Chương 1:Muốn nghịch thiên

Ngạo Cửu Thiên

Chương 1:Muốn nghịch thiên

Tại Cửu Thiên đại lục nghề được tôn trọng nhất là vũ sư. Trước vũ sư là luyện thể cảnh sau luyện thể mới được gọi là vũ sư. Vũ sư chia 9 tầng: vũ đồ, vũ sư, vũ tướng, vũ vương, vũ tông, vũ tôn, vũ hoàng, vũ đế, vũ thánh, vũ thần. Ngoài ra còn nhiều chức nghiệp như đan sư, trận sư, ngự thú sư,.... ở đây võ đạo vi tôn mạnh được yếu thua

Cửu thiên đại lục tại Sâm Lâm sơn mạch một sơn mạch nhỏ nằm ơn phía đông đại lục. Lúc này tại một hang động trên Sâm Lâm sơn có một thiếu niên khoảng 12 tuổi đang đứng đó đấm ra từng quyền từng quyền một. Thiếu niên này tên Diệp Thiên là con trai trưởng của gia chủ Diệp gia một gia tộc lớn tại Dương Châu thành. Ngày xưa Diệp Thiên được coi là thiên tài trăm năm có một của Diệp gia, ở lúc 9 tuổi đã bắt đầu luyện võ tuy chưa thức tỉnh vũ hồn nhưng đã có thể lấy luyện thể tầng 5 đánh bại được một tên luyện thể tầng 8 và dùng thời gian 6 tháng để bước lên vũ đồ cảnh.

Ngày ấy Diệp Thiên tấn chức vũ đồ gia tộc hân hoan người người ngưỡng mộ Diệp gia tổ chức tiệc mừng và thức tỉnh vũ hồn cho Diệp Thiên để cả Dương Châu thành được biết Diệp gia lại ra một cái tuyệt thế thiên tài. Nhưng tạo hoá trêu ngươi cứ ngỡ ngày tấn chức vũ đồ, thức tỉnh vũ hồn là ngày nhận lấy quang vinh vô tận thì ngờ đâu đó lại là ngày thiếu niên rơi vào địa ngục tâm tối. Diệp Thiên thức tỉnh vũ hồn lại chỉ là cấp 1 vũ hồn song đầu xà một phế vũ hồn. Từ đó Diệp thiên bị người người xa cách những người ngày trước xưng huynh gọi đệ giờ lại thay nhau chửi mắng Diệp Thiên nào là
" Ngươi tên phế vật này cũng có tư cách xưng huynh đệ với lão tử"
"Cái gì trăm năm khó gặp thiên tài cả phế vật cũng không bằng một ngón tay lão tử cũng có thể giết ngươi"
"...."
"...."

Diệp Thiên ngày ngày nhận lấy mọi sỉ nhục, cười chê Diệp Thiên nhận ra được bộ mặt thật của cái thế giới này không có thực lực thì chỉ có thể sống cuộc đời cam chịu. Nhưng Diệp Thiên không cam lòng hắn không chấp nhận làm một phế vật. Hắn ngày ngày tu luyện khắc khổ mà tu luyện nơi núi rừng hoang vu, vắng vẻ. Thời gian trôi qua rốt cuộc đã 2 năm kể từ khi Diệp Thần thức tỉnh vũ hồn năm nay hắn 12 tuổi vũ đồ nhất trọng. Cái cảnh giới này hắn đã dừng lại 2 năm rồi. Lúc này dù hắn kiên định đến mấy thì vẫn chỉ là một thiếu niên hắn nhiều lần đã nản lòng thoái trí nhưng rồi cũng cố gắng đứng lên luyện tập vì hắn tin không có vũ hồn phế vật chỉ có con người phế vật, hắn tin nhân định thắng thiên. Hôm nay hắn quyết định về nhà để từ biệt gia đình đi tìm kiếm kì ngộ để thực hiện ước mơ có lẽ quá là xa vời đối với một người "phế vật". Lúc đi hắn đã thề:

"Thương thiên dù đặt ta phàm mệnh
Ta quyết nghịch thiên để cải mệnh
Nghịch loạn thương thiên thì đã sao
Thiên muốn diệt ta ta diệt thiên
Dẫu cho thân này có bị diệt
Ta cũng phải, vấn đỉnh võ đạo
Ta cũng phải, quân lâm thiên hạ
Ta đây Diệp Thiên xin lập thệ"

Lúc này trời đổ mưa to, lôi mang đầy trời, sấm động cửu thiên cứ như thương thiên tức giận vì có người dám chọc đến uy nghiêm của hắn nhưng trên gương mặt non nớt ấy của Diệp Thiên vẫn chứa đầy vẻ kiên quyết, ngạo nghễ "tâm như bàn thạch mãi mãi không lung" dù ai cũng không lung lấy được đạo tâm của hắn, ngạo khí của hắn dù đó có là thiên là địa là càn khôn cũng thế.

" Kết thúc chương 1 đây là tác phẩm đầu tay của tớ nếu mọi người có đóng góp Ý kiến xin cmt bên dưới mình sẽ cố gắng tiếp thu và khắc phục để truyện được hay hơn đến gần đọc giả hơn. Cám ơn ^^"

Chương mới hơn