Chương 1: Kinh hoàng kì bí sự kiện

Nam Đông Quan Kinh Hoàng Kì Bí Truyện

Chương 1: Kinh hoàng kì bí sự kiện

Vì điều khủng khiếp này mà ngay lập tức, nhà trường thông báo cho các học sinh hãy về hết nhà dù đang trong tiết ba… Nhưng Phương và Nam hiểu rằng bi kịch vẫn chưa dừng lại tại đó…
Khoảng một tuần trước…
Tại ngôi trường cấp III ấy, cơn gió mùa thu đã đẩy lùi đi cái nóng mùa hè oi bức, các học sinh ùa ra sân trường ngay sau nhịp trống đầu tiên-Điều này vô cùng là dễ hiểu. Thứ nhất, đây là giờ chào cờ đầu tiên của tháng học mới. Thứ hai, đây là cơ hội vàng cho các học sinh lớp trên "chấm" các nữ sinh lớp 10 vào trường xem ai xinh ai xấu. Thứ ba, lí do đặc biệt nhất và cũng là lí do quan trọng nhất: Ở góc sân trường, các học sinh đang túm tụm lại chỗ hai thằng con trai.
- Này này!- Phương kêu lên- Không tính để bọn này vào lớp à?
- Không sao đâu anh bạn!- Nam vỗ vai Phương, rồi quay về phía đám học sinh, cậu nở nụ cười tỏa nắng, hai gò má ửng hồng như con gái- Các cậu có chuyện gì vậy?
Tức thì, cả đám học sinh nhao nhao: Xin hai ngài pháp sư hãy làm phép trừ tà!... Xin hai ngài hãy cứu giúp!... Xin hai đại pháp sư hãy bảo vệ…
Khẽ thở dài, Nam nhìn Phương, Phương cũng lắc đầu, rồi xách cặp tiến vào lớp.
Bây giờ, chúng ta sẽ nói đến thân phận của cặp đôi tai tiếng này. Đầu tiên phải kể là Nguyễn Hoài Nam, lãng tử tài hoa lớp 11B. Có lời đồn rằng cậu ta đã chinh phục được 4 hoa khôi đẹp nhất trường và ngay lập tức cậu trở nên nổi tiếng. Với khuôn mặt hoàng tử, cách nói năng nhẹ nhàng nhưng sắt đá cùng nụ cười thiên sứ, cậu là niềm mơ ước của mọi nữ sinh trong trường. Còn cậu bạn thân luôn kè kè bên cạnh, tiếc thay xét về một mặt nào đó mới chính là nhân vật được nói tới nhiều hơn. Không đẹp trai, không thông minh, không học giỏi, cậu nổi tiếng nhờ tinh thần dám nghĩ dám làm, không bao giờ chần chừ, đặc biệt là trong khi, không hiểu sao dạo gần đây đột nhiên rộ ra tin đồn về những bóng ma trong trường, tên học trò lớp 11D này đã đứng giữa sân trường tuyên bố là Pháp Sư, sẽ xử lí đám ma quỷ này.
Câu chuyện mở đầu từ việc mấy tay thanh niên lớp 12 rảnh rỗi nên đã thử làm theo truyền thuyết trong trường: trèo lên cây phượng già ở góc sân sau trường. Truyền thuyết ấy… được kể lại bởi một bà lão hàng nước đã qua đời cách đây hai năm, bà kể về một nhóm thanh niên đã nhân kỉ niệm một năm ngày thành lập trường, tự tay trồng một cây phượng tại sân sau. Sau đó ít lâu, đó là vào khoảng thời gian Mỹ ném bom phá hoại miền Bắc, ngôi trường trở thành nơi trú ẩn quan trọng. Tuy nhiên, chiến sự rối ren, an ninh không được thắt chặt, vào ngày cuối cùng của mùa thu năm ấy, Mỹ ném bom phá hoại thành phố, toàn bộ lực lượng an ninh bị điều lên bảo vệ, ngôi trường trở thành nơi tấn công của bọn buôn người. Tất cả những cô gái xinh đẹp đều bị bắt. Các giáo viên, nam sinh và số ít nữ sinh còn lại bị lũ tội phạm giết không ghê tay. Nghe bà lão kể lại, để tiện ra tay, lũ tội phạm đã trói các nạn nhân cùng một chỗ ngay trên cây phượng mới trồng… Máu tươi đã ướt đầm thân phượng… Và điều kinh khủng hơn… chỉ sau một đêm mùa thu, cây phượng non bỗng vươn mình xum xuê, hoa nở rực trời.
-Hư cấu!- Phương cười- Hư cấu hết sức! Ai cũng biết hoa phượng chỉ nở vào mùa hạ thôi mà!
-Thế mới nói là cây phượng ma!- Nam đáp.
-Nếu thế sao không báo trường chặt nó luôn đi?- Phương lại hỏi.
-Đó là cái cây già nhất còn mạnh khỏe, ai nỡ. Vả lại, ai tin vào cái truyền thuyết ấy chứ!- Nam vuốt tóc.
-Và giờ thì cậu đang cố phủ nhận những chuyện ma quái mà chũng ta đã nhìn thấy à?- Phương hất hàm. Nó đang nghĩ về những chuyện ở trường, những chuyện đã biến nó từ một tay khoác lác dưới sân trường trở thành một vị pháp sư vĩ đại…
…Ngày hôm ấy, nắng đẹp, gió mát, Phương đang cầm trên tay que kem mát rượi thì một bàn tay đập mạnh vào vai cậu, và một giọng nói không thể tệ hơn: Cứu! Cứu tớ với!
-Mày có điên không Nam?- Phương gắt ầm lên Rơi vãi hết kem của tao rồi! Mà mày còn đủ các thành phần cơ thể, lại không bị em nào vây quanh, cứu cái con khỉ gì?
-Đó mới là vấn đề!- Nam uể oải- Hoa khôi lớp 10 E mà tớ cưa cẩm suốt một tháng nay đột nhiên mất tích rồi!
-Mất tích à?- Phương thở dài- Đầu tiên là hoa khôi 12A, sau đến 10E, dạo nay các hoa khôi rủ nhau mất tích tập thể à?
-Cậu có nghĩ là do ma quỷ làm ra không?- Nam nhíu mày.
-Đừng nói với tớ là cậu tin đám dở lớp 12A trèo cây rồi thấy ma nữ múa cột nhá?- Phương nói đầy mỉa mai.
-Nghiêm túc đấy!- Nam nói- Không kể hai hoa khôi thì trường ta cũng có 3 học sinh mất tích rồi đấy!
-Chỉ cần cậu nhớ là trên đời không có ma quỷ là đủ rồi!- Phương nói, tay xả nước từ vòi rửa. Nước hôm nay không hiểu sao lại có màu đen kịt, bẩn thỉu, lẫn theo đó là vài sợi tóc. Phương vội vã khóa vòi lại.
-Sao vậy?-Nam hỏi.
-Mau gọi người đến kiểm tra bể chứa nước! NHANH!- Phương hét.
Sau vài phút, các bảo vệ đã đến mở được bể nước ra, và họ đã tìm thấy cái xác của một học sinh bị mất tích đang sưng phù vì tích nước và phân hủy… Nỗi ám ảnh bao phủ toàn trường cấp III ấy… Tuy nhiên, cũng từ hôm ấy, cả trường rộ lên tin đồn về Pháp sư Lâm Phương, người đã tìm ra được thi thể nạn nhân nhờ "chỉ dẫn của các linh hồn".
Trở lại với thực tại, trong khi Nam đang quằn quại trong đau khổ thì nhìn Phương có vẻ rất hứng chí, vì chưa bao giờ nó được mọi người tôn sùng đến như thế. Nó vừa vào lớp, chưa kịp nói năng gì thì đã bị một đứa con gái đứng chặn, nói:
-Ngủ ngon không, ngài Pháp sư?
-Rất ngon!-Phương đáp- Và có thể không bao giờ tỉnh lại nếu còn bị cậu chặn lối như thế này!
Con bé kia không nói gì, chỉ lẳng lặng quay về chỗ. Lại nói về lớp 11D, đây là lớp duy nhất không có hoa khôi vì hầu hết con gái trong lớp đều xinh nhất trường. Được ngồi trong lớp đó có thể ví với thiên đường, còn được mọi người tôn sùng… chắc như Thượng Đế. Và ngay lập tức, Thượng đế của lớp nhảy lên bục giảng, nói lớn:
-Theo như tính toán của tớ, có lẽ không đầy một ngày nữa sẽ lại có người mất tích, vì vậy nếu muốn an toàn, các cậu nên về với bạn bè hoặc nhờ người thân đến đón!
Thượng đế vừa kịp nhảy xuống thì tiết học đã bắt đầu.
Trong tiết học, trong khi cô giáo vất vả giảng bài dưới cái nóng gần 30 độ C thì cả lớp 11D chỉ chăm chăm nhìn về hướng thằng Phương. Chắc hẳn chúng nó rất tò mò về cách trừ tà của thằng này.
Hết giờ học, Phương và Nam đứng chặn ở cổng trường, chờ đến khi các học sinh về hết. Bỗng Nam chỉ về phía trước:
-Này, bạn gì ơi! Về một mình không an toàn đâu! Không phải hôm nay bọn mình đã phổ biến với toàn trường rồi sao?
Cô gái vuốt mái tóc, nhìn Nam rồi nhỏ nhẹ:
-Nhưng mà bạn mình chiều nay không đi học! Mình biết về với ai?
-Vậy để mình đưa bạn về!- Nam nhanh nhảu nói, không quên nở một nụ cười thiên thần. Đơn giản vì nó đã nhận ra, đây là hoa khôi của lớp 11M.
Chỉ còn Phương ở lại với cái cổng trường. Sau khi xem xét kỹ càng để chắc chắn là không còn ai trong trường, cậu mới khoác cặp ra về.
Trên đường về, Nam hỏi cô bạn:
-Cậu tên là gì vậy?
-Mình tên Lưu Ly!- Cô bạn e thẹn trả lời.
-Chà! Cái tên đẹp y như người vậy!- Nam khen.
Hai đứa tíu tít chuyện trò một lúc lâu, bất chợt Lưu Ly nói:
-Đến nhà mình rồi!
-Tiếc quá! Chúng ta vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ mà!- Nam tiếc rẻ, nhưng vẫn nói- Thôi cậu vào nhà đi.
Lưu Ly vào trong nhà, tủm tỉm cười vì quen được với một cậu bạn mới. Nhưng bỗng cô giật mình.
"Điện thoại, điện thoại của mình đâu?"
Cô lục lọi tất cả trên người và đổ cả cặp sách ra tìm nhưng không thấy. Trong đầu cô chỉ có một đáp án duy nhất: Dế yêu đang ngự ở trong trường.
Nghĩ tới đây, Ly run như cầy sấy. Phải vào trường lúc này chẳng khác gì đâm đầu vào ổ quỷ, liệu có an toàn không. Đồng hồ mới chỉ 5.30 chiều, Ly quyết định phóng xe nhanh đến trường, đầu óc cô trống rỗng và sợ sệt. Bước nhanh vào trong lớp 11M, Ly thở phào vì tìm được dế.
"Quạ! Quạ!" Tiếng quạ kêu làm Ly giật mình. Cùng lúc đó, tiếng bước chân nơi cầu thang làm cô gần như đóng băng… một bóng người… trắng bệch và nhếch nhác… với mái tóc bù xù ướt nhẹp… Tiếng bước chân cứ chầm chậm đều đều… Lũ quạ thì vẫn kêu inh ỏi… Một mùi hôi thối bốc ra… giống như mùi xác chết… Người đó trừng mắt nhìn Ly với tròng mắt trắng dã chảy đầy máu. Cô hét lên và cố gắng chạy trong vô vọng…