Chương 230: An toàn

Nam Việt Đế Vương

Chương 230: An toàn

Đốt tre bị Khoai đặt trên đỉnh đầu Ngọc Linh, sau đó nó lầm rầm niệm chú, từng cỗ từng cỗ tiên lực từ trong đốt tre tỏa ra dung nhập vào cơ thể cô nàng.

"Huyết mạch quá thấp, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng dùng được." Khoai thản nhiên nói, thuật pháp sử dụng ngày càng tinh diệu, đem Âu Lạc Thần Huyết trong cơ thể Ngọc Linh hiện ra. Nhưng vì cô nàng là nữ cho nên Tiên Huyết vẫn nhiều hơn Long huyết một đoạn, tỉ lệ chắc khoảng sáu bốn, thậm chí là bảy ba.

Ngọc Linh lúc này cực kì kinh ngạc, cảm giác được thể chất của bản thân đang dần dần cải biến, tựa như có thứ gì đang dần thức tỉnh. Toàn thân hơi chút ngứa ngáy, trên làn da trắng nõn như tuyết nay lại xuất hiện từng đường vân, sau đó dần hóa thành từng lớp vảy nhỏ. Sau lưng cũng rất khó chịu, tựa như có thứ gì đó muốn phá mà ra

"Ngài...ngài đã làm gì?"

Ngọc Linh hoảng hốt, cố gắng lùi về phía sau nhưng vô vọng. Khoai lúc này đã mạnh lên rất nhiều, trấn áp Huyễn Linh cảnh Linh giả cũng không nói chơi, huống hồ là một cái Khai Huyệt võ giả?

"Im nào, sắp xong rồi!" Khoai hừ lạnh, lẩm bẩm:

"Đám trẻ ranh luôn là như vậy, rất khó dạy bảo. Muốn làm điều tốt cho chúng mà chúng chẳng bao giờ hiểu được.

Tầm mười phút sau thì quá trình cải tạo kết thúc. Khoai khẽ vuốt trán như để lau mồ hôi rồi cười nói:

"Thử cảm nhận xem cơ thể có gì khác không?"

Ngọc Linh nghe vậy thì nhắm mắt ngưng thần, một lúc sau thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

"Tiền bối, ngài...cải tạo thể chất thiên phú cho tôi?"

Cô nàng cảm nhận được thiên phú của mình tăng lên không ít, nếu lúc trước là Linh thể ngũ tinh sơ kỳ thì bây giờ đã đạt đến hậu kỳ rồi!

"Dựa theo thứ này tu luyện, nhớ là không được truyền ra ngoài, rõ chưa?"

Tinh thần lực của Khoai ba động, theo đó Âu Lạc Thần tộc quan tưởng pháp cùng Phương pháp rèn luyện huyết mạch được truyền thẳng vào Tinh thần hải Ngọc Linh.

"Tại sao ngài phải làm như vậy?"

Cô nàng thắc mắc, dù sao quan hệ giữa cô nàng và Trần Phong cũng không tính là quá mức thân thiết, nhưng Khoai lại giúp cô nàng cải tạo thể chất, thật kì lạ.

"Đương nhiên có việc cần ngươi rồi!"

Khoai hừ lạnh mà nói:

"Bây giờ chăm lo tu luyện, một chút nữa cần ngươi ra tay!"

Trong lúc đó thì Trần Phong đã triệt để nắm vững kĩ xảo của cảnh giới này. Lúc này Linh lực chảy trong kinh mạch khiến hắn cảm thấy cực kì thoải mái, các bộ phận bị Linh lực chảy qua đều được rèn luyện, nhờ đó mạnh lên một chút.

Hơn nữa Linh lực cực kì dễ điều khiển, so với Cương khí phải gấp cả chục lần, so với Tinh thần lực chỉ kém một chút.

"Chuyển Linh nhất chuyển, một phần mười Cương khí sẽ bị hóa thành Linh lực, đồng thời Linh hồn sẽ trải qua một lần rèn luyện, đó là Nhất chuyển."

Trần Phong giờ đã hiểu được tại sao một thành như Minh Dương có thể có tới gần sáu bảy mươi Khai Huyệt cảnh cao thủ, nhưng chỉ có khoảng mười người là Linh giả. Việc tu thành Linh hồn thật sự khó, trong đó việc cảm ngộ Linh cùng Linh khí chính là hai thứ trọng yếu nhất. Linh khí quá mỏng manh thì rất khó để cảm ngộ được Linh, tu ra Linh hồn.

Hắn thở ra một hơi, ý thức thoát khỏi Tinh thần hải, nhập chủ cơ thể. Đúng lúc này hắn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Ngọc Linh áp sát, khoảng cách chỉ tầm một đốt ngón tay mà thôi.

"Này này, cô định làm gì?"

Trần Phong nhanh chóng lùi lại, mà Ngọc Linh cũng giật bắn, đáp:

"Tôi thấy cậu mãi không tỉnh nên định đến xem thử..." Cô nàng hiển nhiên đang nói dối, mà lúc này Khoai tiến sát Trần Phong, một cây gậy vụt vào đầu hắn.

"Mẹ nó, ngươi tỉnh lại làm cái gì? Ta hao tâm khổ tứ, bày mưu kế để giờ ngươi làm vậy sao? Trời ơi, ngu ơi là ngu."

Khoai kêu lên bi thống, cái gậy trong tay vụt liên tiếp lên đầu Trần Phong. Đáng nói là cây gậy này hoàn toàn không gây sát thương lên thể xác hắn, mà lại gây ra trên ý thức, trên Linh hồn!

"Đau quá, ta làm gì sai hả?" Trần Phong ôm đầu mà lùi lại, nhìn Khoai như thấy ôn thần. Mà Khoai thì bừng bừng lửa giận, đột nhiên lại lộ ra vẻ chán nản, nói:

"Kệ xác nhà ngươi, mau lượn đi."

Trần Phong chậm rãi đứng lên rồi phủi quần áo, dáng vẻ điềm nhiên. Còn Ngọc Linh thì lén lút nhìn hắn, rồi truyền âm cho Khoai:

"Cái này là do cậu ấy, mong ngài hiểu cho."

"Ta biết." Khoai thở dài, nói tiếp:

"Ngươi cũng không cần làm thế nữa. Với tư cách là một Linh hộ đạo thì ta đã giúp hết sức rồi."

Ngọc Linh liên tục gật đầu, thở nhẹ một hơi.

Lúc này đám Linh giả Phổ đạo miếu đang cuống cuồng truy tìm trong vô vọng. Hai người Trần Phong giống như đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy, không còn chút manh mối.

"Chết thật, mất Thần vật không nói, Thượng Miếu sẽ trách phạt chúng ta!

Một người nói, trong tay còn đang cầm lấy một mặt kính chiếu qua chiếu lại, chỉ cần là sinh vật sống thì chắc chắn sẽ bị nó chiếu ra. Nhưng trận pháp của Khoai quá ảo diệu, nó tuy đã lạc hậu nhưng so với những người này vẫn là rất uyên thâm, khó mà tìm hiểu được.

Bọn chúng cũng không dám xuất động nhiều Linh giả mạnh hơn, dù sao việc truy sát đệ tử Thanh Long Giang tông là tội rất lớn, bọn hắn chắc chắn phải chịu tội. Tuy nhiên thần vật kia thật sự quan trọng, dù là Thượng Miếu cũng quan tâm, phái người xuống để đốc thúc sự việc.

"Nên bố trí nhân lực chặn chúng lại." Một tên khác cười nhẹ, vẽ lên không trung một tấm bản đồ:

"Bọn chúng chắc chắn sẽ chạy về thành Hợp Châu để từ đó lên phi thuyền trốn về Thanh Long Giang tông. Chúng ta chỉ cần bố trí, cứ trăm mét là một người, bao phủ khu vực hai mươi cây số. Ta không tin là không bắt được chúng."

"Có lí!" Một tên khác đáp:

"Thông báo cho những Linh giả của Hắc Thủy Trạch, Phượng Hoàng Trung Đô, Thiên Thánh Giáo cùng nhau truy tìm bọn chúng. Đến lúc tìm được thì cướp lại, dù sao nơi đây là sân nhà chúng ta, cường long không áp địa đầu xà, sợ gì!"

"Hay lắm. Vậy ta đi trước một bước, bày sẵn trận địa mai phục."

Bọn chúng cực kì hồ hởi làm việc, tưởng chừng như đã nắm chắc Trần Phong trong tay mà không biết rằng giờ đây Trần Phong cùng Ngọc Linh đã chạy theo một hướng khác.

"Nơi đó có chút sản nghiệp nhà ta, đến đó có lẽ an toàn."

Ngọc Linh vừa đi vừa nói, lúc này đã thay bộ váy đen bằng một bộ quần áo chiến đấu. Tuy nhiên bộ quần áo này không những không làm mất đi vẻ đẹp của cô nàng, trái lại còn khiến Ngọc Linh thêm phần hấp dẫn. Vòng eo nhỏ nhắn, thân thể thon thả mềm mại, khuôn mặt vũ mị lại dễ thương, tóc được cột đuôi ngựa lắc lư theo từng bước chân.

Trần Phong nhìn cô nàng hồi lâu, cảm thấy thân thể mình có gì đó khang khác, cảm thấy Ngọc Linh đột nhiên...xinh đẹp hơn bình thường.

"Ngươi làm gì mà nhìn ta chăm chú như vậy, chẳng lẽ là...."

Cô nàng che miệng cười, ánh mắt như chọc ghẹo hắn. Trần Phong khóe mắt giật giật, không đáp, chỉ truyền âm cho Khoai:

"Này, ngươi biết vì sao lại xảy ra việc này không?"

"Ta đã nói rồi mà không chịu nghe. Hừ!" Khoai khoanh tay, vẻ mặt cực kì kiêu ngạo. Nó hao hết vốn lẫn lãi, cải tạo cơ thể Ngọc Linh để Âu Lạc thần huyết trong cơ thể cô nàng thức tỉnh. Sau đó lại dùng Tiên khí trong cơ thể cô nàng xoa dịu Long khí trong cơ thể Trần Phong, để hắn có thể giữ vững cảnh giới. Tuy nhiên tên này lại thức dậy không đúng lúc, khiến cho kế hoạch của nó hoàn toàn đổ bể.

Trần Phong lúc này cũng không biết rằng Trần Phong đột nhiên có một sức hấp dẫn kì lạ, sự hấp dẫn này đến từ huyết mạch khiến Ngọc Linh không khỏi tim đập rộn, nghĩ thầm:

"Ngài ấy tuy nói như vậy nhưng ta cũng không tin lắm, có khi nào đó chỉ là cái bẫy hay không? Tốt nhất là về gia tộc, tra cứu điển tích thì sẽ biết liệu cái gọi là Âu Lạc thần tộc có thật sự tồn tại hay không."

Ngọc Linh nghĩ thầm, lại lấy thẻ bài của mình ra tra cứu một chút rồi nói:

"Đến nơi rồi!"

Trần Phong nhìn về phía trước, nơi đây là một tòa nhà cao mười tầng nằm trong một trấn tương đối lớn. Trước cửa có khắc mấy chữ Vũ thế gia, hiển nhiên là sản nghiệp nhà Ngọc Linh.

Vũ gia trong Thanh Long Giang tông là một thế lực cực kì khổng lồ. Bởi trong quá khứ Vũ gia từng có một vị là Nguyên Lão của Thanh Long Giang tông, mà Nguyên Lão của Thanh Long Giang tông cũng không nhiều, chỉ chưa đến mười vị.

Hiện nay Vũ gia tuy không có ai đạt đến mức Nguyên Lão nhưng Trưởng lão cũng có không ít, trong đó ông của Ngọc Linh lại càng là Trưởng lão hàng đầu, thực lực chỉ kém Nguyên Lão một bước nhỏ. Do thế mà địa vị ở trong các trưởng lão cũng rất cao, đã gần so được với Nguyên Lão rồi.

"Ngọc Linh sao, cháu đến đây làm gì vậy?"

Một người đàn ông trung niên từ trong tòa nhà đi ra, mái tóc gã cắt ngắn, trên người giáp trụ sáng ngời.

"Chú Hiếu!" Ngọc Linh cười vui, đáp:

"Cháu làm chút nhiệm vụ, tuy nhiên gặp không ít khó khăn nên đành vào đây tránh một lát."

Nói xong cô nàng quay sang Trần Phong, thì thầm:

"Chú ấy tên là Vũ Văn Hiếu, trông vậy chứ dễ tính lắm. Lần này chúng ta may đấy, chứ gặp người kia thì sẽ có không ít phiền toái đâu."

Vũ Văn Hiếu nhìn hai người đi cùng nhau thì khẽ cau mày, nói:

"Thiếu niên này là ai vậy, trông thật lạ mặt."

"Cậu ấy là Trần Phong, một người bạn."

"Bạn?" Vũ Hiếu lộ ra vẻ nghi ngờ, bởi nhìn hai người có vẻ hơi quá...thân mật, lại còn cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, cái này giống tình lữ hơn là bạn.

Nhìn hồi lâu thì gã cười mỉm, nói:

"Ngọc Linh nhà ta đã lớn rồi. Thôi thì thế cũng được, dù sao cậu ta cũng đẹp trai, tuổi trẻ nhưng thực lực đã đạt đến Chuyển Linh, cũng tính là xứng đôi."

"Không phải!" Ngọc Linh đỏ mặt, giọng nói êm ái lại dễ thương.

"Chú hiểu mà, không sao đâu!"

Gã cười cười, lại bước lên vỗ vai Trần Phong:

"Thiếu niên, cố lên."

Trần Phong nghe vậy thì cười khổ:

"Không phải.."

"Không phải, ta hiểu, ta hiểu mà." Gã gật gù, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, lại nói:

"Nếu thế thì hai đứa vào trong nhà nghỉ ngơi vài bữa, chú sẽ chuẩn bị phi thuyền để về tông. Giờ hình như đang là thời điểm khảo sát đúng không?"

"Khảo sát? Không đáng quan tâm." Ngọc Linh cười hì hì, lại nói:

"Nhưng với cậu ta thì chắc là đáng quan tâm. Mong chú nhanh nhanh một chút, nếu tốt nhất là sáng mai có phi thuyền để kịp trở về."

Trần Phong nghe cô nàng nói vậy mới nhớ ra, thử mở thẻ bài tra khảo. Không ngờ bây giờ đang trong thời gian Khảo sát, ngày hôm nay là ngày đầu tiên!

Hết chương 230