Chương 180: Về Minh Thiên Phong
Lữ Hàm không lưu được hắn lại, trong lòng có chút buồn bực, bất quá nàng lần này sau khi xong việc nhất định phải tìm hiểu kỹ thông tin về Vương Hạo Thần, nàng muốn lần sau gặp lại phải để lại ấn tượng cho hắn.
Trên đường đi, Vương Hạo Thần để ý Hình Giới thần sắc có chút u uất không vui, bèn tiến lại vỗ vai hắn, nói:
- Ngươi không cần phải rầu rĩ như vậy! Ngươi không thông qua khảo hạch không phải là vì thiên phú của ngươi không đủ mà là vì thân thể của ngươi có vấn đề! Sau khi quay về ta xin một vị tiền bối trong tông môn xuất thủ giúp ngươi chữa trị thân thể, đến lúc đó thân thể ngược lại sẽ trở thành điểm mạnh của ngươi!
Hình Giới nghe vậy, lập tức phấn chấn hẳn lên, hắn biết Vương Hạo Thần sẽ không gạt hắn.
Đã rất lâu không có về lại Minh Thiên Phong, Vương Hạo Thần trong lòng không khỏi có chút bồi hồi.
Bỗng nhiên, Vương Hạo Thần phát hiện từ trên núi có người đang đi tới.
Người đến là một nam tử dung mạo đôn hậu chất phát, môi dày mày đậm, lưng đeo trọng kiếm, thân hình cao lớn oai hùng tựa như một tôn chiến tướng.
Đối với người này, Vương Hạo Thần tự nhiên là không thể quen thuộc hơn.
- Đại sư huynh!
Vương Hạo Thần khó ức chế trong lòng xúc động, cất cao giọng nói lớn.
Tống Nhất Phàm hơi giật mình, hắn vội vàng đưa mắt nhìn theo hướng thanh âm phát ra, khi hắn nhìn thấy Vương Hạo Thần đám người, thần sắc lập tức biến thành cuồng hỉ.
Trong chớp mắt, Tống Nhất Phàm thân ảnh liền xuất hiện ngay trước mặt Vương Hạo Thần, nhanh đến mức cho dù là lấy Vương Hạo Thần thực lực hiện tại cũng không có cách nào thấy được cử động của người trước.
Tống Nhất Phàm là người có thể cùng Võ Bảng Thập Tú loại nhân vật kia tranh phong, thực lực của hắn có lẽ còn mạnh hơn cả Hình gia ba huynh đệ, lấy Vương Hạo Thần tu vi hiển nhiên chưa thể bắt kịp hắn.
Tống Nhất Phàm vừa mới xuất hiện, liền lập tức cho Vương Hạo Thần một cái gấu ôm thật chặt, đến mức người sau cũng có chút ngạt thở.
Vương Hạo Thần cười khổ, vị đại sư huynh này tính cách đúng là quá thẳng.
Tống Nhất Phàm đem Vương Hạo Thần buông ra, nhìn hắn gấp gáp nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi ra ngoài tu luyện lâu như vậy lại không báo cho đại sư huynh một tiếng, có bị kẻ nào bắt nạt hay không? Ta và các sư huynh đều rất lo lắng cho ngươi!
Vương Hạo Thần trong lòng có chút cảm động, hắn ra ngoài tu luyện nửa năm, lúc trở về Tống Nhất Phàm không hỏi bản thân mình tu vi tiến bộ ra sao mà hỏi mình ở bên ngoài có ăn thiệt thòi hay không, điều này chứng tỏ đối phương là thật lòng quan tâm an nguy của mình.
Đây cũng là lý do mà Vương Hạo Thần từ trước đến nay vẫn rất kính trọng vị đại sư huynh này của hắn.
- Đại sư huynh! Tiểu sư đệ nói thế nào cũng học được một chút bản lĩnh từ ngươi, ai có thể bắt nạt ta?
Vương Hạo Thần nửa đùa nửa thật nói.
- Ha hả! Tiểu tử ngươi thật đúng là rất biết nịnh ta, bất quá... cái gì, tu vi của ngươi...
Tống Nhất Phàm cười lớn một tiếng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên chú ý tới Vương Hạo Thần tu vi, hai mắt lập tức trợn tròn, há hốc mồm không ngậm lại được, tựa như hoá đá.
Tống Nhất Phàm nhớ rất kỹ, lần cuối hắn gặp Vương Hạo Thần, đối phương tựa hồ chỉ mới là Tứ Tinh Vũ Đồ mà thôi, chút thực lực này ở trong đám đệ tử Thiên Sinh Môn chắc chắn là lót đáy tồn tại, có thể dùng một ngón dí chết hắn có cả khối người, chính vì vậy mà khi nghe sư nương Nhạc Thi Dao nói Vương Hạo Thần hạ sơn tu luyện, Tống Nhất Phàm mới lo lắng đến phát điên, hắn thậm chí còn hoài nghi sư nương có phải hay không là điên rồi, lại để cho Vương Hạo Thần một mình ra ngoài lịch luyện.
Lúc này gặp lại, Tống Nhất Phàm tưởng rằng Vương Hạo Thần cho dù có thiên phú tốt thì tu vi quá lắm là Vũ Đồ đỉnh phong mà thôi, ai biết vừa nãy hắn chú ý một chút, liền phát hiện tu vi đối phương vậy mà đã đạt tới Thất Tinh Vũ Sĩ, so với nửa năm trước cao hơn không chỉ một đại cảnh giới.
Loại tốc độ tu luyện này, Tống Nhất Phàm thực sự nhìn mà có chút rợn cả người.
Coi như là mấy tên đệ tử yêu nghiệt nhất Thiên Sinh Môn tựa hồ cũng chỉ như vậy đi a? Không đúng, cho dù là bọn họ so ra cũng có chút không bằng Vương Hạo Thần.
Tống Nhất Phàm hít sâu một hơi, tận lực để cho mình bình tĩnh lại, sau đó chăm chú nhìn kỹ Vương Hạo Thần lại lần nữa, xác nhận bản thân mình không có hoa mắt nhìn nhầm, lại nói:
- Tiểu sư đệ, không nghĩ tới ngươi chẳng qua chỉ ra ngoài nửa năm, tu vi liền tăng lên nhiều như vậy! Xem ra trước đó mọi người đều là nhìn nhầm, ngươi thiên phú so với chúng ta tưởng tượng phải mạnh hơn quá nhiều!
Vương Hạo Thần khẽ cười, nói:
- Là gặp một chút cơ duyên, tu vi mới tăng nhanh như vậy!
Xác thực mà nói, nếu là không thôn phệ Phệ Huyết Thánh Hoả, Vương Hạo Thần căn bản không có cách tăng lên tu vi nhanh chóng đến mức này.
Thế nhưng là, vận khí cũng là một loại thực lực.
Lại nói, không có dũng khí và ý chí kiên định, cho dù gặp được cơ duyên cũng chưa chắc đã có chỗ dùng, ngược lại chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn.
Tống Nhất Phàm đối với việc Vương Hạo Thần quay về vô cùng cao hứng, lập tức đem công việc sắp làm quăng ra sau đầu, dẫn Vương Hạo Thần đám người trở về đến gian phòng của mình.
- Đại sư huynh! Sư nương có ở đây hay không?
Trên đường đi, Vương Hạo Thần hỏi Tống Nhất Phàm vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
- Sư nương nàng hiện tại không có ở trên Minh Thiên Phong, bất quá ta có cách liên lạc với nàng!
Tống Nhất Phàm do dự một chút, lấy ra một khối truyền tin ngọc phù, đem tin tức truyền cho Nhạc Thi Dao.
Tống Nhất Phàm trên đường cũng thuận miệng hỏi Vương Hạo Thần về thân phận của Hình Giới, Bạch Linh và Trương Liêu sau lưng hắn, người sau tuỳ tiện nói là khách nhân của hắn, người liền không để ý tới nữa.
Tống Nhất Phàm vốn là muốn đem Vương Hạo Thần đi gặp mấy vị sư huynh, thế nhưng hắn nhớ đến Vương Hạo Thần cùng những người này quan hệ vốn tồi tệ đến cực điểm, để bọn hắn gặp nhau chưa hẳn là một chuyện tốt, Vương Hạo Thần cũng chưa hẳn đã nguyện ý, vì thế hắn liền bỏ đi ý định này.
Đợi đến khi năm người đi vào trong nhà, Tống Nhất Phàm liền đem những chuyện phát sinh trong vòng nửa năm nay trong Thiên Sinh Môn nói cho Vương Hạo Thần.
Thời gian Vương Hạo Thần ra ngoài tu luyện nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để phát sinh ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là chuyện Nhạc Thi Dao thành hoàng, là Thiên Sinh Môn chuyện vui lớn, bởi vì tông môn rất lâu đã không có một vị hoàng giả sinh ra.
Vương Hạo Thần nghe được tin tức này, trong lòng không khỏi sợ hãi thán phục, hắn luôn cho rằng sư nương rất lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới nàng lại cường đại đến mức như vậy.
Vũ Hoàng, coi như là nhìn khắp Đông Hoa hoàng triều cũng sẽ không thấy nhiều, tất cả đều là nhân vật phong vân một cõi, hoàn toàn có năng lực sáng lập ra một cái đại tông môn.
Vũ Hoàng tại Thiên Sinh Môn số lượng rất ít, tất cả đều là trưởng lão quyền cao chức vọng, lục đại phong chủ cũng là Vũ Hoàng, chẳng qua họ đều là Vũ Hoàng bên trong cường giả mà thôi.
Nói cách, Nhạc Thi Dao một khi thành hoàng, nàng cũng đã có tư cách để trở thành một phong chi chủ.
- Hà hà! Tiểu sư đệ, để ta nói cho ngươi biết một chuyện! Sau khi sư nương thành hoàng không lâu, nàng liền được thái thượng trưởng lão đặc biệt triệu kiến, tựa hồ là muốn đích thân chỉ điểm nàng tu luyện, cơ duyên này, trăm năm qua chỉ có sư nương một người mà thôi!
Tống Nhất Phàm cao hứng đắc ý nói.
Vương Hạo Thần lại một lần nữa kinh ngạc, Thiên Sinh Môn hiện tại chỉ có một vị thái thượng trưởng lão còn sống, hắn chính là tông môn thần hộ mệnh, Vương Hạo Thần trước đây đã được nghe qua rất nhiều sự tích của hắn.
Lữ Thuần Quân trăm năm qua đều chỉ một mực yên lặng thủ hộ Thiên Sinh Môn, chưa từng nhận qua đệ tử, nay lại đích thân trợ giúp Nhạc Thi Dao tu luyện, cái này thực sự không thể không khiến người ta kinh ngạc.
Tiếp đó, Tống Nhất Phàm còn nói thêm nhiều chuyện, bất quá không có nhiều chuyện khiến cho Vương Hạo Thần thực sự lưu tâm, bởi vì hắn đối với tông môn như đã nói không có bao nhiêu tình cảm.