Chương 1: Tân Thế Giới

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 1: Tân Thế Giới

Tàu điện siêu tốc vừa dừng tại ga, cửa tự động liền mở ra, hàng trăm hành khách hối hả như muốn xông ra ngoài nhưng vẫn duy trì trật tự, từng người nối tiếp nhau bước xuống sân ga bóng loáng với vẻ mặt không dấu được sự vui mừng, ẩn ẩn có chút mong đợi cùng hồi hộp.

Kể ra họ có biểu hiện như thế cũng là điều bình thường, bất kì ai khi biết mình chuẩn bị bước chân vào một thế giới khác đầy màu sắc cùng xách hành lí lên xông vào cuộc hành trình đầy thử thách phía trước thì cũng sẽ có tâm trạng hồi hộp, mong đợi. Hồi hộp khi không biết cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào, vui vẻ hay bất hạnh, giàu sang hay nghèo khổ. Mong đợi được tận mắt mình thấy những điều huyền ảo, viễn tưởng mà từ xưa đến nay chỉ xuất hiện qua các bộ phim sử dụng kĩ xảo điện ảnh hay trong trí tưởng tượng phong phú của những tiểu thuyết gia.

Là loài người, làm gì có ai có thể hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh,… hay tự do bay lượn trên không mà chẳng cần sử dụng bất kì thiết bị hỗ trợ nào, giờ đây, mọi ước muốn thầm kín nhất sâu thẳm trong mỗi con người đều sẽ được thực hiện hóa trong Tân Thế Giới, một thế giới hoàn toàn khác biệt với hiện tại.
Trong dòng người tấp nập tiến vào khu kết nối số SG-064 của thành phố Z, một thân ảnh gầy gò với cặp mắt kiếng tròn đang thất thểu lê từng bước với cái chân cà nhắc bước qua cái cửa rộng lớn của khu kết nối. Quan sát kĩ hơn mới phát hiện, thân ảnh đáng thương ấy là một đứa con trai ốm yếu, nhu nhược, sở hữu vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng cơ thể hắn không đủ dinh dưỡng nên sức khỏe mới giảm sút nghiêm trọng như vậy.

Mặc trên người cái áo sơ mi bạc màu đầy mảnh vá cùng chiếc quần kaki cũ mèm rách nhiều nơi, hắn đi trong đám người sang trọng, quý phái như gà giữa bầy hạc, lại thêm cái chân tàn tật dễ khiến người khác dâng lên nỗi thương cảm. Trong thời đại hiện nay, làm gì có ai còn đi cà nhắc như vậy, những người bị tật như hắn chỉ cần một ít tiền là dễ dàng thay được chân máy, đủ để sinh hoạt hằng ngày rồi, vậy chỉ còn một lý do chính là hắn nghèo đến nỗi không đủ tiền đi thay chân giả. Mà nghĩ cũng đúng, trông hắn ốm yếu cùng bộ quần áo rách nát bạc màu thì rõ ràng tiền ăn còn chưa có nói gì thay chân.

Mọi người xung quanh thấy hắn như vậy đều đến hỏi thăm và an ủi vài câu, ý muốn nói hôm nay hắn vào Tân Thế Giới sẽ được đi đứng như người bình thường, không cần quá buồn phiền. Hắn cũng đáp lại vài câu cảm ơn.
Người thanh niên ấy tên Phạm Quân.

Phạm Quân năm nay 18 tuổi, cha mất sớm trước khi hắn ra đời, hai năm sau mẹ cũng rời khỏi hắn đi theo cha. Hắn bắt đầu lạc lõng giữa dòng người, tương lai trở nên mờ mịt, không biết đi về đâu, may mắn thay hắn được một cô nhi viện ở quê nhận nuôi. Cô nhi viện này không to lớn, giàu có như của thành phố, mọi người ở đây kể cả viện trưởng cũng chỉ đủ ăn đủ mặc chứ cũng không dư dả gì. Phạm Quân sống như thế cho đến khi sự kiện kia xảy ra thay đổi cuộc đời hắn.
Hai năm trước, người bạn thân Phạm Quân tin tưởng nhất lớn lên cùng cô nhi viện, người mà hắn xem như thân nhân đã phản bội hắn, phản bội lại niềm tin của hắn và tất cả mọi người trong cô nhi viện. Kẻ tội đồ ấy trộm đi giấy tờ đất của cô nhi viện rồi nhẫn tâm bán cho tập đoàn đang có định thu mua với số tiền đủ để kẻ đó sống một cuộc đời giàu sang.

Ngày mà tập đoàn ấy cho người đến lấy đất, Phạm Quân không nhịn được lao vào ẩu đả với bon họ, khiến chân phải bị đập cho tàn phế, nhưng hắn không hối hận, cô nhi viện là nhà, là gia đình, nếu thời gian có quay trở lại, hắn sẽ không do dự lao vào một lần nữa.

May thay phần lớn con người đã uống thuốc chống sinh sản nên năm Phạm Quân ra đời gần như là độ tuổi cuối cùng của loài người, một số đứa trẻ lẽ ra phải sống trong sự bất hạnh không cần phải ra đời nữa nên cô nhi viện mất đi cũng không quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, những tổn thương từ người bạn thân khốn nạn ấy vẫn đeo bám hắn đến tận ngày hôm nay.

Phạm Quân bắt đầu hận, hận sự phản bội, hắn tự thề với lòng, sau này người nào phản bội hắn, hắn sẽ tự tay kết liễu mạng sống của kẻ đó, và từ đây Phạm Quân không còn đặt niềm tin vào bất kì ai nữa.

"Keng…keng…"

Tiếng chuông thanh thúy của tháp đồng hồ trong khu vực kết nối SG-064 vang lên gây sự chú ý cho tất cả mọi người. Hàng loạt ánh mắt hướng về phía đài cao, một người đàn ông mặc một bộ Pijama chỉnh lại micro rồi cao giọng phát biểu:
"Kính chào mọi người, ai đang có mặt ở nơi này hẳn cũng đã biết chúng ta sẽ chuẩn bị chào đón sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời rồi đúng không? Tôi biết mọi người đang háo hức lắm rồi, thật sự thì tôi cũng háo hức không khác gì mọi người cả. Nào, chúng ta cùng chào đón cánh cổng của Tân Thế Giới." Người đàn ông vừa dứt lời, giường kết nối dưới đất từ từ nâng lên trước mặt mỗi người. Giường kết nối được thiết kế theo hình trụ, làm bằng chất liệu thủy tinh tổng hợp siêu bền, không gian bên trong đủ cho một người nằm.

"Chúng ta vào được rồi, sẽ không có bất kì trục trặc kỹ thuật nào nên mọi người cứ yên tâm."

Người đàn ông tiên phong tiến vào gường kết nối, sau khi ông ta nằm xuống và ổn định, mặt gương bên trên liền đóng lại và dần hạ xuống mặt đất.

Mọi người hơi do dự một chút thì cũng đồng loạt tiến vào giường kết nối trước mặt, mọi quy trình tương tự như của người đàn ông kia.

Sau khi giường hạ xuống mặt đất, một mũi tiêm chứa thuốc mê đâm vào cổ tay Phạm Quân, cơ thể dần bị hàng tỉ dây tương tác xâm nhập trực tiếp vào vào hệ thần kinh toàn thân. Hắn biết vào thời khắc này, Ý thức của Phạm Quân dần trở nên mơ hồ rồi ngất đi.



Không biết qua bao nhiêu lâu, ý thức của Phạm Quân dần trở lại, hắn mở mắt trông ra thế giới, trong con người đen láy có thể thấy rõ sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng và bối rối cứ như thể đây là lần đầu tiên hắn được sinh ra trên đời, một cảm giác huyền diều dâng lên xâm chiếm tâm thần. Trước mặt là một không gian trắng xóa, không một bóng người, không một âm thanh, dường như chỉ có hắn là sinh linh duy nhất trong thế giới này.

"Cạch."

Bất giác hắn bước lên một bước, vì không gian quá im ắng nên chỉ một tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng khiến Phạm Quân nghe rõ ràng. Tiếng động ấy giúp hắn thức tỉnh lại trong trạng thái huyền diệu.

"A"

Phạm Quân kinh hỷ phát hiện chân phải đã có thể hoạt động bình thường, lập tức có xúc động muốn khóc, sự tật nguyền giày vò hắn suốt hai năm trời nay tan biến trong nháy mắt, tảng đá nặng trĩu trong lòng đã có thể đặt xuống. Hắn lập tức không còn lúc nào cũng trầm mặc, thần tình buồn bã nữa, hắn bây giờ chính thức trở lại là Phạm Quân của ngày xưa.

Một cơn chấn động đột nhiên xảy ra, không gian xung quanh từ từ thay đổi, màu trắng xóa điểm lên một ít màu sắc, nó dần xuất hiện nhiều thêm rồi tuôn ra mãnh liệt.

Sau vài giây, không gian hoàn toàn thay đổi, màu trắng xóa đã biến thành một cung điện nguy nga, tráng lệ, kim sắc lóng lánh. Cung điện được xây dựng theo lối kiến trúc thời phục hưng, tám cây cột to lớn chống đỡ cả cung điện phả ra khí tức năm tháng, Phạm Quân so với nó còn nhỏ hơn kiến so với voi, căn bản không cách nào so sánh được. Khí tức tang thương phả vào mặt khiến hắn hô hấp trở nên khó khăn, dường như cung điện này đã tồn tại qua vô vàn tuế nguyệt, nhật đổi sao dời.

Bỗng hai bên cung điện tràn vào vô số quân lính, mặt mũi ai nấy đều hầm hầm nhìn hắn như thấy con nợ, làm Phạm Quân sợ muốn đái ra quần. May mà bọn hắn đi thêm một đoạn ngắn thì dừng lại tại hai bên cung điện, vậy thôi đã khiến Phạm Quân sợ mất mật rồi, đi thêm bước nữa chắc hắn không kìm nén được xả tại chỗ luôn quá.

"Ầm"

Cửa điện phát ra tiếng động trầm thấp rồi chậm rãi mở ra một cách nặng nề, ba thân ảnh, một trước hai sau phiêu dật đạp không phi hàng bay vào đại điện.

Phạm Quân trừng muốn lé con mắt, không chớp cái nào nhìn chằm chằm vào ba tiên nữ đang bay qua đầu mình. Cái này phải nói là quá ảo luôn, không ngờ bay nó phong cách như vậy. Quyết định rồi, chọn tiên hiệp, chờ khi nào mình biết bay phải sáng tạo ra kiểu nào bá đạo hơn thế này nới được.

Ba tiên nữ hạ xuống đại điện, người dẫn đầu trực tiếp ngồi lên ngai vàng chính giữa, hai nàng kia tự giác đứng về phía sau lưng, nhìn qua là biết thân phận hầu nữ.

Phạm Quân âm thầm tặc lưỡi không thôi, hầu nữ cũng biết bay như vậy, mình chắc bưng nước rửa chân cũng không có tư cách luôn quá. Vì khá xa nên không thấy được dung mạo các nàng nhưng chắc so với minh tinh điện ảnh cũng không
sai biệt bao nhiêu.

"Người bên dưới tên gọi là gì?"

Điện chủ cất tiếng hỏi, giọng nói cực kì êm ái như rót mật vào tai khiến Phạm Quân ngứa ngáy hết cả mình mảy. Hắn thầm cười hắc hắc hai tiếng, biết mấy người này chỉ là NPC cho nên não chắc không được nhạy đâu, ông đây đành chiếm tí tiện nghi vậy.

"Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Họ Ông, tên Nội."

"Được rồi, Ông…Hửm?"

Sắc mặt điện chủ trở nên quái dị, sau đó cười lạnh:

"Muốn chiếm tiện nghi của ta? Ngươi chưa đủ tư cách đâu. Người đâu!"

"Thần có mặt." Một tên lính to cao vạm vỡ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống.

Điện chủ phất phất tay: "Lôi ra búng 20 cái!"

Phạm Quân ra vẻ cực kì sợ hãi, tay chân rung lẫy bẫy, quỳ xuống xin tha: "Thần biết lỗi rồi. Xin tha cho thần lần này đi điện chủ! Thần sợ hãi!"

Tuy không biết búng là cái gì nhưng chắc là bị phạt rồi, tốt nhất xin tha cho lành, mà thật không ngờ NPC có trí tuệ cao như vậy, khác gì người thật đâu? Đúng là số nhọ mà, ở không đi trêu nàng ta chi không biết.

Tên lính nhanh chóng kéo Phạm Quân đang cầu xin qua một bên, vài tên khác cũng chạy đến, một tên cầm hai tay, một tên cầm hai chân, Phạm Quân đang trong lúc mờ mịt không hiểu bọn chúng đang làm gì thì tên thứ ba trực tiếp kéo quần hắn xuống. Đến bây giờ Phạm Quân sao lại không biết bọn chúng muốn làm gì, lập tức tái mặt, tay chân giãy đành đạch nhưng tuyệt không thể thoát khỏi ma trảo của mấy tên lính. Tên phụ trách kéo quần, liếc hắn một cái, cộng thêm nụ cười siêu đểu làm hắn khóc không ra nước mắt.

Không lâu sau, tiếng la hét như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp đại điện.

Đến khi Phạm Quân bị kéo trở lại thì mặt đơ ra như người mất hồn, hai đùi kẹp lấy hạ thân còn đang run run, hồi lâu sau mới có thể tỉnh táo lại. Trong lòng lập tức hỏi thăm mười tám đời tổ tông thằng khoa học gia nào thêm hình phạt nào vào, đúng là độc, quá độc, cực kì độc mà, đến thằng nhỏ cũng không tha.

"Ta hỏi lại, người tên gì? Nếu còn đùa nữa ta tăng hình phạt gấp 10 lần." Điện chủ cất tiếng.

Hắn nghe hình phạt tăng 10 lần bất giác hai đùi kẹp lại. Vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nói:"Không dám giấu ngài, thần tên Phạm Quân."

"Phạm Quân, người muốn vào thế giới nào?"

Không đợi điện chủ đưa ra lựa chọn, hắn liền đáp: "Thần vào thế giới tiên hiệp."

Điện chủ gật: "Tốt lắm! Trước khi người tiến vào sẽ được nhận một trong các đồ vật sau, ngươi tự mình cân nhắc lựa chọn đi."

"Cái này là hạ phẩm túi trữ vật, thuộc cấp thấp nhất nên không cần tu vi vẫn mở ra đươc, túi thứ nhất chứa một món hạ phẩm linh khí và một quyển luyện khí cơ sở, túi thứ hai chứa một quyển hạ giai công pháp và một quyển luyện khí cơ sở, túi thứ còn lại chứa năm bình nhất phẩm đan dược trị thương, mỗi bình mười viên và một quyển luyện khí cơ sở." Trong tay nàng bay ra ba cái túi nhỏ, dừng lại trước mặt Phạm Quân.

Trầm mặc không lâu, hắn dứt khoát chọn túi thứ ba, hai túi đầu tiên xem ra có giá trị cao hơn túi đan dược vì linh khí và công pháp dùng được rất lâu, còn đan dược là sản phẩm tiêu hao nhưng theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì thế giới mình chuẩn bị bước vào cực kì khắc nghiệt, hở ra liền mất mạng mà chẳng biết lý do, phải có thứ gì đó bảo đảm tính mạng được an toàn cái rồi tính sau, mắc công sống ở đó chưa được mấy ngày liền quay trở lại đây thì quá mất mặt.

Trong mắt điện chủ tràn ngập tán thưởng, người đi đến thế giới tiên hiệp không ít nhưng chọn túi đan dược thì cực kì hiếm thấy, phải biết linh khí và công phải có tu vi và bỏ thời gian công sức ra mới có thể sử dụng thành thục, nếu trong thời gian này tính mạng bị nguy hiểm thì khó mà bảo toàn, còn đan dược thì phục dụng được ngay tức khắc, chỉ cần cơ thể còn giữ lại một hơi thở thì khả năng sống sót rất lớn.

Nàng phất tay, một luồng thất thải quang mang bao phủ cả người Phạm Quân.

Vào thời khắc bị dịch chuyển. Một câu nhắc nhở cuối cùng của nàng truyền vào tai: "Nên biết thế giới nào cũng có nguyên tắc và luật lệ riêng, trong tiên hiệp tuyệt đối không được truyền bá bất kỳ tri thức nào về khoa học kỹ thuật hiện đại. Nhớ kỹ lời ta."

Sau khi Phạm Quân biến mất, điện chủ ngẩn đầu nhìn trời, trầm mặc không nói, bọn quân lính bên dưới cũng im lặng nhìn thẳng, không khí trong đại điện nhất thời trở nên nặng nề, kim rơi có thể nghe.