Chương 1: Nhận giấy báo học bổng

Này ! Anh không biết xin lổi à .?

Chương 1: Nhận giấy báo học bổng

Gió buổi sớm làm rèm cửa sổ bay phất phơ, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua rèm cửa.
Cô khó khăn trở mình nhăn nhó và từ từ mở mắt đập vào mắt cô là sự chói của nắng sớm cô lại chùm mền và tiếp tục ngủ.
Bổng nghe tiếng la hét từ dưới gác của một người khiến cô không khỏi rùng mình "DẠ TỬ NGUYỆT!!!! Bao giờ con mới dậy đây hả..mẹ sẽ bỏ đói con 1 tuần bây giờ!!" Đúng người đáng sợ này chính là mẹ cô. Cô luôn nghe lời mẹ để mẹ luôn luôn được vui vẻ.
Cô bật dậy trong bộ tóc rối bời đôi mắt chao đảo vừa ngáp vừa nói "Con dậy rồi, dậy lâu rồi" Cô vội vàng bước vào nhà vệ sinh đánh răng và chải bộ tóc rối bời của cô.
Nhìn vào gương một cô gái có đôi mắt to tròn, long lanh như động nước. Sống mũi cao thẳng tấp đôi môi mộng nhỏ xinh. Làng da trắng hồng với máy tóc đen láy mượt mà và dài. Cô đi thay một cái váy màu hồng phấn.
Chuẩn bị đi xuống thì nghe thấy tiếng gọi của người mẹ hiền từ của cô "Con còn chưa chịu xuống ăn sáng sao, hay đợi mẹ....." Chưa kịp nói hết thì đả bị cô la toáng lên "xuống liền xuống liền"
Mẹ cô là một phụ nữ xinh đẹp, đãm đan cô thừa hưởng cái xinh đẹp đó từ bà nhưng sự đảm đan thì.. phải nói từ không ^^
Ngồi vào bàn ăn và cắm cuối ăn hết món này món nọ, chợt nghe tiếng nói của một người đàn ông trung niên "Có thư đây" Cô nghe được tiếng nhưng vẩn ngồi ăn như không nghe thấy gì cô ngước mắt lên thì thấy một sát khí đáng sợ, nuốt hết thức ăn ngon trong miệng ngậm nguội đi ra cửa nhận thư.
Khi nhìn vào lá thư đập vào mắt cô là dòng chử "Học Bổng Trường Langcot" nơi gửi là Bắc Kinh.
Đúng.! Bây giờ cô đã 16 tuổi là học sinh cấp 3, và thành tích của cô là vượt trội nhưng vì nhà không đủ điều kiện cho cô vào trường Langcot, nhưng trường Langcot không muốn mất đi một học sinh thành tích đứng đầu như cô nên đã tài trợ số học bổng này.
Cô vui mừng nhảy dựng lên la hét ầm ỉ, chạy lại khoe với mẹ cô bà miễn cười tự hào về con gái nhỏ của mình. Cô đem lá thư nhận được bổng cũa mình để lên nơi có hình ảnh của một người đàn ông trẻ đẹp khói hương nghi ngút vui vẽ miễn cười nói "Con thành công rồi ba ơi" Ba cô mất từ khi cô còn trong bụng mẹ.
Khi ba cô còn sống Ông thường nói với mẹ cô muốn cô sao này thật thông minh giỏi gian nên cô đã quyết tâm trở nên giỏi gian hơn bất kỳ ai.