Chương 100: Hạ Mã Uy

Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 100: Hạ Mã Uy

Đại Cương sắc mặt rất khó coi, gặp chuyện như vậy, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng thế yếu hơn người, Đại Cương cũng chẳng thể làm gì hơn, ai cũng biết, đắc tội kẻ vô pháp vô thiên như Đồng Thanh Chi, chắc chắn không có quả ngon để ăn!

- Bỏ đi! Chúng ta đi là được!

Đại Cương bất đắc dĩ nói.

Tiểu nhị thở phào một hơi, kỳ thật, tại tửu lâu không thể tuỳ tiện nói khách hàng chuyển chỗ, thế nhưng cái quy định này ở trước mặt Đồng Thanh Chi, căn bản hoàn toàn không có ý nghĩa.

Hắn đúng là sợ những người không chịu chấp nhận chuyển chỗ, vậy hắn liền không biết phải xử lý thế nào, dù sao hắn chỉ là một cái phàm nhân, sao có thể chịu được lửa giận của vũ giả?

- Mọi người đều không cần đi!

Đúng lúc này, Vương Hạo Thần từ nãy đến giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói.

Nghe được lời này, mọi người đều bất ngờ không hiểu, mà tiểu nhị thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

- Khách quan, ngươi phải biết chọc giận Đồng Thanh Chi là có hậu quả gì!

Tiểu nhị nói.

- Ha ha! Ngươi cho rằng chọc giận Đồng Thanh Chi là chuyện xấu, thế nhưng ngươi có biết chọc giận ta thì có hậu quả gì?

Vương Hạo Thần cười lớn một tiếng, cả người khí chất bỗng nhiên thay đổi, trở nên cao cao tại thượng, rất có tiểu bá vương khí chất, mặc dù không thả ra khí thế, cũng đủ khiến tên tiểu nhị kia phải run lên.

- Ngươi...

Tiểu nhị còn muốn nói cái gì, đã bị cắt đứt.

- Quay về nói với người kia, tìm một chỗ ngồi, chuyện này ta không tính toán với hắn! Nhưng sẽ không có lần sau!

Vương Hạo Thần lạnh nhạt nói, thế nhưng trong thanh âm lại có một cỗ khí thế không giận tự uy, khiến cho tiểu nhị căn bản không dám nói tiếp, chỉ có thể vội vàng chạy đi.

- Vương huynh đệ! Kỳ thực ngươi không cần phải làm như vậy, Đồng gia tại nơi này là bá chủ, chúng ta chịu thiệt một chút cũng không có vấn đề gì a!

Đợi tiểu nhị đi rồi, Trần Thắng liền không nhịn được đối với Vương Hạo Thần nói một câu, trong mắt hắn, đắc tội quái vật như Đồng gia hoàn toàn không phải là một chuyện tốt.

Vương Hạo Thần im lặng, sau đó liền nở nụ cười nói:

- Đồng gia, còn chưa đủ để khiến cho ta phải kiêng kị!

Đồng gia, tại Bắc Hải Trấn có thể xem là bá chủ, thế nhưng tại các cỗ lão đại phái trước mặt, vậy Đồng gia thực sự không tính là cái gì.

Ít nhất, Vương Hạo Thần phía sau là Thiên Sinh Môn thực lực dư sức đè chết Đồng gia.

Lại nói, cho dù không có Thiên Sinh Môn, Vương Hạo Thần thực lực hiện tại cộng thêm một Tiểu Long có chiến lực sánh ngang vũ giả Vũ Linh cảnh cũng đã không cần phải e ngại Đồng gia.

Đồng gia đúng là có Vũ Linh toạ trấn, thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn có thể xem thường Vũ Linh cường giả khác, Vương Hạo Thần cũng không tin, Đồng gia lại có thể vì một cái tiểu bối mà cùng một vị Vũ Linh khác liều chết.

………….

- Cái gì? Lại không cho bổn thiếu mặt mũi? Ta cũng thật muốn xem, là tên nào to gan như vậy?

Đồng Thanh Chi gặp tiểu nhị một bộ dáng u rũ quay lại báo tin, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm, tức giận hừ lạnh một tiếng, cất bước đi nhanh về phía Vương Hạo Thần đám người.

Tại Bắc Hải Trấn, tuyệt đối không thể có người dám không cho hắn mặt mũi, trước đây không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có.

Đặc biệt, lúc này có Đồng Tĩnh Vân dạng này mỹ nữ ở bên cạnh, Đồng Thanh Chi càng không thể mất mặt trước đàn bà, nhất định phải khiến cho nàng biết được, kẻ dám chống đối hắn, chắc chắn không được yên ổn.

Đây chính là tính cách đặc trưng của đám công tử bột - nhị thế tổ!

Đồng Tĩnh Vân nhíu mày, khẽ thở dài một hơi, trong lòng lại âm thầm trách Đại Cương mấy người không biết tiến thối, thế nhưng chuyện đã tới nước này, nàng cũng chỉ có thể cắn răng đi theo, chí ít cũng phải cố gắng bảo vệ mấy vị bằng hữu kia một lần.

Đồng Thanh Chi từng bước tới gần trước bàn ăn Vương Hạo Thần bốn người đang ngồi, ánh mắt lạnh lùng mà cao ngạo quét qua Đại Cương, Trần Thắng, Vân Lan ba người, lạnh giọng nói:

- Là kẻ nào dám từ chối yêu cầu của bổn thiếu? Lập tức đi ra cho ta!

Chỉ là, ba người kia lại không chút nào để ý đến lời nói của hắn, mà chỉ nhìn về phía Đồng Tĩnh Vân đang đi phía sau Đồng Thanh Chi, bọn hắn nghĩ tới, ở chỗ này vậy mà gặp được Đồng Tĩnh Vân đã lâu không thấy.

- Tĩnh Vân tỷ! Sau ngươi lại đến đây?

Vân Lan đi tới Đồng Tĩnh Vân bên người, hiếu kỳ hỏi.

- Chuyện này...

Đồng Tĩnh Vân chưa biết giải thích thế nào, chỉ có thể không ngừng cười khổ.

Mà Đồng Thanh Chi ở một bên thì lại có chút kinh diễm nhìn xem Vân Lan, nữ tử này không có dung mạo đẹp bằng Đồng Tĩnh Vân, thế nhưng dáng người thì lại càng thêm nóng bỏng, khiến cho kẻ háo sắc như Đồng Thanh Chi lập tức nổi tà ý.

Nữ tán tu, không phải dung mạo xấu xí thì là thân hình thô kiệt, Vân Lan có thể xem là một trường hợp ngoại lệ.

- Ha ha! Thật không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn!

Đồng Thanh Chi trong lòng cười to, trong mắt hắn, Vân Lan đã thành vật nằm trong túi, dù sao đối phương chỉ là một cái tán tu mà thôi, dựa vào thế lực của mình, chẳng lẽ còn không thể bắt được nàng vào tay hay sao?

Thế nhưng là, một thanh âm trong nháy mắt liền cắt ngang suy nghĩ của Đồng Thanh Chi.

- Ngươi tìm ta có việc?

Thanh âm này, khiến cho Đồng Tĩnh Vân ở bên cạnh giật mình, vội vàng cùng với Đồng Thanh Chi quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử khuôn mặt tuấn tú bất phàm đang đứng trước mặt, một cặp mắt thâm thuý nhìn hai người.

Vương Hạo Thần!

Đồng Tĩnh Vân cả người khẽ run lên, đồng tử phóng đại hết cỡ, vốn dĩ nàng tưởng rằng, Vương Hạo Thần sớm đã bỏ mạng ở trong Nhai Đình sơn mạch chỗ sâu, vì thế đã từng vô cùng thất vọng, thế nhưng lại không nghĩ tới, người nàng cho rằng đã chết, nay lại hoàn mỹ vô khuyết xuất hiện trước mặt nàng.

Phản ứng của Đồng Tĩnh Vân bị Đồng Thanh Chi thu hết vào mắt, để cho hắn kinh ngạc không thôi.

Trong ấn tượng của hắn, Đồng Tĩnh Vân chính là một cái băng mỹ nhân ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, thế nhưng lúc này vừa nhìn thấy nam tử kia lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ nói, hai người trước đây đã từng quen biết thậm chí có quan hệ không tầm thường?

Đồng Thanh Chi tính tình đa nghi, từ mèo suy ra chuột, bất quá hắn đoán cũng không phải hoàn toàn sai.

- Hừ!

Đồng Thanh Chi ghét nhất là " nữ nhân " của mình có quan hệ với nam nhân khác, vì thế quyết định cho Vương Hạo Thần một cái hạ mã uy, trên người lập tức bùng lên một cỗ khí thế của tu vi Tam Tinh Vũ Sĩ, trực tiếp áp tới chỗ Vương Hạo Thần.

Đồng Thanh Chi nghĩ rất đơn giản, Vương Hạo Thần nhìn qua chỉ có 16, 17 tuổi, vậy thì thực lực có thể mạnh đến đâu? Cho dù có được thiên phú cao như hắn, vậy nhiều cũng chỉ là Vũ Đồ cao giai mà thôi. Hắn muốn cho đối phương một cái hạ mã uy, thậm chí là đem đối phương doạ cho quỳ xuống là chuyện quá mức đơn giản.

Không may cho Đồng Thanh Chi, lần này hắn đúng là chọn nhầm đối tượng, hơn nữa còn chọc vào một người bản thân không trêu vào.

Vương Hạo Thần cảm nhận được một cỗ khí thế đang áp tới, dựa vào uy lực mà tính, không cần nghĩ cũng biết là do nam tử mới đến phát ra, cái này lập tức để cho hắn hai mắt khẽ lạnh lại.

Hắn tự nhận không có trêu chọc qua người trước mắt, thế nhưng đối phương vừa gặp liền muốn cho hắn một cái hạ mã uy, cái này đối lại là bất cứ một người nào đều sẽ cảm thấy tức giận.

Vương Hạo Thần trước giờ không phải là một người hiền hậu đến mức tuỳ tiện để cho một thằng hề nhảy nhót trước mặt mình, càng không để cho một tên hề yếu hơn mình lại có thể hướng mình ra oai!

- Cút!

Một chữ từ trong miệng Vương Hạo Thần phun ra, một cỗ khí thế cao quý vô thượng cường đại gấp mấy chục lần Đồng Thanh Chi từ Vương Hạo Thần thể nội tuôn ra dữ dội, khiến cho vô số vũ giả xung quanh phải biến sắc.

Cỗ khí thế này cùng với Đồng Thanh Chi khí thế đấu cùng một chỗ, cao thấp rất nhanh liền hiện ra.

Đồng Thanh Chi cảm giác khí thế của mình giống như bị khí thế của Vương Hạo Thần nuốt chủng hoàn toàn, tiếp sau đó, cỗ khí thế kia trực tiếp đem hắn toàn thân bao phủ.

- Hự!

Đồng Thanh Chi bị cỗ khí thế kia chấn động cả người, không nhịn được phải lui về phía sau mấy bước, một dòng nghịch huyết như muốn trào lên cổ họng, bất quá lại bị hắn bởi vì ngại mặt mũi cắn răng nuốt xuống.

Chỉ là một màn giao tranh sơ bộ, Đồng Thanh Chi đã ở xuống tuyệt đối hạ phong.