Chương 89: Mượn kiếm này dám hỏi nhân gian vạn lời ong tiếng ve

Mộng Giang Hồ

Chương 89: Mượn kiếm này dám hỏi nhân gian vạn lời ong tiếng ve

Chương 89: Mượn kiếm này dám hỏi nhân gian vạn lời ong tiếng ve

Thấy Trần Bạch Hoàng không chủ động nói gì thêm, Dư Thiên Thu liền đoán ra một phần tính cách của đối phương. Đang định nói thêm lời gì đó thì bỗng nhiên con ngươi họ Dư lóe sáng, y cảm nhận một luồng khí tức mạnh mẽ đang tới gần đám người bọn họ. Ở bên cạnh, đám trẻ Đàm gia cùng Trần Bạch Hoàng đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi đó.

Một cơn cuồng phong thét gào trên đỉnh đầu đám người Trần Bạch Hoàng, một bóng người mặc lam bào khinh công vọt qua họ. Đây là một nam tử thân hình tựa thư sinh, cân đối hài hòa, tay cầm quạt giấy gấp để sau lưng, điệu bộ như công tử nhà giàu dạo chơi vậy.

Trần Bạch Hoàng không quá khó để nhận ra đó chính là 'Phong Lưu Kiếm Khách' Âu Dương Vô Tình, người từng uống rượu với Tuyết Hoa Tiên Tử tại tửu lâu hôm qua. Người như tên, 'Phong Lưu Kiếm Khách' tựa như thần tiên một dạng, thoạt nhìn vô tình vô cảm không nhiễm khói lửa nhân gian, nhân nhan khôi ngô tuấn tú lại đang độ trai trẻ, vì vậy dễ dàng thu hút ánh nhìn nữ tử xung quanh. Có thể nói, so về vẻ bề ngoài, 'Tàn Kiếm' Trần Nguyên Hồng đúng là xa xa không theo kịp. Thế nhưng là, ở đời so nam nhi là so thực lực cùng tài năng, chứ ai lại so cái mã nước sơn bên ngoài bao giờ.

Âu Dương Vô Tình chân đạp sóng nước, hai tay chắp kiếm sau lưng, phong thái thần tiên thoát tục, dù là đám thiếu niên thiếu nữ như Trần Bạch Hoàng cùng Đàm Thu Giang ở bên ngoài cũng không khỏi cảm khái ngưỡng mộ.

" Vị 'Phong Lưu Kiếm Khách' này không khỏi quá hớp hồn người." - Dư Thiên Thu không khỏi cười nhạt tán thán.

Thiếu nữ Đàm Thu Giang tò mò, bèn bẽn lẽn hỏi Dư Thiên Thu: " Dư tiên sinh! Vì cớ gì mà hai người này lại đánh nhau?"

Dư Thiên Thu hiếm được một lần người hỏi han, bèn cười đắc ý, sau đó ôn tồn giảng giải: " Tiểu cô nương đã có nhã hứng, vậy thì Thu ta có ngại gì. Hai người này hỏi kiếm nhau vì nhiều lý do, mà lý do lớn nhất chính là kỵ tài nhau. Tàn Kiếm cùng Phong Lưu Kiếm đều là hai cao thủ trong Tứ Xuân Kiếm Khách. Cùng thời nổi danh đương nhiên không muốn yếu thế tại người. Hơn nữa, họ muốn mượn trận chiến này để đột phá cảnh giới kiếm thuật, lấy chiến ngộ đạo, từ đó nhất kiếm thành danh, đồng thời đè ép danh tiếng đối phương xuống dưới mình."

" Một lý do khác, nghe nói là vì Tàn Kiếm có mối liên quan thần bí đến U Hồn Lang Quân, khiến nhiều người tò mò. Có lẽ hắn là muốn thách thức Âu Dương Vô Tình, muốn xem tài y đến đâu mà dám to gan hỏi kiếm U Hồn Lang Quân."

Cô bé Đàm Ngọc Lâm nghe thấy vậy nửa hiểu nửa không, bèn giật giật tay áo Đàm Thu Giang, hỏi nhỏ: " Tỷ tỷ! U Hồn Lang Quân là ai, sao cái tên của y lại đáng sợ như vậy?"

Đàm Thu Giang bèn cười nhỏ đáp: " Chuyện này… khi nào rảnh ta sẽ nói cho muội nghe."

Đàm Thanh Sơn cùng Trần Bạch Xuyên ở bên cạnh cũng đồng thanh đáp:
" Tỷ tỷ! Đệ cũng muốn nghe."

" Ta! Thu Giang tỷ, cả ta nữa."

Đàm Thu Giang mỉm cười, hơi quát nhẹ:" Được rồi, được rồi! Các người đừng náo, ta sẽ kể sau. Mau nhìn, hai người họ đã đụng mặt nhau rồi."

Dư Thiên Thu chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh, thấy đám trẻ bởi vì câu chuyện của mình mà trở nên hưng phấn bèn nở nụ cười đắc ý. Ánh mắt hắn lấp lóe nhìn về thiếu nữ họ Đàm, sau đó dường như cảm nhận được Trần Bạch Hoàng ở bên đang nhìn về phía mình, hắn liền quay lại giả vờ cười nhạt đáp lễ.

Trần Bạch Hoàng đương nhiên là để ý được mọi hành động của đối phương bên cạnh, song cũng không quan tâm gì nhiều. Thiếu niên họ Trần lập tức thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn về phía đảo nhỏ giữa đầm, đã thấy hai bên cao thủ sắp chạm mặt nhau…

Phong Lưu Kiếm Khách tựa như đi bộ trên từng nụ cúc hoa, nhẹ nhàng như thanh phong, khinh công đã ở mức thượng thừa, cũng thuộc dạng cao thủ trên giang hồ. Cảm nhận được khí tức của đối phương đang đến gần, Tàn Kiếm mở ra nhãn thần, biểu tình lạnh nhạt khó có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng.

Chân đã chạm đất trống, ánh mắt Âu Dương Vô Tình trở nên sáng ngời. Y mỉm cười nhã nhặn, tay đưa quạt giấy lên trước mặt, ôm quyền chào hỏi:
" Gặp qua Trần huynh! Đã để Trần huynh phải chờ đợi, Tình ta thật có lỗi. Kính mong huynh đài bỏ qua cho."

Trần Nguyên Hồng không có đáp lại ngay, khuôn mặt hơi ngẩng lên, mắt híp nhìn người, biểu cảm mang ý khiêu khích.

Thấy đối phương không trả lời, Âu Dương Vô Tình bèn thu tay lại, hơi mỉm cười nhạt lắc đầu tỏ vẻ ngượng ngập, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra tia lãnh ý. Hơi thở vị kiếm khách danh 'phong lưu' trở nên nồng đậm hơn, tựa như đang đè nén cảm xúc ở trong lòng. Âu Dương Vô Tình vẫn còn trẻ, tính kiêu ngạo cùng hiếu thắng vẫn là không thể tránh khỏi. Đối phương trước mặt cùng chung đại đạo với hắn, là một người cùng thế hệ đem đến áp lực không nhỏ cho hắn.

Tuy nói thiên hạ hôm nay rất nhiều kẻ ở cùng độ tuổi của y đã thuộc hàng tuyệt thế cao thủ, chiến lực so với y có thể cường đại hơn một chút, song tuyệt nhiên không có nhiều kẻ có thể lọt vào mắt hắn. Đạo lý đơn giản giải thích cho việc ấy chính là việc những kẻ kia không có mấy người lựa chọn đai đạo thuần túy để đi, mà đều là tạp học thu vào. Âu Dương Vô Tình chọn kiếm đạo thuần túy để xưng danh, là một cái con đường thập thần khó đi. Kiếm đạo đã khó, kiếm đạo thuần túy càng là khó như lên trời. Những đạo lý trên, Trần Nguyên Hồng hiểu rõ.

Cả Tàn Kiếm và Phong Lưu Kiếm Khách đều là những người theo tư tưởng Thư Giáo, coi thành thạo thuần túy một việc chính là đại đạo, đương nhiên sẽ không để mắt đến những thứ tạp nham xung quanh. Đây chính là vì hơn thua đạo tâm tạo ra kiêu ngạo trong lòng mỗi người. Cả hai gã kiếm khách đều coi những kẻ được coi là thiên tài kia đều là hạng thất phu, coi những kẻ không từ thủ đoạn truy cầu cái dễ dàng để gia tăng thực lực bản thân, thích làm việc tránh mạnh tìm yếu không có tí khí khái nào. Con đường hai gã giang hồ chọn là con đường khó đi, nhưng: "Không so tiểu tiết, chỉ so đại đạo. Dám chọn khó hơn người, dám đi xa hơn người, tựu chung cũng là chuyện đáng để ngạo."
…………………
Từng có một điển cố, khi Thiên Nhai Phu Tử, khai sơn tổ sư của Thiên Nhai Thư Viện, vị thánh nhân từng khai sáng Thư Giáo ở Cửu Địa cùng với Ma Chủ, Cửu Chủ đầu tiên của Cửu Địa đang luận đạo trên Cửu Long Phong, có một lão tiều phu vô danh đi ngang qua nói rằng:
"Trên đời có rất nhiều loại so sánh. Thất phu vô tri hơn thua nhau về man lực. Người tham lam lại ganh ghét đố kỵ về tiền tài. Phận con cái nhưng sống bất hiếu, đi so cha sánh mẹ. Lẽ dĩ nhiên cũng có những kẻ tự cho là hiền sĩ, coi so sánh đạo tâm cùng người là mới là chuyện ưu tú nhất trên đời. Lão đã sống cả đời, đến cuối cùng mới nhận ra, mọi sự so sánh đều chỉ là chuyện phù phiếm, khiến cho chúng ta đến chết cũng không nhẹ được lòng. Không so sánh hơn thua, chẳng phải đời sẽ không phiền muộn sao?"

Ma Chủ liền cười lạnh phản bác: " Không so sánh, Thiên Nhai hắn sẽ không thể thành thánh nhân của con cháu các ngươi, ta cũng sẽ không trở thành Cửu Chủ canh giữ khoảng thời không của các ngươi. Không so sánh sẽ không có cạnh tranh, không có động lực phát triển, nhân sinh sẽ đi về đâu. Ai cũng mơ mộng sống bo bo giữ mình, vậy ai sẽ đến thay đổi vận mệnh những kẻ hèn mọn như ngươi? Lúc đó nhân loại có khác gì hạng chim thú rừng hoang, vô tri ngây ngốc giữa thiên địa."

Thiên Nhai Phu Tử không có phản bác Ma Chủ, cũng không phản bác lão tiều phu, vị thầy đồ già chỉ nói: " Vạn vật sinh ra đều có vai trò riêng của nó. Chúng ta cũng vậy, đều trải qua sinh lão bệnh tử, sinh rồi sẽ tử, nhưng đã được song thân phụ mẫu ban cho sinh mệnh ở thế gian này thì cũng nên góp chút sức mọn tô vẽ thêm cho đời."

" So hay không so đều là lựa chọn của mỗi cá nhân. Nếu có kiếp sống khác, lão tiều phu có thể chọn sống đời an yên, tiêu dao tự tại, tiếp tục thoải mái đốn củi chặt cây, không hơn thua với người, thậm chí có thể sẽ trở thành đắc đạo cao nhân. Thế nhưng là, ai cũng sống cuộc đời không có sự so sánh như lão, vậy chẳng phải tất cả đều là cao nhân đắc đạo sao. Cao nhân dạo khắp chốn, liền không còn thường nhân, vậy thì còn ai sinh hoạt nơi nhân gian hồng trần này nữa."

" Ở đời, có thể không hơn thua đố kỵ, nhưng không thể không so sánh, chỉ là hãy chọn cho bản thân con đường cao quý nhất để so mình với người, để dù là ta đối nghịch ngươi, nhưng chúng ta như cũ vẫn có thể ngưỡng mộ đối phương vì đã kiên định chọn con đường riêng của mình."

" Không so tiểu tiết, chỉ so đại đạo. Dám chọn khó hơn người, dám đi xa hơn người, tựu chung cũng là chuyện đáng để ngạo."
………………………………….
Trần Nguyên Hồng im lặng nửa ngày, mới cất tiếng ngạo nghễ, lời lẽ đầy tính khiêu khích:
" Nghe danh 'Phong Lưu Nhuyễn Kiếm' lợi hại của Âu Dương huynh đã lâu, nay Hồng ta mới đích thân được bái phỏng, chỉ xin các hạ chớ có làm Hồng ta thất vọng a."

Âu Dương Vô Tình treo nụ cười trên miệng, vẫn giữ nguyên phong thái thong dong của mình, chỉ đơn giản đáp: " Nghe nói tạo nghệ kiếm đạo thuần túy của Trần huynh đã đạt đến mức độ tiệm cận tuyệt thế, Âu Dương ta lấy làm hổ thẹn vì có lẽ không bằng. Song, mặc dù tại hạ ngưỡng mộ thanh tàn kiếm gỉ sét của Trần huynh đã lâu, nhưng hi vọng hôm nay kiếm này sẽ không nửa đường đứt gãy."

Khiêm trước ngạo sau, ý mạnh mẽ ngụ tại trong lời. Trần Nguyên Hồng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu đối phương nói gì. Cả hai vẫn chưa động thủ, có lẽ vẫn muốn thăm dò chút chuyện bên lề.

" Trần mỗ nghe nói dạo gần đây Âu Dương huynh rất bận rộn, hết hỏi kiếm U Hồn Lang Quân, lại tình chàng ý thiếp thân mật với Tuyết Hoa Tiên Tử. Chẳng nhẽ sau ngày hôm nay, huynh đài sẽ tiếp tục xuôi nam hỏi kiếm 'Ngạo Kiếm' Đông Phương Bạch a. Quả là người chịu khó, tranh thủ một đoạn thời gian ngắn mà tiếng tăm đã nhanh nổi khắp chốn."

Lời của Trần Nguyên Hồng không phải bắn tên không đích. Tuyết Hoa Nữ Hiệp vốn là tộc muội của 'Ngạo Kiếm' Đông Phương Bạch, cũng là cao thủ kiếm đạo cùng thời với họ Trần, một trong Tứ Xuân Kiếm Khách. Mà chuyện Đông Phương thế gia nội đấu phân chia quyền lực cũng không phải chuyện bí mật gì. Qua nhiều nguồn tin, Trần Nguyên Hồng phỏng đoán Tuyết Hoa Nữ Hiệp là muốn hợp tác với Âu Dương Vô Tình làm gì đó để có thể hạ bệ danh tiếng của Đông Phương Bạch trong gia tộc. Đương nhiên, lợi dụng Âu Dương Vô Tình hỏi kiếm Đông Phương Bạch là tốt nhất. Phong Lưu Kiếm Khách thắng là chuyện tốt, Đông Phương Bạch là cái kẻ cao ngạo, sẽ không thể chịu được nỗi nhục thua trận, chắc chắn sẽ bỏ mặc tục sự mà điên cuồng luyện kiếm, khi đó Đông Phương Thanh Dận sẽ đường đường chính chính thu phục ủng hộ trong gia tộc lên làm thiếu tộc trưởng. Về phần nếu Phong Lưu Kiếm Khách thua, cũng không có vấn đề gì to tát, địa vị nàng như cũ sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ là sẽ có chút khó khăn khi uy vọng trong gia tộc của Đông Phương Bạch sẽ được nâng cao một mảng lớn, lúc đó cạnh tranh vị trí thiếu tộc trưởng sẽ trở nên khó khăn hơn đối với nữ tử này.

Vốn là đang nói chuyện cá nhân, nhưng khi nghe được lời khiếm nhã của đối phương, sắc mặt Âu Dương Vô Tình trầm xuống, y lạnh giọng nói:
" Trần huynh! Tại hạ cùng ngươi là người một thời, cũng là ngưỡng mộ nhân phẩm của nhau, xong lời vừa rồi của ngươi thật khiến ta thất vọng quá."

" Tuyết Hoa Tiên Tử là tiểu thư nhà gia giáo, thủ thân như ngọc. Là người nam tử, ngươi hẳn không nên dùng những từ ngữ đó vấy bẩn thanh danh của nàng."

Tàn Kiếm nghe vậy cười lớn một hồi, sau đó cất tiếng:
" Thôi thôi thôi! Làm phiền huynh đài cất cái lời văn thánh hiền đấy đi. Ngươi cần gì phải nhả ngọc phun châu, che mắt người thiên hạ làm gì? Hạng khách phong lưu như ngươi, ta còn lạ gì. Chỉ sợ vỏ ngoài phong lưu, mà bên trong lại là một giuộc hạ lưu vô sỉ không muốn người biết."

" Ba cái trò mèo của các ngươi từ trước đến giờ, nói thật, Hồng ta chướng mắt."

Phong Lưu Kiếm Khách sắc mặt đã khó coi đến cực điểm: " Ngươi quá đáng! Ta đối với ngươi nhã nhặn cùng xem trọng, ngươi lại nghe lời ong tiếng ve ở đâu đến đây xúc xiểm ta. Thật lại có cái đạo lý kính người người càng lấn như vậy?"

Nghe đến đây, Trần Nguyên Hồng giọng nói đanh lại, quát: " Âu Dương Vô Tình! Ta mặc xác ngươi xuất thân thế nào, hiệu trung cho ai, nhưng ngày sau tránh xía vào chuyện của những người ngươi không nên làm phiền. Nể ngươi cùng ta một đạo, ta hảo ý khuyên ngươi nên giữ mình một chút, nếu không đến lúc kiếm gãy đạo tan, phơi thây hoang dã chớ trách Trần Nguyên Hồng ta không có nhắc nhở qua."

Trần Nguyên Hồng nói như vậy vì trong lòng biết rõ Âu Dương Vô Tình sẽ không tự nhiên lỗ mãng hỏi kiếm U Hồn Lang Quân, hắn đoán sau lưng đối thủ hẳn là có kẻ giật dây, muốn biết chiến lực của U Hồn Lang Quân có bị rớt xuống khi lĩnh một kiếm sát tâm của Lăng Như Cẩm hay không. Một kiếm suýt đoạt mệnh người, U Hồn Lang Quân cũng không phải thần thánh, phải mất thời gian dài mới có thể bình phục. Có lẽ hắc thủ sau lưng Phong Lưu Kiếm muốn lợi dụng y tìm hiểu thương thế U Hồn Lang Quân hồi phục được mấy phần. Chỉ là, kẻ kia cũng đánh giá quá thấp U Hồn Lang Quân. Âu Dương Vô Tình ngay cả chân diện mục của đối phương còn chưa thấy đã bị một chưởng đánh bay...

Kiếm khách lôi thôi cũng không quan tâm nhiều đến hắc thủ sau lưng Phong Lưu Kiếm là ai, vì đến hạng người thần thông quảng đại như Nghị Ma Đường đường chủ, 'Thiên Diện Ma Thần' Lạc Vô Khuyết còn chưa khám phá hết hư thực của U Hồn Lang Quân thì Âu Dương Vô Tình tính là cái gì.

Lúc này, Phong Lưu Kiếm Khách đã nổi lên sát ý, giọng nói trầm lãnh: " Ngươi quản ta?"

Kiếm khách họ Trần cũng không yếu thế, tàn kiếm nơi tay chỉ về phía đối thủ nói: " Quản hay không quản, không quan trọng. Đã đến nước này, có dám chiến?"

Âu Dương Vô Tình cử chỉ chậm rãi cất lại quạt giấy. Y rút ra từ đai lưng một thanh nhuyễn kiếm khảm hình các loại kỳ hoa, vô cùng đẹp mắt. Kiếm chỉ trước người, lưỡi kiếm mỏng nhẹ hơi đung đưa trong không gian, tựa như một đầu độc xà đang không ngừng ngoe nguẩy thè lưỡi khiêu khích. Y thét lớn:
" Có gì không dám! Ngươi đã muốn đấu, Âu Dương Vô Tình ta phụng bồi đến cùng."

" Phong Lưu Nhuyễn Kiếm khi cương khi nhu, chưa từng ngán ngại. Mặc kệ ngươi nghe ai suy diễn linh tinh, ta mượn kiếm này dám hỏi nhân gian vạn lời ong tiếng ve, 'trên trời dưới đất việc ta làm đều không thẹn, các ngươi có tư cách gì để cười nhạo ta?'.

Không gian xung quanh Phong Diệp đàm như chững lại, tất cả mọi người, bao quát cả đám người Trần Bạch Hoàng đều như đình chỉ hơi thở, tập trung ánh mắt đến trung tâm đảo nhỏ.

Hai vị kiếm khách chính thức đụng kiếm.