Chương 197: Lại Đến Đệ Thất Phong

Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 197: Lại Đến Đệ Thất Phong

Ở bên Nhạc Thi Dao, giấc ngủ của Vương Hạo Thần yên bình đến kỳ lạ, không phải bận tâm bất cứ thứ gì, chỉ cần thoải mái ngủ một giấc trọn vẹn.

Cũng như lần trước, phải đến khi trời sáng hẳn, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, Vương Hạo Thần mới mơ màng tỉnh lại.

Nhạc Thi Dao vẫn còn say ngủ, hơi thở thơm như hoa lan của nàng phát ra khe khẽ, đầu vùi sâu vào trong ngực Vương Hạo Thần, hai cánh tay thon dịu dàng ôm lấy hắn, khóe miệng ẩn hiện nụ cười hạnh phúc viên mãn.

Vương Hạo Thần ngẩn ngơ ngắm vẻ đẹp của giai nhân trước mắt, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay vuốt ve làn da nhẵn mịn trắng muốt như ngọc, da thịt của nàng mềm mại mà đàn hồi, tựa như không xương, chạm vào vô cùng thoải mái.

Như cảm nhận được Vương Hạo Thần đang vuốt ve thân thể mình, Nhạc Thi Dao lông mày khẽ nhíu lại, từ trong mơ màng tỉnh lại, lười biếng mở ra hai mắt.

- Để im cho ta ngủ!

Nhạc Thi Dao thanh âm tựa như mèo kêu nói, muốn bao nhiêu lười liền có bấy nhiều lười, thậm chí còn có một tia hờn dỗi.

Nói rồi, nàng trực tiếp xoay lưng về phía hắn, nhắm lại hai mắt, bộ dáng là tiếp tục ngủ.

Tên trước mắt đêm qua thế nhưng là hành hạ nàng đến không nhẹ, hôm nay nàng nhất định không cho hắn sắc mặt tốt.

Đêm qua điên cuồng như vậy, bị thiệt lại là nàng, nửa thân dưới gần như không còn chút cảm giác nào.

Vương Hạo Thần cười khẽ, hắn biết Nhạc Thi Dao không có thật giận, chỉ là đang làm nũng, hắn ngược lại rất thích ngắm bộ dáng lúc này của nàng, phi thường đáng yêu.

- Tốt a! Ta ôm ngươi ngủ!

Vương Hạo Thần nói nhỏ một tiếng, cũng chẳng đợi Nhạc Thi Dao kịp phản ứng, vòng tay xuống dưới chăn ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng, đem mặt vùi vào trong mái tóc mượt mà của nàng, hít hà hương thơm ở nơi đó.

Vương Hạo Thần thân thể rất cường tráng, Nhạc Thi Dao bị hắn ôm, lại giống như nằm trọn trong lòng hắn.

- Sắc lang!

Nhạc Thi Dao cảm nhận hơi ấm trên người hắn, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói một câu.

- Chỉ với ngươi thôi!

Vương Hạo Thần nói, ở bên tai nàng thổi nhẹ.

- Miệng lưỡi trơn tru!

Nhạc Thi Dao gối đầu lên vai Vương Hạo Thần, ngửi được mùi hương nam tính trên người hắn, rất nhanh lại thiếp đi.

Vương Hạo Thần lại không có thoải mái như vậy, bởi vì thân thể của hắn lại có phản ứng.

Ôm giai nhân không có phòng bị như vậy trong lòng, không có cảm giác mới là quái sự.

Vương Hạo Thần chỉ ngủ được một lúc, sau đó liền không chợp mắt nổi, trong lòng cười khổ không thôi, lần này đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Lúc này Vương Hạo Thần thật không loạn động, đầu tiên là không muốn Nhạc Thi Dao giận hắn thêm, quan trọng hơn là hắn biết nàng thật sự rất mệt, lại tiếp tục thì nhất định sẽ quá sức chịu đựng của nàng.

Cảm giác này thật không dễ chịu, rõ ràng có người ngọc không mảnh vãi che thân trong lòng, thế nhưng cái gì cũng không thể làm.

Hắn rất muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, thế nhưng lại không muốn làm Nhạc Thi Dao thức giấc, vì thế chỉ tiếp tục nằm đó ôm nàng hồi lâu, đợi đến khi nàng ngủ say mới nhẹ nhàng rời đi.

May mắn hắn rời khỏi, nếu không hắn cũng không chắc bản thân mình có thể tiếp tục nhịn được hay không.

……………

Những ngày tiếp theo, Vương Hạo Thần không có tu luyện, chỉ cùng Nhạc Thi Dao sinh hoạt, ngày ngày nấu ăn cho nàng, cùng nàng nói chuyện, buổi tối lại ôm nàng ngủ, cuộc sống như vậy thật yên bình.

Trải qua những ngày này, hai người tình cảm càng thêm bền chặt, càng giống như phu thê.

Nhân sinh của hắn, có nàng là đủ.

Màn đêm lại buông xuống, Vương Hạo Thần ngồi ở trên ghế gỗ, Nhạc Thi Dao ngồi trên đùi hắn, đầu tựa vào vai hắn, cùng hắn ngắm trăng.

Dưới ánh trắng, hai người thân ảnh tựa như kim đồng ngọc nữ, khung cảnh đẹp không gì sánh kịp.

- Ngày mai Đệ Thất Phong sẽ mở ra, ngươi đến đó nhất định phải cẩn thận!

Nhạc Thi Dao ôn nhu nói.

- Tin tưởng ta!

Vương Hạo Thần nắm lấy tay nàng, nói.

- Ta tin tưởng ngươi sẽ không có chuyện gì! Bất quá ta cũng muốn để ngươi cẩn thận một số người!

Nhạc Thi Dao nói.

Lấy thân phận của nàng, kỳ thực không cần quan tâm những cái này tiểu bối tranh đấu, ngay cả Võ Bảng những người kia cũng không có mấy người có thể lọt vào mắt nàng, thế nhưng vì Vương Hạo Thần, nàng sớm đã tìm hiểu một chút, chung quy là muốn hắn có thêm thông tin về những đối thủ mạnh hắn có thể gặp.

- Ta rửa tai lắng nghe!

Vương Hạo Thần nói.

Nhạc Thi Dao gật đầu, nói:

- Đầu tiên là Thanh Nguyên Phong Thường Tiễn, tông chủ dưới trướng đệ tử, tu vi đạt tới Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong, trong số đám đệ tử Thiên Sinh Môn hiện nay, hắn chính là người có cơ hội đột phá đến Vũ Linh nhất, Vũ Linh đệ tử không ra, hắn thực lực tại Đệ Thất Phong xem như là cường đại nhất!

- Tiếp theo là Tử Dương Phong Đồ Nguyên, Lôi Ngục Phong Lâm Hải, tu vi đều là Cửu Tinh Vũ Sư, thực lực so với Thường Tiễn kém hơn một chút, nhưng cũng cường giả hạng nhất!

- Hồng Thạch Phong người mạnh nhất, có lẽ là Lục Như m, tu vi Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong, nữ nhân này có lẽ ngươi cũng biết, nàng là Lục Phong tỷ tỷ, dựa vào quan hệ giữa ngươi và Lục Phong, nàng nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền phức, trước khi ngươi có đủ thực lực chống lại nàng tốt nhất là không nên ngạng kháng!

- Ngọc Tiêu Phong chiến lực đỉnh tiêm so với những phong khác kém không ít, bất quá ngươi cũng không nên coi thường họ! Bọn họ thế hệ này ngoại trừ Thẩm Yên và Tần Băng Liên còn có một đệ tử thiên tài gọi là Tần Liêm Sương, nàng là Tần Băng Liên muội muội, thiên phú không có chút nào thua kém tỷ tỷ của nàng, tuổi còn trẻ đã có được Thất Tinh Vũ Sư tu vi, nếu không phải thời gian tu luyện của nàng không đủ, nói không chừng sớm đã có thể bắt kịp những người kia!

Vương Hạo Thần tâm niệm khẽ động, Lục Như Âm hắn sớm đã biết, Lục Phong hắn sớm muốn cũng sẽ tìm đến đòi nợ, cái hắn bất ngờ chính là Tần Liêm Sương của Ngọc Tiêu Phong, nếu hắn nhớ không nhầm, nữ nhân này chính là người đã trọng thương hắn khi hắn vừa mới trở thành vũ giả, món nợ này, hắn còn chưa tìm nàng tính đâu.

Xem ra, lần này đi Đệ Thất Phong, kẻ địch của hắn đúng là không ít đâu.

- Ngoài những người này ra, ngươi cũng không nên xem thường những đệ tử khác, bọn hắn thiên phú có lẽ không bằng những thiên tài đứng đầu của tông môn, thế nhưng dù sao thời gian tu luyện không ngắn, bất kể là tu vi hay chiến lực đều không thể xem nhẹ!

- Lại nói, những người ta vừa kể chỉ là những thiên tài trên mặt nổi, ngoài ra còn có một chút hắc mã, bọn hắn thanh danh không hiện, thế nhưng thực lực chưa hẳn đã kém hơn những thiên tài kia!

- Ví dụ như thái trưởng lão đệ tử Tư Mộ Liêm, người này thiên phú tại tông môn có thể xem là số một số hai, tu vi tuy chỉ là Lục Tinh Vũ Sư, thế nhưng chiến lực lại không kém gì Bát Tinh Vũ Sư, tương lai Võ Bảng Thập Tú tất có một chỗ của hắn, chỉ là hiện tại không có bao nhiêu người biết đến người này!

Nhạc Thi Dao nghiêm túc nói.

Vương Hạo Thần tán đồng suy nghĩ của nàng, không phải tất cả thiên tài đều thích được vạn người chú mục, rất nhiều trong số họ ngược lại chỉ muốn yên lặng tu luyện, loại thiên tài này, thông thường còn đáng sợ hơn thiên tài bình thường.

- Hạo Thần! Lần đi đến Đệ Thất Phong, đại sư huynh ngươi không tiện ra mặt, nếu như ngươi thật sự gặp rắc rối không thể giải quyết, ngươi có thể đi tìm ngươi tam sư huynh, hắn hẳn là có thể giúp ngươi!

Nhạc Thi Dao chần chờ một lúc, vẫn là nói.

- Tam sư huynh?

Vương Hạo Thần hơi bất ngờ, hắn đối với vị tam sư huynh này thật sự rất nhạt, giữa hai người càng là không có cái gì giao tình.

- Không nên xem thường ngươi tam sư huynh, kỳ thực nếu không phải hắn có tâm kết, trong đám đệ tử Minh Thiên Phong người mạnh nhất nhất định sẽ là hắn!

Nhạc Thi Dao cười nói.

Vương Hạo Thần càng thêm kinh ngạc.

Tại Minh Thiên Phong, thực lực mạnh nhất phải kể đến đại sư huynh Tống Nhất Phàm tu vi Vũ Linh, sau đó là nhị sư huynh Chu Thông, thiên phú mạnh nhất lại là tiểu sư tỷ Tiêu Ngọc Huyên, còn thần bí nhất, lại là tam sư huynh Sở Thanh Tiêu.

Sở Thanh Tiêu tính cách quái dị lại cô độc, rất ít khi xuất hiện, thông thường nếu không phải hạ sơn du ngoạn thì cũng bế quan tu luyện, Vương Hạo Thần ở Minh Thiên Phong đã có 8 năm thời gian, thế nhưng cũng chỉ gặp qua hắn vẻn vẹn ba lần, lần cuối nhìn thấy hắn đã là thời điểm 4 năm trước.

Lúc đó Vương Hạo Thần tuổi còn nhỏ, thực sự có chút e ngại vị tam sư huynh này, tuy rằng đối phương cũng không có nhục mạ hắn như những sư huynh khác, thế nhưng hắn chung quy là không dám tiếp xúc với người này.

Không chỉ Vương Hạo Thần, mà tất cả những người khác cũng vậy, có lẽ cũng chỉ có đại sư huynh Tống Nhất Phàm mới có thể nói với Sở Thanh Tiêu mấy câu.

Vương Hạo Thần chưa bao giờ nghĩ tới, vị tam sư huynh tính cách quái dị này, lại được Nhạc Thi Dao đánh giá cao như vậy.

- Ta nói với ngươi nhiều như vậy cũng chỉ là để đề phòng bất trắc, bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù sao Thiên Sinh Môn là có luật lệ, không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau!

Nhạc Thi Dao nói.

Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi:

- Thi Dao! Vũ Linh chẳng lẽ thật sự không thể tiến vào Đệ Thất Phong hay sao?

Nhạc Thi Dao hơi suy nghĩ một chút, đáp:

- Cũng không phải là không thể, bất quá linh tuyền ở trên Đệ Thất Phong đối với Vũ Linh tác dụng rất nhỏ! Hơn nữa nếu như có Vũ Linh gia nhập, vậy thì còn tranh cái gì nữa? Vì thế lục phong đều nhất trí cho rằng, ở trên Đệ Thất Phong nhất định sẽ không có Vũ Linh cấp bậc đệ tử xuất hiện, đây là một cái quy luật bất thành văn!

Vương Hạo Thần nghe nàng nói vậy, xem như có chút an tâm, hắn không e ngại Vũ Sư, cho dù tu vi của những người kia hiện tại cao hơn hắn nhiều, bất quá hắn vẫn có tự tin có thể trong thời gian ngắn đuổi kịp họ, thế nhưng Vũ Linh thì khác, hắn thật không dám vỗ ngực nói mình trong tương lai gần có thể đối kháng.

Không phải hắn sợ, chỉ là biết tự lượng sức mình.

Kỳ thực, trong nội tâm Vương Hạo Thần quả thực có chút mong đợi, hắn rất muốn xem thử thiên tài của Thiên Sinh Môn đến cùng có bao nhiêu phân lượng.

………

Sáng hôm sau,

Vương Hạo Thần rời khỏi Nhạc Thi Dao gian phòng từ sớm, hướng Đệ Thất Phong đi tới.

Hắn không muốn cùng những đệ tử của Minh Thiên Phong tụ họp, dù sao biết rõ gặp nhau sẽ không vui, vậy thì không đến làm gì.

Minh Thiên Phong từ lâu đã không thiếu hắn người đệ tử này.

Tổ đội hành động quá mức phiền toái, Vương Hạo Thần càng thích đơn độc hành động.

Cho dù thực sự phải lập tổ đội, hắn cũng sẽ chỉ ở cùng với những người hắn có thể tin tưởng, tỷ như Hình gia ba huynh đệ.

Nếu như Vương Hạo Thần đoán không sai, ba người bọn họ nói không chừng cũng sẽ đi tới Đệ Thất Phong, dù sao bọn hắn cũng cần có linh tuyền trợ giúp đột phá đến Vũ Linh cảnh.

Đương nhiên cái này không thể chắc chắn, cũng có thể ba người trong hai tháng này sớm đã bước ra một bước kia.

Đệ Thất Phong nằm tách biệt với lục phong, nhìn qua không chỉ nhỏ hơn nhiều, cảnh vật cũng không có giống như lục phong thơ mộng như vậy.

Lúc này ở Đệ Thất Phong sơn môn phía trước, đã có rất nhiều đạo thân ảnh phân biệt rõ ràng đứng đó.

Bọn hắn tu vi thấp nhất đều là Vũ Sĩ, cao nhất thì có Vũ Sư cao giai, long xà hỗn tạp.

Thiên Sinh Môn không hổ là ngũ đại tông môn một trong, tùy tiện lựa ra một người đệ tử, đều có thực lực mạnh hơn Tử Dương Tông thiếu tông chủ Hoàng Thiếu Phong không biết bao nhiêu lần.

- Vương sư đệ!

Vương Hạo Thần đang quan sát, bỗng nhiên lại nghe được một đạo nam tử thanh âm, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đến ngược lại không phải ai xa lạ, chính là mấy tháng trước từng cùng hắn đánh một trận Tư Mộ Liêm.

Tư Mộ Liêm thân vận thanh y, tay cầm một thanh bích lục bảo kiếm, dung mạo khôi ngô tuấn tú, khí chất ôn nhã không có vẻ kiêu ngạo thường thấy ở thiên tài.

Thái thượng trưởng lão đệ tử, quả nhiên không thể lấy thiên tài bình thường làm thước đo so sánh hắn.

Hai tháng không gặp, khí tức của Tư Mộ Liêm đã mạnh hơn trước không ít, hẳn là trong thời gian gần đây tu vi có chỗ đột phá.

Trước đó Vương Hạo Thần còn là Vũ Sĩ, không nhìn ra được tu vi sâu cạn của Tư Mộ Liêm, lúc này hắn đã bước vào Vũ Sư, phát hiện người sau thực lực vậy mà đạt tới Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới, tại Đệ Thất Phong có thể nói là cường giả hàng đầu.

- Tư Mộ sư huynh!

Vương Hạo Thần đối với Tư Mộ Liêm chào hỏi, người sau bất luận là thực lực hay tính cách, đều đạt được hắn tôn trọng.

Người như vậy, không nên làm địch nhân, có thể làm bằng hữu là tốt nhất.

- Chỉ mới hai tháng không thấy, Vương sư đệ vậy mà đã từ Thất Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư! Tốc độ tu luyện như vậy thật là khiến sư huynh phải hổ thẹn!

Tư Mộ Liêm cười nói, thanh âm có ý chúc mừng.

Thú thật, khi Tư Mộ Liêm vừa nhìn thấy Vương Hạo Thần, hắn quả thực là bị dọa sợ, trong vòng hai tháng tu vi liền đột phá trọn vẹn ba cái cảnh giới, nếu không phải Tư Mộ Liêm nhìn rõ Vương Hạo Thần cảnh giới phi thường vững chắc, hắn thật sẽ hoài nghi đối phương là dùng đan dược cưỡng ép đột phá tu vi đấy.

Vương Hạo Thần chỉ cười không đáp, hắn đối với tu vi của mình tăng lên nhanh như vậy cũng có chút mơ hồ, từ Cửu Tinh Vũ Sĩ đột phá đến Vũ Sư dựa vào Bạch Nguyên Đan hắn không có gì để nói, thế nhưng trước đó hắn là như thế nào từ Vũ Sĩ bảy sao nhảy lên đến Vũ Sĩ chín sao?

Kỳ thực muốn lý giải chuyện này, phải nói đến đêm đầu tiên giữa Vương Hạo Thần và Nhạc Thi Dao...

Nguyên nhân kia hai người căn bản không hiểu rõ, vì thế không mới mù tịt như vậy... không đúng, thực ra một người sớm đã đoán ra chút gì đó, chỉ là da mặt mỏng không dám nói ra mà thôi.

- Tư Mộ sư huynh, lấy thân phận của ngươi cũng cần phải đi tranh linh tuyền trên Đệ Thất Phong sao?

Vương Hạo Thần chủ động nói sang chuyện khác.

Tư Mộ Liêm thân là thái thượng trưởng lão đệ tử, hắn cái gì cũng có thể thiếu chứ tuyệt đối không thiếu tài nguyên tu luyện, linh tuyền trên Đệ Thất Phong đối với người khác có thể coi là trân quý, thế nhưng trong mắt Lữ Thuần Quân căn bản không tính là cái gì, người sau tùy tiện lấy ra chút đồ tốt cũng có thể khiến cho Tư Mộ Liêm tu vi tăng lên nhanh chóng.

- Không thể nói như vậy! Sư phụ ta dạy một mực ở trong Thanh Thiên Điện không phải chuyện tốt, cần phải ra ngoài lịch luyện nhiều hơn, mới có thể chân chính trưởng thành! Ta cũng cảm thấy ta năng lực thực chiến có chỗ thiếu sót lớn, lần này đến Đệ Thất Phong chính là bù đắp một chút, sau khi trở về lại xin sư phụ đi ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút, có lẽ có thể để cho ta tiến bộ càng nhanh!

Tư Mộ Liêm nghiêm túc nói.

Xác thực, thiên tài muốn trưởng thành, tiến bộ nhanh hơn người khác, đồng thời được thực lực mạnh hơn người khác, nhất định không thể chỉ biết ngồi trong nhà tu luyện, như vậy chung quy chỉ là một cái chim trong lồng, là một dạng thiên tài không thể lớn, căn bản không thể trở thành cường giả chân chính.

Thiên tài đều là người thông minh, hầu hết đều sẽ không tự hạn chế khả năng của mình như vậy, cho dù tông môn có được điều kiện tu luyện càng tốt, thế nhưng phần lớn đều sẽ lựa chọn ra ngoài lịch luyện, ở trong phong ba tôi luyện chính mình.

Con đường này không thể nghi ngờ là càng thêm nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần có thể vượt qua, sau này cơ hội trở thành cường giả sẽ càng lớn.

Về điểm này, Vương Hạo Thần đồng ý với Tư Mộ Liêm.

Hai người tính cách không quá tương đồng, Vương Hạo Thần khá kiệm lời đối với người không thân thiết, vì thế phần lớn thời gian đều là Tư Mộ Liêm nói chuyện, bất quá bởi vì cả hai nhìn người kia tương đối hợp mắt, thành ra nói chuyện cũng rất dễ dàng.