Chương 1: Mộng hồi viễn cổ

Nghịch Mệnh Lăng Thiên

Chương 1: Mộng hồi viễn cổ

Triệu quốc, màn đêm hàng lâm, u quang bao phủ khắp thiên địa.
Trong 1 căn nhà tranh, trên chiếc giường bằng đá đen một đứa bé tầm 7.8 tuổi đang ngủ say
Đứa bé đang mộng, trên gương mặt ngây thơ mà thanh tú đôi lúc lại hiện lên vệt cười, lúc lại nheo mặt, khi thì khóc toáng lên.
Trong mộng.....
Ở một phiến tinh không xa xôi nào đó, trên một tinh cầu tử sắc.
Một thanh niên bạch y tóc trắng bay phất phới, khí chất tao nhã mà thoát tục, đứng đối diện là 1 lão giả bịt mặt, xung quanh lão tử khí lượn lờ
- Lăng Thiên a, một ngàn năm rồi a.
Một ngàn năm ta bị nhốt trong" mộng hồi thuật " của ngươi, trải qua tuế nguyệt tang thương, trải qua sinh tử luân hồi, ta từng thề nếu thoát ra được sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn...
Ngươi thực không ngờ a, trong mộng cảnh ta lĩnh hội luân hồi đạo, đột phá chí tôn chi vị
Là chí tôn a, chưởng quản thiên địa
- Lão quỷ... Ta thật không ngờ lại gặp ngươi, ngay lúc này
Thiên a, thiên mệnh a, Ta đang đột phá chí tôn thì....
Ý trời mà, hôm nay ta mất hết một nửa tu vị.
Xác định sẽ bại dưới tay ngươi, chỉ hận ông trời.....
- Bớt xàm ngôn đi, chịu chết đi
Vừa dứt lời 1 bàn tay khô gầy vung lên, tức thì 1 đại cự chưởng che kín tinh không rít gào ập xuống.
Thanh niên khuôn mặt tái nhợt
" Đồ Thần Chưởng " a, thật mạnh
Trên tay thanh niên áo trắng hiện ra 1 cây trường đao đỏ như máu, xung quanh lượn lờ tứ Linh, Long, lân, quy, phụng.
Trường đao vung lên hoá lớn vạn trượng, sắc bén vô cùng, dường như có thể cắt đứt nhật nguyệt.
Ầm.ầm....
Đại đao cùng cự chưởng va chạm, một luồng cực đại sóng xung kích lan ra, phá vỡ mọi thứ,
Một tinh cầu bị chấn thành bụi phấn, sóng xung kích lan ra hàng triệu dặm, phá toái hết thảy mọi thứ
Phốc... Thanh niên tóc trắng lùi lại vạn dặm, miệng không ngừng phun ra máu,
Đôi bàn tay bị chất nát, trường thương quang mang ảm đạm rơi xuống
- Mạnh thật a..
Nhưng lão quỷ à, muốn giết ta củng nên trả giá đi....
Hahaha
Thân ảnh thanh niên chợt biến lớn, bạo tăng lên vô số lần, như Bàn cổ cầm khai thiên phủ đứng giửa thiên địa, bể nghể khí thế thôn thiên, tựa như bá chủ vũ trụ
- Ngươi, ngươi đây là muốn tự bạo a
Khốn kiếp.....
Vừa dứt lời âm thanh cực kỳ lớn vang vọng thiên địa.
Ầm. Ầm
Phảng phất tinh không bị phá toái, thời không ngừng vận chuyển, càn khôn ảm đạm.. mang theo làn sóng tử kim đánh thẳng tới lảo giả..
- Thật tự bạo a..
Nguyên thần xuất khiếu aaaaa...
Vừa dứt lời 1 tôn thân ảnh màu vàng phá không lao về hướng vũ trụ
- 1 vạn năm a.. nguyên thần ta thương tổn, bổn tôn bị hủy hoại..
Lăng thiên a, Lăng thiên, Ngươi tự bạo tưởng đồng quy vu tận với ta sao, vạn năm sau ta lại hồi sinh a...
Về phía thanh niên tóc trắng sau khi tự bạo máu thịt tung toé cả tinh không.
Có điều trái tim lại bất diệt, lơ lửng giửa thiên địa.
Thanh trường đao hoá nhỏ, tứ linh hoá thành đồ án, ấn ký lên trái tim.
Bằng 1 tốc độ kinh khủng lao về 1 tinh cầu nào đó trong vũ trụ......