Chương 2: Quái vật của quái vật

Một Chạm

Chương 2: Quái vật của quái vật

Diệp Phá Thiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô em gái rời đi biệt viện, đợi đến khi mất hút thì mới thu trở về, cầm lên quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc.

"Làm người ta thật hâm mộ nha." Một âm thanh đột nhiên vang lên, sau đó một người lạ hoắc xuất hiện ngay đằng sau Diệp Phá Thiên.

Diệp Phá Thiên cũng không có vẻ gì gọi là bất ngờ, dường như cậu ta đã biết người vừa xuất hiện là ai. Ánh mắt cậu ta vẫn tập trung vào quyển sách không để ý đến người kia.

"Này này, ít ra cũng phải nói vài câu đáp lại đi chứ, để ta tự xử như thằng tự kỷ vậy." Người lạ hoắc lắc lắc đầu.

Diệp Phá Thiên cuối cùng cũng dừng việc đọc sách lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lạ hoắc kia.

Mắt đối mắt, người lạ hoắc cũng không cảm thấy gì cả, vẫn cười hì hì.

Diệp Phá Thiên bất đắc dĩ cười khổ

"Ngươi đến có việc gì?"

Trong đầu người lạ hoắc vang lên tiếng nói lạ, gã cũng không kinh ngạc hay bất ngờ gì vì gã biết tiếng nói này là gì và thuộc về ai. Tiếng nói trong đầu gã là của Diệp Phá Thiên.

Diệp Phá Thiên bị câm không thể nói chuyện nhưng có thể sử dụng truyền âm trực tiếp vào đầu của người muốn trao đổi, nhưng việc này Diệp Phá Thiên chưa từng làm với bất kỳ ai ngoại trừ người lạ hoắc đứng đối diện này, ngay cả cô em gái ngày ngày quen thuộc và cưng chiều cũng chưa từng.

Nói một chút về thân thế của người lạ hoắc, Diệp Phá Thiên cũng không quá xa lạ bởi ngay từ lúc sinh ra thì người lạ hoắc này cũng xuất hiện theo hắn, chỉ có điều không ai biết được trừ chính bản thân hắn.

Người lạ hoắc này là một phiên bản khác của Diệp Phá Thiên, cũng có thể gọi là phân thân của hắn cũng được, nhưng phân thân này có chút khác biệt. Phân thân này có thể sinh hoạt hay tu luyện như một người bình thường. Phân thân này tự lấy tên là Diệt Thiên sau khi nghe được tên của Diệp Phá Thiên, một cái tên đầy bá khí. Đối với cái tên Diệt Thiên thì Diệp Phá Thiên cũng không có phản ứng gì cả, có chăng chỉ là cười một cái cho qua.

Diệt Thiên và Diệp Phá Thiên tuy hai mà như một, tuy một mà như hai. Điều này được giải thích bằng việc hai người có thể thông qua tinh thần liên thông để biết đối phương đang nghĩ gì, hay triệu hoán đối phương dù đang ở bất cứ nơi nào đến cạnh mình hoặc chuyển đổi thân thể cho nhau, rất tiện lợi, và đương nhiên phải được sự đồng ý từ hai phía mới thực hiện được. Đó là sự khác biệt, không ai là chủ thể cả, mỗi người là một cá thể riêng biệt nhưng lại tương hỗ lẫn nhau, thậm chí trong trường hợp nhất định còn có thể hợp làm một tạo thành một tồn tại đặc thù. Điều này được chứng minh qua sự kiện dùng thực lực sơ cấp Chiến sĩ giết Cao cấp Cuồng thú kia.

Lần đó chính là do sự hợp thể bởi hai người Phá Thiên và Diệt Thiên mà ra. Sau khi hợp thể, tuy thực lực biểu hiện ra bên ngoài không thay đổi nhưng thực chất bên trong lại hoàn toàn khác biệt, có thể nói thực lực lúc đó đã ngang bằng với Cao cấp Cuồng thú, chỉ là nhục thể không bằng con Cuồng thú đó nên kết quả không được tốt lắm, ừ, Diệp Phá Thiên cho rằng hậu quả sau chiến đấu không được tốt mà thôi, cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng không phải mọi việc đều không tốt sau sự kiện đó, ít nhất Diệp Phá Thiên lại nhận được một sức mạnh khác biệt sau khi trở thành phế nhân, đó là sử dụng được sức mạnh của Thiên Địa mà không cần bất cứ điều kiện nào.

Chuyện này khiến cả hai người ‘Diệt’ và ‘Phá’ rất nghi hoặc, tuy đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không cho ra kết quả gì, cuối cùng cả hai đành buông tha, nghiễm nhiên cho rằng đây là phúc lợi sau khi sống sót qua tai nạn. Ặc, đây rõ ràng là nhận đại.

Từ đó, Diệp Phá Thiên tập trung nghiên cứu khai phá việc sử dụng sức mạnh Thiên Địa, còn Diệt Thiên lại chuyên tâm đi tu luyện đề cao thực lực.

Mà thiên phú cộng ngộ tính của cả hai người đều không loại tầm thường, đó là nói giảm nói tránh rồi đó, chứ nói thẳng ra là thuộc loại yêu nghiệt của yêu nghiệt, quái vật của quái vật.

Không biết có đúng hay không, chứ từ khi Diệp Phá Thiên nắm giữ sức mạnh của Thiên Địa, Diệt Thiên tu luyện càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, hầu như chả có chướng ngại gì cả, cứ một đường thông suốt tiến lên phía trước. Chỉ trong tám năm, từ sơ cấp Chiến sĩ lúc trước đến hiện tại đã là Cao cấp Hoàng Kim Chiến sĩ, để mọi người biết được chắc chắn sẽ hét to quái vật a.

Nhưng đó mới chỉ là một nghề của Diệt Thiên mà thôi, gã vẫn còn những nghề khác mà cấp bậc của nó không thấp hơn Chiến sĩ là bao, chẳng hạn như: Pháp sư, Cung thủ, Luyện dược sư, Luyện Kim sư, Sát thủ,..v..v...

Phải biết chỉ nói riêng Chiến sĩ thôi thì việc tăng cấp từ sơ cấp lên trung cấp bình thường tốn ít nhất là mấy tháng, mà càng về sau thời gian lại càng dài; chưa hết, nghề Chiến sĩ lại có những mốc quan trọng như từ Cao cấp Chiến sĩ lên Thanh Đồng Chiến sĩ, Hoàng Kim Chiến sĩ lên Hắc Kim Chiến sĩ, Hắc Kim Chiến sĩ lên Thánh Chiến sĩ, và Thần Chiến sĩ. Mà những nghề khác cũng có những mốc quan trọng tương tự, những mốc này rất khó đột phá, nếu không thì cũng không có nhiều người bị kẹt mãi không lên được cấp cao hơn, thậm chí có người cả đời vẫn kẹt mãi ở Thanh Đồng hoặc Bạch Ngân Chiến sĩ.

Thế mà Diệt Thiên lại chỉ trong tám năm trở thành Hoàng Kim Chiến sĩ, còn là Cao cấp Hoàng Kim Chiến sĩ cộng thêm các nghề khác cấp độ tương tự. Vậy có tức chết người không cơ chứ. Người so với người thật...muốn chửi thề quá, thật hâm mộ.

Đó mới chỉ nói riêng Diệt Thiên thôi, chưa kể Diệp Phá Thiên.

Về phần Diệp Phá Thiên thì đơn giản hơn nhiều. Ừ, hắn tự nhận là vậy.

Với khả năng nắm giữ sức mạnh Thiên Địa thì trong phạm vi kiểm soát, hắn là Thần, Thần thực sự chứ không phải cái tên gọi cấp độ của mấy nghề nghiệp kia đâu.

Ở trong phạm vi kiểm soát, Diệp Phá Thiên muốn làm gì cũng được, muốn gió có gió, muốn mây có mây, thậm chí hủy diệt một khu vực cũng không phải điều khó khăn, đương nhiên là trong phạm vi quản lý của hắn rồi. Nếu vậy thì không phải hắn trở thành vô địch rồi hả.

Không!

Cái gì cũng có mặt trái của nó.

Diệp Phá Thiên có thể sử dụng Thiên Địa nhưng đổi lại linh hồn của hắn phải mạnh mẽ để đáp ứng được nguồn sức mạnh vô địch ấy. Phạm vi càng rộng, thời gian sử dụng càng dài, linh hồn phải càng cường đại, nếu không sẽ không chịu nổi và linh hồn sẽ bị tổn thương, nhẹ thì ngơ ngơ ngác ngác vài tháng, nặng thì hồn phi phách tán từ nay về sau vĩnh viễn không được siêu sinh. Đó là cái giá phải trả cho việc có được sức mạnh vô địch, không hề rẻ chút nào.

Diệp Phá Thiên cũng biết điều này nhưng không ai có thể cưỡng lại sự mê hoặc đó, nhất là một phế nhân như Diệp Phá Thiên. Trong thế giới mạnh được yếu thua này thì thực lực mới là thứ quyết định tất cả.

Lần đầu khi sử dụng sức mạnh Thiên địa, phạm vi bao phủ mà Diệp Phá Thiên có thể tỏa ra vẻn vẹn chỉ có một mét, vừa đủ bao trùm lấy người hắn. Sau tám năm tìm tòi khai phá, phạm vi cũng tăng lên đáng kể, năm mét. Nếu hợp thể hai người ‘Diệt’ và ‘Phá’ thì phạm vi tăng lên gấp hai lần, mười mét.

Mười mét đối với một tu luyện giả thì có cũng như không, hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng với một kẻ có sức mạnh vô địch thì đó lại là một điều khác, chỉ cần đi vào phạm vi mười mét này thì người không còn thuộc về ngươi, quyền định đoạt đều nằm trong tay của Diệp Phá Thiên. Chỉ cần hắn muốn người chết thì ngươi không thể nào sống được, kể cả linh hồn của người cũng hôi phi yên diệt không để lại tí gì.

Mà thời gian tám năm tăng từ một mét lên mười mét thì cũng không phải chuyện đơn giản, nên biết linh hồn là một thứ cực kỳ huyền bí, kể cả Pháp sư là một người tu luyện tinh thần lực liên quan đến một phần linh hồn cũng không dám nói chắc hiểu rõ về nó; và việc tăng trưởng linh hồn ngoài việc xếp bằng một chỗ để minh tưởng thì không còn cách nào khác, ít nhất là thời đại này.

Ở thời xa xưa cũng có những phương pháp tu luyện linh hồn đặc hữu nhưng đều biến mất trong dòng thời gian, đến nay chẳng còn sót lại thứ gì liên quan cả. Cho nên việc tu luyện linh hồn hoàn chỉnh là một điều khó khăn.

Diệp Phá Thiên cũng phải mất ba năm nghiên cứu mới tìm được một phương cho riêng mình dùng, vì thế mới khiến linh hồn hắn tăng lên đáng kể, và Diệt Thiên được hưởng ké từ việc này, ai bảo hai người như hai mà một làm chi, hắc.