Chương 308: Địa vị của Long tộc

Nam Việt Đế Vương

Chương 308: Địa vị của Long tộc

Nghĩ đến vậy hắn liền lộ ra vẻ tự tin, đáp lại Lạc Huyên:

"Tôi đã hiểu."

"Tốt, giờ chúng ta sẽ đi đến nghỉ ở Long Thanh Lâu."

Cô nàng chỉ tay về phía trước, Trần Phong theo hướng đó mà nhìn lại, chỉ thấy một tòa Lâu lơ lửng giữa không trung, xung quanh được bao phủ bởi một khối cầu rộng lớn, ngăn cách hết thảy nước biển tràn vào. Thỉnh thoảng lại thấy từng tên Long tộc đi ra đi vào, cực kì tấp nập.

"Long tộc ta tuy rằng sống trong biển khơi đã lâu nhưng vẫn thích ở trên cạn hơn."

Ba người biểu lộ thân phận, lập tức được tiến vào bên trong Long Thanh Lâu. Nơi đây không khí trong lành thoáng đãng, thỉnh thoảng còn ngửi thấy hương hoa man mát, rất là dễ chịu.

Bọn hắn được mời vào phòng ở tầng thứ mười lăm, từ đây có thể thấy được toàn cảnh Quận Thủy Thanh. Quận Thủy Thanh được gây dựng trên một khu vực tương đối đặc biệt, với một ngọn núi lửa nơi trung tâm, từ đó có bốn cái rãnh núi chạy dọc ra bốn phía. Ở trong lòng ngọn núi lửa kia là nơi ở của tầng lớp Lĩnh Chủ cùng Quý tộc trong Hải Tộc, phi thường cao quý. Nơi đó sáng rực ánh đèn, lâu đài cao vút, xa hoa vô cùng. Còn xung quanh bốn khe rãnh kia là từng dãy nhà san sát nhau, có nơi phồn hoa nhưng cũng có nơi nghèo nàn lụp xụp.

"Đi đường đã mệt mỏi nên ngủ đi là hơn. Hơn nữa cũng đã đến giờ chuyển ngày và đêm rồi."

Ngay lúc này, Trần Phong nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy từng cây cột Quang Xạ dần dần tối đi, ánh sáng bị thu lại. Tiếp một lúc nữa chúng liền dịch chuyển, tiến lên trên mặt nước, chuẩn bị thu nhận ánh sáng.

Một đêm trôi qua yên bình.

Sáng hôm sau thức dậy, Trần Phong cảm thấy tinh thần vô cùng khỏe khoắn. Dường như không khí nơi đây có gì đó đặc biệt, bởi vậy mới giúp cho hắn hồi phục nhanh như vậy.

Hắn xử lí nhanh gọn bữa sáng rồi cùng Lạc Huyên, Lạc Hoa Mân đi ra khỏi Long Thanh Lâu. Hôm nay hắn cần phải thích nghi với cuộc sống dưới nước, cũng như cách ứng xử, văn hóa của Hải Tộc.

Hải tộc nơi đây cũng có chợ buôn bán, trong đó chủ yếu là các loại thực phẩm, một số nơi có bày bán các loại Linh dược, dược liệu, thậm chí còn có các loại Hồn ngọc. Tuy nhiên phẩm chất tương đối thấp, đa phần là từ Chuyển Linh cảnh trở xuống. Điều đó cũng là dễ hiểu, dù sao nơi đây thuộc về khu vực biên cảnh của Tây Vực, hơn nữa tài nguyên tương đối nghèo nàn.

"Ăn đi, mười Hải đồng một suất."

Trần Phong thấy được trên đường, một tên Hải tộc hình dáng như loài Sứa, có tổng cộng hai mươi cái xúc tu, thân người, đầu một màu trắng đục, mơ hồ thấy được đại não cùng mạch máu bên trong.

Tên Hải Yêu này không ngờ tự vung dao lên chém đứt một cái xúc tu, cắt ra làm mười phần, lại đem một thứ dịch đặc sệt như hồ phết lên, chậm rãi nâng lên trước mặt Trần Phong, nói:

"Kính mời ngài."

"Ta không ăn." Trần Phong có chút ghê với món này, bởi vậy đẩy đĩa thức ăn ra. Tên kia thấy vậy thì thoáng chốc ngơ ngác, sau đó khóc hu hu, dập đầu lạy liên tục.

"Con xin lỗi ngài, xin lỗi ngài!"

"Không phải...." Trần Phong gãi đầu, không biết nên nói thế nào.

Lạc Hoa Mân thấy vậy liền nhảy lên trước, đáp lại:

"Hắn ta không muốn ăn mà thôi, ngươi không cần sợ hãi."

Nghe vậy tên kia mới ngừng lại hành động của mình, thở phào nhẹ nhõm:

"Tạ ơn Thượng Long."

Trần Phong lúc này mới hiểu Long tộc ở Đông Hải này có tầm ảnh hưởng khủng khiếp đến mức nào. Bọn hắn đã gần như trở thành chúa tể, không có bất kì ai dám phản kháng.

"Sao bọn họ lại như vậy, chẳng lẽ Long tộc các cô đáng sợ như vậy sao?"

"Không phải vậy."

Lạc Huyên lắc đầu, nhíu mày đáp lại:

"Long tộc tuy cực kì kiêu ngạo, hành xử nhiều khi vô lý nhưng cũng không phải áp đặt sự thống trị lên tất cả. Với Long tộc chúng ta, Hải Tộc giờ đây giống như một đồng minh thì đúng hơn."

"Những tên này gặp chúng ta đều lộ ra vẻ kính sợ như vậy, nói rõ có vấn đề gì xảy ra."

Cả ba bọn hắn cũng nhận ra vấn đề, Long tộc tuy có uy vọng ở Đông Hải, nhưng để đến mức này thì hoàn toàn không thể.

Bọn hắn lại đi thêm một vòng, chỉ thấy có không ít kẻ cũng hành động tương tự, quả nhiên là có chuyện.

Bốp!

"Mẹ nó, sao lại ngu như vậy? Không biết là ngươi sinh ra trong bầy trứng nào, để ta đến dẫm nát một lượt!"

Phía trước, một tên Long tộc túm lấy tóc một thiếu nữ Nhân Ngư, lôi qua lôi lại. Xung quanh là từng tên Hải Yêu đứng cầu xin, tuy nhiên không một ai dám xông lên ngăn cản.

"Dừng lại!"

Lạc Hoa Mân thấy thế liền nhảy vọt lên phía trước, một chiêu đánh bay tên Long tộc nọ. Lập tức mười mấy tên hộ vệ quanh hắn gầm lên, đang định tiến lên thì Lạc Huyên cùng Trần Phong đã phóng tới, chặn đứng chúng lại.

"Các ngươi dám đánh ta? Khoan đã, mỹ nhân!"

Tên Long tộc kia ôm má, nhảy dựng lên, nhưng khi thấy dáng vẻ yêu kiều dễ thương của Lạc Hoa Mân thì khuôn mặt lộ ra vẻ đê tiện, cười hắc hắc, nói:

"Ra cũng là Long tộc. Thiếu nữ, là ta không hiểu chuyện, ta xin lỗi."

Nói rồi hắn ta cười cười, vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em. Những tên kia lập tức lui trở lại, đưa hắn rời đi.

"Sao có thể đơn giản như vậy?"

Trần Phong ngạc nhiên, thường thì những tên này sẽ thể hiện độ ngu ngốc của bọn hắn, để rồi bị đánh một trận mới phải chứ? Sao lại bỏ chạy rồi?

"Cảm tạ các ngài."

Thiếu nữ Nhân ngư ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây tràn đầy vết bầm tím, còn có vết máu đọng bên khóe môi.

Lạc Huyên nhìn cô nàng đầy ái ngại, liền lấy ra một viên đan dược cho cô nàng, nói rằng:

"Cô hãy uống đi."

"Không..không..nó quá quí trọng."

Thiếu nữ Nhân Ngư sợ sệt, chỉ biết khom lưng cúi đầu vái lạy bọn hắn mấy cái rồi vẫy đuôi chạy đi tức thì.

"Xem ra chúng ta đã biết nguyên do của những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ rồi."

Trần Phong thở dài, hiển nhiên những tên Long tộc như lúc nãy đã khiến hình ảnh Long tộc trở nên hung bạo đến nhường nào.

"Có những tên Long tộc như vậy sẽ chỉ khiến cho quan hệ của hai bên xấu đi mà thôi." Lạc Huyên thở dài, sau đó hỏi thăm xung quanh một vòng. Hóa ra tên kia là một tên Long Quý tộc, gia tộc bọn hắn là Ngư Long Thế Gia, trong tộc có Tông Long cảnh, ở trong quận Thủy Thanh này là một trong ba cái bá chủ.

Tên kia là con trai thứ của vị tộc trưởng đương nhiệm, thiên phú chỉ ở mức tầm thường, tuy nhiên lại được ông ta cưng chiều hết mực, bởi vậy hung hăng càn quấy đã biết bao năm ở nơi đây. Mà những vị trưởng bối của hắn ta dường như cũng ngầm ủng hộ hành động này, bởi trừ phi hắn ta chọc tới các Quý tộc trong Hải Yêu, còn lại thì hoàn toàn không bị trừng phạt.

"Chúng ta phải nói lí với bọn hắn!" Lạc Hoa Mân giận dữ mắng, nhưng liền bị Lạc Huyên ngăn lại.

"Đừng lo chuyện bao đồng. Đây là Thủy Minh Quốc, không phải Lạc Long quốc."

"Nhưng mà...."

"Không nhưng gì hết, nghe lời chị." Lạc Huyên búng nhẹ lên trán cô nàng, sau đó xoay người, hai chân vận lực, lao vút về phía trước.

Trần Phong thấy cô nàng phồng má giận dỗi thì cười khẽ, nói tiếp:

"Đi thôi." Nói rồi hắn cũng nhanh chân đuổi theo Lạc Huyên, khiến Hoa Mân không thể không theo hai bọn họ.

Bọn hắn đang dần tiến vào đáy một cái khe vực, bởi vậy kiến trúc dần dần thay đổi. Những căn nhà bám vào hai vách đá dần dần hiện ra sự nghèo đói hơn, không còn xa hoa tráng lệ như hắn thấy lúc ở phía trên kia. Thỉnh thoảng lại thấy được mấy chục tên Hải Yêu thân thể gầy còm, đang hộ tống Hải Quái vận chuyển các loại tài nguyên lên phía trên. Nơi đây thường được gọi là Thế giới tầng dưới chót của Hải Yêu, nơi dành cho tầng lớp Hải chúng thấp kém cùng các nô lệ.

"Hai người đợi chút, tôi cần mua một ít thứ." Lạc Huyên dặn dò mấy câu rồi liền tiến vào một căn nhà sát bên tay trái. Trần Phong thử ngó vào nhìn, hóa ra đây là một nơi bán các loại Thảo dược Linh dược. Căn nhà nhìn từ bên ngoài thì có vẻ nhỏ, nhưng hóa ra bên trong lại rất rộng, bởi vì những Hải Yêu này đã đào xuyên vào trong vách đá, tạo thành một cái hang động.

Những cảnh này hắn gần như chưa được nhìn thấy trên đất liền, bởi vậy có chút tò mò cùng hiếu kì. Lạc Hoa Mân thấy vậy liền giảng giải cho hắn:

"Những nơi đó trước đây thật sự là nơi ở của những Hải Yêu kia, thời điểm đó bọn hắn còn đang mông muội, chưa khai hóa văn minh. Long tộc ta sau đó đã khai sáng cho bọn hắn, mở ra trí tuệ, dạy chúng cách tu luyện, lại truyền thụ văn hóa văn minh, kiến trúc xây dựng,... Nhờ vậy mới được như ngày nay."

"Vậy...sao." Trần Phong mỉm cười, nhưng quanh thân LInh lực đã chậm rãi ngưng tụ, hóa thành từng đầu Giao Long du đãng. HẮn vwuaf nghe Khoai cảnh báo, có hàng chục cỗ khí tức đang tiếp cận nơi đây!

"Lạc Hoa Mân, cẩn thận!"

Trần Phong năm ngón tay vương ra, vừa khéo chặn lại vật thể lạ vừa phóng tới. Ra đó là một mũi tên được làm bằng xương, trên thân còn tản mát ra Thủy lực đặc thù của Hải Yêu.

"Tấn công!" Từ bốn phương tám hướng, từng đám từng đám Hải Yêu đông nghịt ùa ra, ai nấy thân thể đều gầy còm nhom, mắt trũng sâu, tuy nhiên trên tay lại trang bị từng thanh từng thanh Binh khí sáng loáng!

"Mau lui!" Trần Phong không chút chậm trễ nắm tay Lạc Hoa Mân, định kéo nàng tiến lên phía mặt biển thì đã có vô số tên Hải Yêu chặn đường, bởi vậy họ liền phải đổi đường, chạy ngược xuống phía đáy vực!

"Bắn!" Tiếng đám Hải Yêu gào thét rợn người vang lên, tiếp đó là từng mũi tên xuyên phá dòng nước tiếp cận hai người bọn hắn. Lạc Hoa Mân lúc này đã hiểu ra sự tình, hai tay đánh ra từng đạo Long thuật, chặn đánh những mũi tên này.

Hết chương 308