần tu vi, sắc mặt lại biến thành cứng ngắc, quái dị nhìn hắn mà nói:
-Vị huynh đài này, nếu như Tĩnh Vân không nhìn nhầm, tu vi của ngươi dường như mới là Ngũ Tinh Vũ Đồ a?
Nghe được nàng lời nói, mọi người khuôn mặt liền lập tức biến thành kinh ngạc, bởi vì bọn hắn trong lòng luôn cho rằng, Vương Hạo Thần tuổi còn trẻ liền đến Nhai Đình sơn mạch, hơn nữa còn là tông môn đệ tử, thực lực ít nhất cũng phải là Vũ Đồ cao giai mới đúng, làm sao lại kém như vậy?
Thực lực Ngũ Tinh Vũ Đồ, đừng nói là tăng lên chiến lực cho tiểu đội của bọn hắn, ngược lại càng là một cái gánh nặng không nhỏ a!
-Đại Cương, ngươi đây là giúp chúng ta mang về một cái quả tạ cản đường hay sao?
Một cái vẻ mặt có chút lạnh lùng nam tử bực tức nói.
-Đại Cương, ngươi coi như tìm thành viên mới, cũng nên tìm một cái có chút thực lực đi! Chúng ta cũng không phải đi chơi a!
Một cái nam tử khác cũng bất đắc dĩ nói ra.
Đại Cương không để ý tới hai người bọn hắn, chỉ kinh ngạc nhìn xem Vương Hạo Thần, nói:
-Tiểu huynh đệ, ngươi tu vi thật chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ?
-Ân!
Vương Hạo Thần cảm thấy cái này không có gì phải giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.
Hắn cho rằng, mình tu vi tuy rằng thấp một điểm, thế nhưng chiến lực lại không thua kém bình thường Bát Tinh Vũ Đồ, muốn gia nhập vào chiến đội này cũng là thừa sức.
Thế nhưng mà, hắn lại quên mất một chuyện, đó là người có thể giống như hắn vượt qua ba cái tiểu cảnh giới chiến đấu có thể có bao nhiêu a?
Hắn có thể làm được, không có nghĩa là mọi người đều có thể!
Đại Cương một bên nhìn thấy Vương Hạo Thần thừa nhận, vẻ mặt trong nháy mắt liền biến thành thất vọng cùng khổ não.
Hắn bản đầu chú ý tới Vương Hạo Thần bởi vì đối phương khí chất quá đặc biệt, mới đem đối phương cho là tông môn đệ tử, cũng không để ý tới tu vi, lúc này không nghĩ tới lại bị hố thảm.
-Mới là Vũ Đồ năm sao, tới chỗ này là muốn chết sao? Vẫn là quay về tông môn tu luyện thêm vài năm đi a!
Cái kia dung mạo lạnh lùng nam tử châm chọc mà nói, thái độ có chút khắc nghiệt.
Đồng Tĩnh Vân ở một bên cũng gật đầu tán thành nói:
-Nhai Đình sơn mạch quá hung hiểm, vị tiểu huynh đệ này thực lực còn thấp, đi vào e rằng rất nguy hiểm!
Vương Hạo Thần lông mày hơi nhíu lại, trầm ngâm một chút lại nói:
-Ta chỉ theo các ngươi đi tới Ải Nhai Đình, sau đó liền tách ra, như thế nào?
Ải Nhai Đình, có thể xem là Nhai Đình sơn mạch nơi ngăn cách giữ ngoại sơn mà nội sơn, đi qua Ải Nhai Đình, mới có thể xem như chính thức tiến vào Nhai Đình sơn mạch, thế nhưng bên trong hung hiểm so với ngoại sơn phải lớn hơn vô số lần.
Vương Hạo Thần có ý định như vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì chỗ cơ duyên trên tấm địa đồ kia cần phải vượt qua Ải Nhai Đình mới đến được.
-Ải Nhai Đình? Ha ha, ngươi một cái Ngũ Tinh Vũ Đồ lại muốn vượt qua Ải Nhai Đình? Thật là cười chết ta!
Cái kia lạnh lùng nam tử lại cười to một tiếng, sau đó nghiền ngẫm nhìn Vương Hạo Thần mà nói:
-Tiểu tử! Cuồng vọng cũng còn phải có vốn liếng để cuồng, coi như là chúng ta cũng không dám xâm nhập vào Nhai Đình sơn mạch nội sơn, ngươi đi vào là tìm chết sao?
-Triệu Ung! Ngươi làm sao nói chuyện đây?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm nữ tử có chút không vui ở một bên vang lên, chỉ thấy một vị nữ tử khác của chiến đội đang cau mày nhìn nam tử vẻ mặt lạnh lùng kia.
Nữ tử này tầm 20 tuổi tả hữu, khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình so với Đồng Tĩnh Vân càng thêm nở nang một chút, thế nhưng lại không có Đồng Tĩnh Vân bộ dạng anh khí như vậy, ngược lại ôn hoà hơn nhiều.
Nàng là một trong hai vị nữ tử trong chiến đội, tên gọi Vân Lan.
Vân Lan đối với thái độ của Triệu Ung rất không hài lòng, nói:
-Triệu Ung! Ta nhớ ngươi lúc ở tuổi vị tiểu huynh đệ này ngay cả Nhất Tinh Vũ Đồ còn chưa đạt tới đi a? Cần gì phải nói nặng như vậy?
Triệu Ung khuôn mặt biến thành có chút khó coi, trầm giọng nói:
-Vân Lan! Hắn đi theo chúng ta chỉ là gây thêm phiền toái, chúng ta cần gì phải mang theo một cái gánh nặng như vậy?
Thanh âm của hắn lúc này, mang theo vài phần ghen ghét cùng giận dữ.
Đại Cương từ nãy tới giờ vẫn im lặng lúc này không nhịn được nói:
-Chuyện cũng đã lỡ rồi, không bằng để cho tiểu huynh đệ này theo chúng ta giúp quét dọn chiến trường thì như thế nào?
Người là do Đại Cương hắn mang đến, lúc này hắn cũng không tiện đem đối phương đẩy đi, dù sao cũng là tông môn đệ tử, hắn không muốn quá mức đắc tội, huống hồ hắn cũng không có khả năng mặt dày như vậy.
-Cái này ta xem có thể được!
Vân Lan cũng tán thành nói.
Nhất thời mọi người ánh mắt liền nhìn sang Đồng Tĩnh Vân, dù sao nàng là chiến đội trưởng, kết quả cuối cùng vẫn phải do nàng quyết định.
Đồng Tĩnh Vân suy nghĩ một lát, cuối cùng nhìn Vương Hạo Thần nói:
-Ta đồng ý cho ngươi gia nhập chiến đội, thế nhưng ngươi phải nghe ta an bài!
Vương Hạo Thần cũng không có ý kiến, đáp:
-Yên tâm, sẽ không có vấn đề!
Đồng Tĩnh Vân khẽ gật đầu, nói:
-Đã nhưu vậy, chúng ta liền không tiếp tục chậm trễ thời gian, nhanh chóng tiến vào sơn mạch thôi!
Nói rồi, bản thân nàng liền dẫn đầu hướng phía Nhai Đình sơn mạch chạy đi qua.
Trên đường đi, nữ tử Vân Lan kia chủ động cùng Vương Hạo Thần bắt chuyện, thấy hắn một mực im lặng không nói gì, còn tưởng là hắn đang tức giận chuyện Triệu Ung, bèn nói:
-Vương Hạo Thần, ngươi không nên ghi hận Triệu Ung, hắn tuy là làm người hẹp hòi một chút, thế nhưng thuỷ chung cũng không phải người xấu, không cần đem lời nói của hắn để trong lòng!
Vương Hạo Thần giật mình, biết nàng hiểu lầm, liền cười nói:
-Vân Lan tỷ đừng lo lắng, ta đối với hắn không có ác cảm gì!
Mặc dù Vương Hạo Thần đối với cách nhìn người của Vân Lan không cho là đúng, cũng không tin Triệu Ung là người tốt, thế nhưng hắn đối với nữ tử mới quen biết này đã hảo tâm ra mặt nói giúp cho hắn vẫn có chút hảo cảm, vì thế không muốn để cho nàng mất mặt.
Vương Hạo Thần một bên có thể nhìn ra được, Triệu Ung người này đối với Vân Lan tựa hồ có chút tình ý, bất quá hai bên căn bản là " hoa cố ý, nước chảy vô tình " mà thôi.
Vương Hạo Thần đối với chuyện này không có ý kiến, cũng không đem Triệu Ung lúc trước làm khó dễ mình chuyện để ở trong lòng, thế nhưng nếu như đối phương tiếp tục chọc vào hắn, vậy thì khó nói rồi.